Chap 24 : hơi kịch liệt H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi ăn, Chu Tỏa Tỏa nói rằng cô muốn đi mua sắm.

Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu, nheo mắt: "Buổi tối đi dạo?"

Chu Tỏa Tỏa kinh ngạc: "Buổi chiều thì sao?"

"Buổi chiều... em ăn xong chưa? Chờ em ăn rồi thì anh đi thanh toán?" Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.

"Sao anh không ăn? Chỉ có em ăn thôi..." Chu Tỏa Tỏa nói và nhét thêm một miếng thịt bò vào miệng.

"Anh không đói lắm! Ăn nhanh đi! Ăn  xong về khách sạn!" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười ngồi xuống.

"Đem về một ít thì thế nào?" Chu Tỏa Tỏa có vẻ rất thích thịt bò, chỉ vào đĩa trước mặt.

"Ừ! Được rồi!" Nói xong, anh ta đứng dậy gọi một phần đem về mà không đợi câu trả lời của Chu Tỏa Tỏa, anh nhìn lại và thấy Chu Tỏa Tỏa vẫn đang ăn, liền gọi thêm một phần nữa.

"Vậy buổi chiều chúng ta nên đi mua sắm ở đâu?" Cô ấy vẫn hỏi sau khi rời nhà hàng.

“Muốn ngủ…” Diệp Cẩn Ngôn cắn môi, khóe miệng bên phải vẽ lên một dấu tích xinh đẹp.

"Sao anh lại ngủ vào ban ngày? Diệp Cẩn Ngôn, anh thật cổ hủ và nhàm chán..." Cô bĩu môi và "chậc" một tiếng.

"Hmm... có lẽ vậy." Nhưng anh cũng không hề tức giận với giọng điệu như vậy của cô, anh tóm lấy cô và họ cùng lên taxi.

"Diệp Cẩn Ngôn, em thực sự ngưỡng mộ anh, chúng ta đến đây để du lịch chứ không phải để ngủ." Chu Tỏa Tỏa bĩu môi trong thang máy để trút bỏ sự bất mãn.

“Ừ, đúng vậy.” Diệp Cẩn Ngôn một tay ôm cô, tay còn lại đút vào túi.

"Vậy anh ngủ trong phòng đi, lát nữa em sẽ xuống đi dạo một mình ~"

"Hả?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn nàng mỉm cười, sau đó đáp: "Ừ."

Chu Tỏa Tỏa vừa bước vào phòng, Diệp Cẩn Ngôn quay người khóa cửa lại, đặt đồ ăn đã đem về để lên bàn rồi lao về phía Chu Tỏa Tỏa.

"Anh... anh, anh đang tính làm cái gì vậy?" Chu Tỏa Tỏa không ngờ anh đột nhiên sẽ như thế này, trong lòng rất sợ hãi.

"Không thấy sao?" Diệp Cẩn Ngôn trả lời vấn đề, nhìn thấy rèm cửa, trực tiếp kéo chặt lại.

Chu Tỏa Tỏa mặt lập tức đỏ bừng: " Anh làm sao vậy?"

Diệp Cẩn Ngôn từ trong túi lấy hồ sơ bệnh án ra, cầm trên tay lắc lắc: “Bác sĩ nói anh không có chuyện gì.”

"Ồ" Chu Tỏa Tỏa đỏ mặt cúi đầu: " Em cũng đã nói với anh là không có vấn đề gì mà ~"

"Chúng ta thử lại lần nữa được không?" Diệp Cẩn Ngôn nói và bắt đầu cởi chiếc áo khoác của mình ra.

"A? Diệp Cẩn Ngôn, có người nào giống anh sao?" Cô nhìn bộ dáng lo lắng của anh, muốn cười.

"Sao vậy?" Diệp Cẩn Ngôn cởi áo khoác, đưa tay cởi áo khoác của cô.

“Không thể đợi đến tối sao?” Chu Tỏa Tỏa ấn khăn quàng cổ, cố gắng dùng khăn quàng cổ che thật chặt áo khoác, ngăn cản quần áo trượt xuống.

" Anh có thể, nhưng có lẽ không thể đợi được nữa." Diệp Cẩn Ngôn nói, chỉ vào chỗ đó đã đang kiêu ngạo đứng lên của mình.

"A, anh... gấp đến thế sao?" Chu Tỏa Tỏa cười che miệng.

"Ah, rất cấp bách!" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nghiêng người về phía Chu Tỏa Tỏa " Em phải hợp tác với anh..."

"Ồ, Diệp Cẩn Ngôn, anh đừng nói nữa ~" Chu Tỏa Tỏa ngượng ngùng quay đi.

"Vậy tắm trước đi" Diệp Cẩn Ngôn ôm nàng, xoa xoa thân thể nàng, tiếp tục nói: "Sáng nay anh bị bác sĩ sờ qua, anh muốn rửa sạch sẽ sau đó cho em ăn..."

"Đừng nói nữa!" Chu Tỏa Tỏa đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai anh.

"Được rồi, không nói nữa... anh sẽ làm..." Anh vừa nói vừa ngồi xổm xuống bế cô vào phòng tắm.

"Tỏa Tỏa" Diệp Cẩn Ngôn gọi và nắm lấy tay cô.

Chu Tỏa Tỏa cũng lập tức hiểu ra mục đích của anh : "Sao hôm nay anh chủ động như vậy?"

“Sau này anh sẽ chủ động...nhanh… chạm vào….” Vừa nói, anh vừa đưa tay ra ôm lấy bàn tay cô ở phía dưới, nửa co đầu gối lên, xoa xoa lòng bàn tay cô.

"Diệp Cẩn Ngôn, em phát hiện ra rằng anh có khá nhiều điều kỳ quặc..." Chu Tỏa Tỏa nghĩ về lần cuối cùng anh dùng quần lót cọ sát vào mình.

"Hmm...rít...đây không phải là chuyện kỳ ​​quặc." Ánh mắt anh tập trung vào vị trí của bàn tay Chu Tỏa Tỏa và đầu gối anh cong hơn nữa để ấn vào lòng bàn tay cô.

“Tỏa Tỏa…” Diệp Cẩn Ngôn thay đổi tư thế, ôm lấy cô, nhưng thân thể vẫn run rẩy cọ xát.

"Hả?" Chu Tỏa Tỏa cũng bị hắn kích thích, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

"Anh nghĩ..." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nhẹ, cắn vai cô, tay trái vuốt ve mái tóc dài của cô, tay phải vòng qua lưng cô, vỗ nhẹ vào mông của cô.

Chu Tỏa Tỏa nói "ahhhhh" mà không có bất kỳ sự đề phòng nào, lời thú nhận ngây ngất của cô khiến Diệp Cẩn Ngôn trở nên vui  hơn: " Anh muốn... trói em lại."

"...Hả?" Chu Tỏa Tỏa tưởng rằng anh là một người cứng đầu bảo thủ kiểu cũ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh thực sự lại như thế này. Nhưng nhìn anh như thể rất muốn, cô không từ chối: “ anh tính dùng cái gì ?”

"Cà vạt! Anh  mang nó đây ~" Diệp Cẩn Ngôn vừa nói đi đến tủ lấy hai chiếc cà vạt với  thứ đang nhô ra khỏi chân của mình. Trên tay còn lại là một chiếc khăn bịt mắt và một chiếc thắt lưng.

"Anh lấy cái này làm gì?" Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy thắt lưng có chút sợ hãi.

"Anh sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ không làm tổn thương em." Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có lỗi.

"Vậy... anh phải dịu dàng hơn một chút." Chu Tỏa Tỏa thực ra cũng muốn thử, nhưng cô cũng đã từng thấy Diệp Cẩn Ngôn mất bình tĩnh trước đó, cô cảm thấy mình cũng sợ hãi.

"Được rồi, nếu thấy đau thì phải nói anh sẽ dừng lại." Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa đeo khăn bịt mắt cho cô.

Một chiếc cà vạt dùng để buộc hai tay cô, chiếc cà vạt còn lại được buộc cẩn thận hai vòng quanh chỗ đó của cô, vừa di chuyển bằng tay vừa xoa xoa vào Tỏa Tỏa mà không đưa vào trong. Chỉ xoa như thế này thôi, cô đã cảm nhận được sự ẩm ướt dưới cơ thể.

“Tỏa Tỏa đi theo anh.” May mắn là phòng kính trong phòng tắm đối diện với gương. Anh bế người vào phòng tắm, tăng nhiệt độ trong phòng tắm lên.

"Diệp Cẩn Ngôn, em có thể tháo khăn bịt mắt ra được không?" Chu Tỏa Tỏa tay bị trói, nhưng hoạt động của cô ấy về cơ bản không bị ảnh hưởng.

"Không được!" Diệp Cẩn Ngôn thanh âm từ phía sau truyền đến.

Anh ôm Chu Tỏa Tỏa từ phía sau, hai tay ôm lấy dây buộc của cà vạt, và anh đang tàn phá hai chỗ nhô ra của cô. Anh đưa lưỡi ở một bên cổ cô và cọ xát phần thân dưới của mình vào phần mông nhô lên vô thức của cô. Lời nói của anh kèm theo hơi thở nặng nề : "Em có nghĩ anh hơi... biến thái không?"

"Hmm... ừm... không... à" Chu Tỏa Tỏa run rẩy, hai chân bất giác co lại và siết chặt.

"Tỏa Tỏa, em còn nhớ không?" Diệp Cẩn Ngôn chuyển từ dùng lưỡi liếm cổ cô sang nhẹ nhàng mút và cắn: "Em đến phòng làm việc của anh tìm anh, lúc đó anh đang nằm trên sô pha."

"Hmm...anh muốn nói gì? A..."  Chu Tỏa Tỏa vừa hưởng thụ vừa kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của anh.

"Lúc đó, có phải em nhìn thấy phần dưới của anh không? Diệp Cẩn Ngôn đi theo nàng cổ, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng.

"..." Chu Tỏa Tỏa đang suy nghĩ, nhiều lần như vậy quần trắng lộ rõ, anh đang nói về thời điểm nào?

"Có phải không?" Diệp Cẩn Ngôn lại hỏi.

"Anh đang nói về thời gian nào vậy? Có quá nhiều..." Cô gần như lỡ lời.

“Lần đó trên cổ anh có một cái dây rút…” Anh dùng chỗ đó của mình trừng phạt cô, đưa sâu vào khe hở của cô thêm vài lần nữa rồi rút ra khỏi cơ thể cô.

"Pa~" một âm thanh chạm vào mông cô.

"A!" Chu Tỏa Tỏa cảm thấy một loại cảm giác đau đớn thoải mái chưa từng thấy, chỗ đó của cô thắt chặt lại và run lên vì cảm giác thoải mái này.

Diệp Cẩn Ngôn ở phía sau nhìn rõ ràng cảnh tượng này, khàn giọng nói nhỏ: "Nói cho anh biết, em có nhìn thấy không?"

"Ừm... rõ ràng như vậy... ừm, ngay cả người mù cũng có thể nhìn thấy." Cô chưa kịp nói xong thì phía mông cô lại vang lên một âm thanh khác.

"Vậy em nói cho amh biết, em đã nhìn thấy anh bao nhiêu lần!" Diệp Cẩn Ngôn không nhịn nổi nhìn nàng vặn vẹo thân thể, anh lại không muốn cứ như vậy đi vào vấn đề chính, liếc nhìn chỗ đó nóng bỏng mà cứng rắn của mình, anh đưa tay lấy chiếc quần lót anh vừa cởi ra, quấn quanh người, dùng tay trái xoa dịu bản thân.

"Anh đang làm gì vậy?" Chu Tỏa Tỏa hỏi khi cô không nghe thấy giọng nói của người phía sau.

"Không sao đâu, nói cho anh biết, em đã nhìn thấy chỗ đó bao nhiêu lần rồi?" Anh buồn cười nhìn hai người trong gương, anh đưa tay chạm vào cái mông đỏ mọng của cô, sau đó lại đến.

"Lúc Tạ Gia Âm đến gặp anh, ừm... lúc anh nằm trên ghế sô pha... và... lần chúng ta cùng nhau ăn tối..." Chu Tỏa Tỏa ngập ngừng lời nói của mình. Hiện tại cô ấy muốn được người mình thích cho nhiều hơn, cô không muốn nhớ lại quá khứ.

"Tỏa Tỏa, em ướt nhiều quá..." Diệp Cẩn Ngôn đặt thắt lưng vào vào chỗ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay phải vào trong chỗ ẩm ướt của cô.

"Anh, ahh, đừng nói..." Chu Tỏa Tỏa muốn quay đầu lại, nhưng lại bị ấn vào cửa kính phòng tắm.

Diệp Cẩn Ngôn đứng ở phía sau cô, nhìn bóng người tựa đầu vào cửa kính, phản chiếu trong tấm gương đối diện, không nhịn được từ phía sau mà trực tiếp đi thẳng vào.

"Ahhhh~" hai người đồng thanh thở dài một tiếng.

"Tỏa Tỏa, thả lỏng một chút, em chặt quá, ừmm... thoải mái." Diệp Cẩn Ngôn ôm eo nàng, nhẹ nhàng mà va chạm, nhưng cô sợ âm thanh đó sẽ vang lên quá ồn ào, cô rõ ràng cắn môi để kìm nén bản thân.

"Tỏa Tỏa, hét lên đi!" Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên tăng tốc động tác, buộc cô phải phát ra một loạt tiếng gọi nhẹ nhàng.

"Hét lên! Anh thích nghe !" Anh không hề dừng động tác mà dùng bàn tay to lớn vỗ mạnh vào mông cô.

Cô không thể kiềm chế được và bắt đầu buông giọng.

"Ahhh..." Diệp Cẩn Ngôn không ngờ rằng tiếng hét của cô lại trở thành liều  thuốc kích thích cho anh.

"Diệp Cẩn Ngôn...ahhh, chậm lại." Chu Tỏa Tỏa cảm giác nếu bị đánh như thế này lần nữa, cô ấy chắc chắn sẽ chết.

"Sao vậy?" Diệp Cẩn Ngôn không ngừng di chuyển, anh vừa thô bạo vừa nhẹ nhàng dùng tay phải vòng qua mông cô, chạm vào hạt đậu nhỏ có thể rỉ ra nước trước mặt cô.

"A... Diệp Cẩn Ngôn... đừng, đừng làm thế, làm ơn..." Cô lo lắng ấn vào bàn tay phải đang di chuyển của anh.

"Ừ~~ anh không ~ đúng rồi như vậy." Diệp Cẩn Ngôn hành động một cách quyến rũ hiếm có.

"...Đừng, a, em tới đây..." Chu Tỏa Tỏa đột nhiên bắt đầu duỗi thẳng cổ sau đó nâng lên, mông cũng bắt đầu nâng lên.

"Ahhhh, cho em…” Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu động tác tăng tốc, tay phải tiếp tục đùa giỡn trước mặt cô, cánh tay trái ôm chặt eo cô, hai thân dưới dính chặt nhau, ấn vào cửa kính điên cuồng tàn phá nhau.

Âm thanh va chạm của hai người ngày càng lớn hơn, cái miệng vô tâm của Chu Tỏa Tỏa và hơi thở nặng nề của Diệp Cẩn Ngôn, cùng với những đợt sóng nước trong phòng tắm, hết đợt này đến đợt khác. …

Vài phút sau, Chu Tỏa Tỏa không thể kiểm soát được phản ứng của cơ thể mình nữa. Chỗ đó của cô đang điên cuồng hút lấy vật to lớn của anh một cách bấtvthường, cơ thể cô co thắt vô cùng thoải mái.

Diệp Cẩn Ngôn áp người cô vào cửa kính, dùng hai tay ôm chặt cô, đợi cô từ từ thả lỏng.

Nhưng khi người trong ngực vừa mới thở phào nhẹ nhõm, anh lại bắt đầu hành động vừa làm: "Tỏa Tỏa, anh yêu em, anh yêu em như thế này." Diệp Cẩn Ngôn đánh mạnh và nói những điều mà anh không dám nói vào những lúc khác. "Chỉ có anh mới có thể nhìn em như thế này, là anh cho em..."

"Ừ...ahhh" Chu Tỏa Tỏa chưa kịp nói xong thì cô đã nằm trên cửa kính. Anh bắt đầu không nói một lời, siết chặt hai chân. Cô cảm thấy một dòng nước ấm và rất nhiều nước. Anh nhìn cô xiết chặt lại, anh đột ngột rút ra.

Chỉ trong chốc lát, anh đã nhìn thấy nước dưới cơ thể cô rơi xuống dọc theo chân cô.

Anh xoay cô lại, ôm chặt mặt cô vào lòng: "Tỏa Tỏa, em thấy thoải mái không? Em ra rồi..." Khi anh nói, cô cũng cảm nhận rõ ràng có gì đó trên bụng mình nảy lên.

"Anh sao mà... anh vẫn chưa..." Chu Tỏa Tỏa mặc dù bị bịt mắt, nhưng cô vẫn chính xác nắm bắt, bắt đầu nhẹ nhàng thao tác.

“Em giúp anh bằng miệng được không?” Anh cố ý chạm vào bụng cô.

“Vậy em sẽ tháo khăn bịt mắt ra…”

“Không, đừng lấy nó xuống.” Diệp Cẩn Ngôn ấn vào tay cô.

"Tắm lại đi..." Chu Tỏa Tỏa ngồi xổm xuống, dùng miệng nhẹ nhàng liếm nó.

"Ha ha ha... Đó là của em." Diệp Cẩn Ngôn cười lớn, nhưng vẫn là đi rửa hai lần.

"Tỏa Tỏa, được thôi ~ em thử xem." Chu Tỏa Tỏa vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất. Bởi vì mắt cô không thể nhìn thấy nên khi cô định đưa tay chạm vào, Diệp Cẩn Ngôn đã đưa chỗ đó và áp môi cô. Chính hành động vô tình này đã cho phép anh khám phá ra thế giới mới.

“Cắn bằng răng, nhẹ nhàng, giống như trước đây. Ngoan… ừm… lưỡi, đẩy lưỡi lên… à… rít… mút, mút nhanh và mạnh, giống như uống trà sữa vậy ..." Diệp Cẩn Ngôn ánh mắt nhìn thẳng, cuối nhìn xuống, không ngừng ra chỉ thị.

... Trong vòng vài phút, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy má mình đau vì mút, và nghĩ rằng sau này có lẽ cô sẽ không còn ham muốn uống trà sữa nữa.

"Phốc!" Chu Tỏa Tỏa đưa tay vỗ vỗ chân anh, sau đó chậm rãi thả anh ra: "Bao lâu? To quá, miệng đau quá."

“Ha ha, lớn không được sao?” Anh vươn tay kéo cô lên, dùng lưỡi chạm vào môi cô, nói: “Cũng có chút mặn…”

“Vậy chúng ta về phòng nhé?” Anh ôm cô mà không đợi cô phản ứng.

"Em có thể tháo bịt mắt ra được không?" Chu Tỏa Tỏa không biết mình sẽ phải đeo bịt mắt bao lâu.

"Không, vẫn chưa..."

Anh từ từ đặt Chu Tỏa Tỏa lên giường, anh cùng nằm đè lên cô, ấn thẳng vào người cô. Chỗ đó của cô đã đỏ bừng do bị cà vạt cột lại . Nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô, anh lại càng muốn.

“Tỏa Tỏa, chân, chân tách ra.” Anh thở hổn hển, nhét mình vào lại, thực hiện các động tác đều đặn với thắt lưng.

“Gọi, gọi ông xã đi!” Anh lè lưỡi chăm sóc cổ và tai cô. Khi lưỡi anh di chuyển đến tai cô, anh nghe rõ hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, giọng cô to hơn và cả đầu anh vùi vào tai cô. "Gọi!"

"...Ừ-huh...em..." Anh không nghe thấy những từ khóa hoàn chỉnh của Chu Tỏa Tỏa và anh ta dừng động tác để trừng phạt.

“Nhanh lên…” Chu Tỏa Tỏa không thoải mái cử động cơ thể vì bị dừng lại đột ngột.

"Gọi ông xã đi!" Diệp Cẩn Ngôn lại cắn vào tai cô, lúc đẩy tới, anh cố ý lè lưỡi chạm nhẹ cô cho đến khi giọng cô lại vang lên thì dừng lại.

"Anh cố ý..." Chu Tỏ Tỏa hai má đỏ bừng, nhưng bịt mắt lại càng tăng thêm hưng phấn.

"Gọi…"

“Ông xã…” Cô nhịn không được, nhẹ giọng kêu một tiếng, sau đó lại vỗ nhẹ vào lưng anh: “em gần như…”

Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "ông xã em tới đây!" Anh tăng lực, hóp eo đẩy lên, bốn chân cũng đan xen cọ vào nhau.

... Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn đến cùng lúc, với sự phấn khích và chuyển động nhanh chóng.

Lúc anh sắp đi ra, Chu Tỏa Tỏa theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại ấn mạnh vào người bên dưới, khàn giọng thì thầm vào tai cô: “Cho anh một đứa con…”

Cho đến khi cả hai bình phục, Diệp Cẩn Ngôn mới từ từ đứng dậy và giúp Chu Tỏa Tỏa tháo khăn bịt mắt ra. Có lẽ cô đã nhắm mắt từ lâu nhưng vẫn nhắm mắt như thói quen.

"Tỏa Tỏa? Tỏa Tỏa?" Người ở trên người nàng có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng lay nàng dậy.

"Diệp Cẩn Ngôn, ta còn sống, chưa chết..." Chu Tỏa Tỏa từ trên đầu chậm rãi đưa tay hướng Diệp Cẩn Ngôn nhìn vào mắt: "Giúp em cởi trói."

"Xin lỗi, Tỏa Tỏa, có đau không?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn vết đỏ do dây xiết lại trên cổ tay Chu Tỏa Tỏa thì có chút đau lòng dùng tay chạm vào.

Nhưng dần dần, nỗi đau trong lòng anh bắt đầu thay đổi, nhìn đôi má đỏ bừng và những vết hằn trên cơ thể cô, anh lại bắt đầu cử động.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh bị sao vậy?" Chu Tỏa Tỏa cảm nhận được.

"Anh vẫn muốn..." Diệp Cẩn Ngôn không có nói nhảm, chặn nàng lại bằng miệng, nhưng lần này, ạn bắt đầu ôn nhu hơn, vừa nói vừa nâng người lên, chậm rãi cởi trói trên ngực cho nàng.

…Toàn bộ trò chơi kết thúc lúc 7 giờ tối

Hai người nằm ôm nhau thật chặt, bụng họ đồng thời kêu lên.

“Hehe…” Hai người nhìn nhau và mỉm cười. Diệp Cẩn Ngôn âu yếm ôm cô, hôn lên trán cô: "Cảm ơn vì đã  mang thịt bò về ~"

**** A...dịch chap chớt tui ròi....****
Đoạn anh Diệp kêu Tỏa gọi là ông xã là do mình sửa lại ( tác giả viết: kêu bằng Bố mình thấy vừa sai trái vừa cấn cấn nên mình tự đổi lại cho phù hợp ) Ai đọc truyện gốc rồi thì do không phải mình dịch sai mà là mình cố tình sửa lại nên thông cảm nhaaa nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro