Chap 27 : sóng gió ập tới...lão Diệp ăn hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Phi Vũ biết được con gái Tinh Tinh của anh trai mình đã mất tích hai ngày, anh không thể ngồi yên một chút nào.

Lúc đầu tôi tưởng Tinh Tinh chỉ đang đùa với mình, nhưng nhiều năm qua, cô ấy luôn tự tạo rắc rối khi không có việc gì làm.

Thụy Văn cũng đang lẩm bẩm trong lòng khi nhận được cuộc gọi của Vương Phi Vũ.

Nhưng khi hiểu ý Vương Phi Vũ, cô kiên quyết từ chối. Tuy cô muốn Diệp Cẩn Ngôn hơn bất cứ ai khác, nhưng cô sẽ không bao giờ làm hại anh. Cho dù cô không có được nhưng cô biết rằng mình sẽ không bao giờ làm tổn thương anh, hay làm tổn thương Diệp Cần Ngôn bằng cách làm tổn thương Chu Tỏa Tỏa.

Một tuần sau, vào một buổi chiều, Phạm Kim Cang vội vã từ bên ngoài đến văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn, anh chưa kịp gõ cửa đã trực tiếp mở cửa.

"Diệp tổng, Vương Phi Vũ vừa gọi điện thoại, nói Chu Tỏa Tỏa đang ở cùng anh ấy..." Phàm Kim Cang còn chưa nói xong.

Anh bấm số điện thoại của Chu Tỏa Tỏa nhưng điện thoại đã tắt.

Diệp Cẩn Ngôn cầm lấy chìa khóa xe nói: "Đi thôi!"

Phạm KIm Cang trên đường đến gần Vương Phi Vũ muốn thay anh lái xe nhưng Diệp Cẩn Ngôn không nói một lời nào trên đường đi, chỉ chạy thẳng.

"Chu Tỏa Tỏa ở đâu?" Diệp Cẩn Ngôn mở cửa cũng không thấy Chu Tỏa Tỏa.

"Lão Diệp, ngươi nhìn xem, sao lại khẩn trương như vậy?" Vương Phi Vũ vẫn lạnh lùng nói.

"Ta hỏi ngươi, Chu Tỏa Tỏa ở đâu?" Diệp Cẩn Ngôn trong giọng nói có phần lo lắng hơn là tức giận.

"Vậy ta hỏi ngươi, Tinh Tinh ở đâu?" Vương Phi Vũ cau mày, hung hăng trả lời.

"Vương Phi Vũ, để ta nói cho ngươi biết nếu Chu Tỏa Tỏa mất dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ giết ngươi! Ngươi biết đấy, ta nói được làm được!" Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy cổ áo Vương Phi Vũ, Phạm Kim Cang thấy vậy vội chạy tới giúp Diệp Cẩn Ngôn

"Diệp Cẩn Ngôn, anh nói xem tại sao số của anh lại tốt như vậy? Anh nói xem tại sao tôi đến tìm Thụy Văn, nhưng cô ấy không chịu giúp tôi. Tôi uy hiếp Chu Tỏa Tỏa, nhưng cô ấy cũng không chịu giúp tôi. Nhưng anh nói xem tôi làm sao có thể bỏ qua. Tôi vẫn chưa tìm được người của mình, đúng không?" Vương Phi Vũ chỉnh lại cổ áo, chậm rãi nói tiếp: "Cô Chu thật sự rất tàn nhẫn với chính mình, cô ấy còn không biết mình có thai. .."

"Ngươi nói cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn bỗng nhiên sửng sốt.

"Lão Diệp, không thể nào, chuyện lớn như vậy ngươi cũng không biết?" Vương Phi Vũ cười lạnh nói: "Vậy ta đã giúp ngươi một việc lớn!"

"Vương Phi Vũ, ngươi hiện tại nên nói cho ta biết! Chu Tỏa Tỏa hiện tại ở đâu? Diệp Cẩn Ngôn hai mắt đã đỏ hoe, anh ước bây giờ mình thể lột da của Vương Phi Vũ ."

"Về phần cô ấy ở đâu, hiện tại tôi không thể nói cho anh biết. Nhưng tôi biết anh nhất định muốn có một đứa con... cho nên tôi đã nói với cô ấy, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng phải giữ đứa bé lại..." Vương Phi Vũ đang định nói điều tiếp theo.

Nhưng Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên quỳ xuống cạnh xe lăn của hắn.

"Làm ơn, nói cho tôi biết, hiện tại cô ấy đang ở đâu? Tôi cầu xin anh, anh muốn bất cứ thứ gì tôi đều cho anh..." Hành động của Diệp Cẩn Ngôn khiến Phạm Kim Cang ở phía sau giật mình, đồng thời khiến Vương Phi Vũ mất cảnh giác.

"Tịnh Tinh ở đâu?" Vương Phi Vũ theo bản năng hỏi.

"Ở nhà Phạm Kim Cang, tôi sẽ bảo cô ấy đến gặp anh ngay..." Sự run rẩy trong giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn khiến Vương Phi Vũ đột nhiên cảm thấy bất an.

"Cô ấy đang ở bệnh viện nhân dân..."

Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy với sự giúp đỡ của Phạm Kim Cang

...

"Diệp Cẩn Ngôn, chú đến đây để làm gì?" Tạ Hoành Tổ nhìn vào phòng phẫu thuật, suy nghĩ về những gì Chu Tỏa Tỏa nói trước khi đi vào. Anh bị lời nói của Tưởng Nam Tôn làm cho giật mình.

"Diệp Cẩn Ngôn, tốt nhất anh đừng để tôi nhìn thấy anh. Anh thực sự khiến tôi buồn nôn!" Tạ Hoành Tổ đi tới đấm vào mặt Diệp Cẩn Ngôn bởi vì anh ta không kịp phản ứng và vì chân yếu nên anh trực tiếp ngã xuống đất.

"Tỏa Tỏa, cô ấy... bây giờ thế nào?" Điều anh sợ nhất trong cuộc đời mình là phòng cấp cứu lần trước là vì Mẫn Nhi lần này là vì Chu Tỏa Tỏa.

"Chuyện xảy ra với cô ấy không liên quan gì đến anh!" Tạ HoànhTổ muốn đấm anh ta lần nữa, nhưng lần này FPhạm Kim Cang đã chính xác nắm lấy cổ tay anh ta.

"Bên ngoài đừng cãi nhau nữa, đây là bệnh viện!" Y tá đi tới ngăn cản hai bên, thấp giọng hỏi: "Tưởng Nam Tôn là ai?"

"Là ta!" Nam Tôn mặc dù tức giận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang, nên cũng muốn giúp anh.

"Anh đi vào với tôi!"

...

Đã hai giờ sau, Chu Tỏa Tỏa được đẩy ra ngoài.

Trên thực tế, cô ấy đã tỉnh táo nhưng vẫn nhắm mắt.

"Tỏa Tỏa." Diệp Cẩn Ngôn lập tức đi lên, nhẹ nhàng gọi nàng.

Cô vẫn nhắm mắt lại, nhưng khi nghe thấy Diệp Cẩn Ngôn gọi mình, lông mi cô khẽ động, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Tỏa Tỏa, thật xin lỗi..." Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy ánh mắt của cô, muốn đưa tay lau mắt cho cô.

"Diệp tổng, tôi xin lỗi nhưng xin hãy quay lại phòng bệnh trước." JTưởng Nam Tôn dùng tay chặn tay Diệp Cẩn Ngôn. Anh ấy rõ ràng là hoảng hốt, nhưng sau đó anh ấy hiểu rằng đây có thể là những gì Chu Tỏa Tỏa đã dặn dò. Anh run rẩy rút tay lại.

...

10h30 tối, Tạ Hoành Tổ về sớm vì phải trông chừng Tiểu Tỏa. Phạm Kim Cang cũng quay về vì sức khỏe của Lý Nhiên.

Diệp Cẩn Ngôn và Tưởng Nam Tôn là những người duy nhất còn lại trong phòng bệnh, và cả hai đều không có ý định rời đi.

"Nam Tôn, bà nội còn ở nhà, cậu trở về đi..." Chu Tỏa Tỏa chậm rãi mở mắt, nói với Nam Tôn ngồi bên cạnh.

"Không sao, tôi bảo Vương Vĩnh Chính ở cùng bà nội..." Nam Tôn còn chưa kịp nói xong, Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn Tỏa Tỏa, mím môi: "Tôi ở đây, cô có thể quay về."

Tưởng Nam Tôn liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa đang gật đầu với cô. Trợn mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn rồi cầm lấy chiếc túi và rời đi.

"Tỏa Tỏa, em có muốn ăn chút gì không?" Anh khó khăn đứng dậy.

"Không đói"

"Vậy để anh rót cho em ly nước nhé." Anh quay lại lấy chiếc ly.

"Không cần"

"Tỏa Tỏa..." Anh quay lại nhìn cô, trong mắt đầy đau lòng: "Anh có lỗi với em."

"Tôi không sao." Cô từ từ nhắm mắt lại: "Tôi muốn ngủ một lát."

"Được rồi, cậu đi ngủ đi." Anh lại chống người lên và từ từ ngồi xuống.

Anh giúp cô đắp chăn, vuốt tóc cô: "Tỏa Tỏa, anh xin lỗi..." Vừa nói, anh vừa vùi đầu vào tay cô, nắm tay cô, khẽ khóc.

"Diệp Cẩn Ngôn..." Chu Tỏa Tỏa không thể chịu đựng được một chút buồn bã nào từ anh, muốn đưa tay ra và vỗ nhẹ vào lưng anh.

Nhưng anh lại nắm chặt tay cô hơn: "Xin em, đừng rời xa anh..."

"Diệp Cẩn Ngôn..." Chu Tỏa Tỏa không biết phải nói gì, cô nói rằng Vương Phi Vũ đã nói với cô về chuyện của Thụy Văn và cô rất tức giận, sau đó cô bị đau bụng và mất đứa bé trước khi nó được hình thành. Hay cô nên nói rẳng cô đã nghĩ chuyện đó lúc nằm trên bàn mổ,cô đã nghĩ đến khi rời khỏi phòng bệnh cô sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng với anh ấy...

Tất cả nỗi buồn và sự tức giận trong lòng cô chợt biến thành đau khổ vào lúc này khi cô nhìn thấy mái tóc hoa râm, những vết thương trên mặt và thân hình lảo đảo của anh.

Nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng, Vương Phi Vũ nói: Hồi đó Diệp Cẩn Ngôn và Thụy Văn suýt chút nữa đã kết hôn... Cô thấy đấy, khi cô ấy trở về, bọn họ vẫn không phân biệt anh và tôi như trước... Cô ấy có thai với anh hồi đó.

Bất kể cô ấy hay là cô, hai người gần như kết hôn và mang thai đứa con của anh ấy...

Cô ấy đã không yêu cầu trong một thời gian dài.. nhưng đây đều là những điều người khác không mong muốn.

"Diệp Cẩn Ngôn, chúng ta ly hôn đi. Được không?" Chu Tỏa Tỏa từ từ nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má.

"Cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu, vẻ mặt trịnh trọng.

"Chúng ta ly hôn đi..." Cô lại nói rõ ràng từng chữ, lần này anh cũng hiểu rõ ràng.

"Tỏa Tỏa, em có thể... đừng rời đi không?" Anh nắm chặt cổ tay cô, giọng run run.

"Thật xin lỗi..." Chu Tỏa Tỏa lấy tay ra, nhét vào trong chăn.

"Tỏa Tỏa, làm ơn, khi nào em thấy khỏe hơn thì hãy nói chuyện đó được không?" Diệp Cẩn Ngôn gần như cầu xin, nhưng cô vẫn không mở mắt nhìn anh.

"Chỉ có rời xa anh, em mới thấy dễ chịu hơn..." Chu Tỏa Tỏa vừa khóc vừa hét lên câu nói này, thực ra đó là lời nói tức giận của chính cô, nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại chìm trong suy nghĩ, cô muốn quay người lại ôm anh nhưng cô nói rằng chỉ khi rời đi cô mới có thể thấy tốt hơn.

Diệp Cẩn Ngôn một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay kia tháo kính xuống: "Chỉ cần em thấy tốt, muốn anh làm gì cũng được..."

...

Cả hai đều không nhắc đến đứa trẻ nhưng cả hai đều biết đối phương buồn đến mức nào.

Sau 48 giờ dài và khó khăn, Diệp Cẩn Ngôn đã tham khảo ý kiến ​​​​bác sĩ và có thể về nhà chăm sóc.

Vì vậy, anh ta đã thuê một bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng riêng và đưa Chu Tỏa Tỏa trở về Tư Nam.

Tạ Hoành Tổ cũng rất nhạy cảm và đã đạt được thỏa thuận với Tiểu Tỏa vì sức khỏe của mẹ cô, họ ở bên nhau sẽ không làm phiền mẹ cô trong hai tháng tới.

"Diệp tổng, Tỏa Tỏa như thế nào rồi? Ở công ty đang tổ chức họp đầu tư..." Khi Phâm Kim Cang gọi cho Diệp Cẩn Ngôn anh ấy đang đeo tạp dề để nấu súp cho Chu Tỏa Tỏa. Thực tế là các chuyên gia dinh dưỡng đang làm việc đó. nhưng anh ấy vẫn phải tự mình thử mọi lúc.

"Hai người đi đi lúc này tôi không thể quản được nhiều như vậy..." Diệp Cẩn Ngôn nói xong liền tắt điện thoại.

"Tôi không ngờ anh ấy lại có mặt này," Thụy Văn mỉm cười nói khi nghe thấy cuộc gọi của Phạm Kim Cang bị cúp máy.

"Này, ai bảo người đó là Chu Tỏa Tỏa ?" Phạm Kim Cang cất điện thoại vào túi, tiếp tục tập trung vào công việc.

...

Trong biệt thự Tư Nam, gần đây cô luôn cẩn thận, không nói nhiều, thỉnh thoảng Nam Tôn sẽ tới thăm, cô sẽ mỉm cười nhẹ, nhưng phần lớn thời gian cô đều ngủ hoặc ngồi trong sân.

Và anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô, nếu cô ở trong phòng khách, anh sẽ ở ngoài sân nhìn từ xa; nếu cô ở trong sân, anh sẽ ở trong phòng khách.

Không phải anh không muốn lại gần, chỉ là anh phát hiện mỗi khi anh đến gần cô sẽ lập tức đứng dậy đi chỗ khác.

Diệp Cẩn Ngôn thầm nghĩ: Có lẽ những gì cô ấy nói là đúng, cô ấy chỉ có thể tốt hơn nếu rời xa mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro