Chap 28 : Anh sợ em không muốn anh nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết gần đây rất đẹp,Diệp Cẩn Ngôn lấy hết chăn lớn nhỏ trong Tư Nam ra phơi nắng, ngoại trừ phòng Chu Tỏa Tỏa hiện đã đóng cửa.

Anh nán lại trước cửa phòng của Chu Tỏa Tỏa một lúc lâu, cuối cùng giơ tay lên, chuẩn bị gõ cửa.

"Có chuyện gì sao?" Chu Tỏa Tỏa mở cửa, nhìn thấy anh chuẩn bị gõ cửa, liền nghiêm túc hỏi.

"Tỏa Tỏa... Anh giúp em phơi chăn nhé?" Diệp Cẩn Ngôn gãi gãi sau đầu, mím môi, thận trọng hỏi cô.

"Không, cảm ơn." Chu Tỏa Tỏa nói xong, đang muốn đóng cửa lại, Diệp Cẩn Ngôn ôm lấy nàng thật chặt.

“Đừng khắt khe với anh như vậy được không?” Anh ôm cô thật chặt, nhưng cô không hề cử động, không đáp lại anh, cũng không muốn rời đi.

"Diệp Cẩn Ngôn, chúng ta ly hôn được không?" Chu Tỏa Tỏa vừa nói, nước mắt đã lăn dài trên má, rơi xuống vai anh.

"Không muốn !" Diệp Cẩn Ngôn đưa một tay chạm vào tóc cô, một tay ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô, một lúc sau mới trầm giọng nói tiếp: "Tỏa Tỏa, anh yêu em."

"Khi anh nói yêu tôi, chỉ là ý anh đang muốn giấu tôi mọi chuyện phải không?" Giọng nói lạnh lùng của Chu Tỏa Tỏa vang lên bên tai.

"Tỏa Tỏa, là lỗi của anh, nhưng anh làm vậy vì..." Diệp Cẩn Ngôn nóng lòng muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Chu Tỏa Tỏa cắt ngang: "Không quan trọng, tôi thật sự mệt mỏi rồi." ."

Diệp Cẩn Ngôn mở mắt ra, hai người đứng cách nhau, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em còn yêu anh không?”

"Em không thể tự lừa dối mình rằng em vẫn còn yêu anh, nhưng có lẽ em thực sự không thể hòa nhập vào cuộc sống của anh... Chúng ta có thể buông tay nhau được không?" Giọng nói Chu Tỏa Tỏa tràn ngập nước mắt, run rẩy và tuyệt vọng.

“Nếu anh không buông tay thì thế nào?” Diệp Cẩn Ngôn hai tay nắm lấy cánh tay của nàng, hốc mắt đỏ bừng.

"Tôi sẽ kiên trì cho đến khi... anh bỏ cuộc." Chu Tỏa Tỏa nói xong liền hất tay Diệp Cẩn Ngôn ra, đóng cửa lại.

một tháng sau

Nhiều người trên đường mặc áo ngắn tay, Chu Tỏa Tỏa thỉnh thoảng sẽ mỉm cười với Diệp Cẩn Ngôn và nói vài lời. Khi nhìn thấy dáng vẻ và trạng thái của cô dần dần phục hồi, anh cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, mặc dù cô vẫn vậy, vẫn giữ khoảng cách với anh.

Hôm nay là thứ sáu, hôm trước Tạ Hoành Tổ đã gọi điện nói với cô rằng Tiểu Tỏa muốn đi chơi với mẹ vào cuối tuần nên Chu Tỏa Tỏa đã dậy vào buổi trưa và bắt đầu mặc quần áo.

Đầu tiên Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở phòng khách nhìn cô tắm, cô ăn mấy miếng rồi vào phòng, một lúc sau cô đi ra từ phòng thay đồ lấy theo nước hoa và túi xách...

Anh tuy nóng lòng muốn hỏi nhưng không hỏi được nên cứ quan sát từng nhất cử nhất của cô.

Mãi đến khi cô chuẩn bị mang giày cao gót đi ra ngoài, anh mới nhịn không được hỏi: “Em đi đâu vậy?”

"Ta có việc." Chu Tỏa Tỏa cười quay đầu lại nhìn anh, đơn giản trả lời.

"Anh đưa em đi nhé?" Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy và chuẩn bị lấy áo khoác.

"Không cần, Tạ Hoành Tổ đang đợi ở dưới lầu." Nói xong cô cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Khi Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy tên của Tạ Hoành Tổ, anh ấy lúc đầu sửng sốt, sau đó trở nên đố kị: Họ lại liên lạc với nhau à?

Gần đây Tiểu Tỏa chỉ nhìn thấy mẹ mình qua video, ngay khi nhìn thấy cô, cô bé đã nhảy tới và muốn lao vào vòng tay của Chu Tỏa Tỏa, Tạ Hoành Tổ sợ nàng thân thể còn yếu, lập tức ôm lấy Tiểu Tỏa: "Mẹ gần đây không khỏe, ba ôm con nhé."

Tiểu Tỏa nhìn chung quanh, ngây thơ ngẩng đầu: "Mẹ, ba Diệp đâu?"

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và chạm vào mặt Tiểu Tỏa : " ba Diệp đang bận, chỉ có chúng ta cùng đi thôi."

"Ồ, được rồi!" Tiểu Tỏa nói xong nhìn lên lầu, người trong rèm nhìn ba người dưới lầu trong lòng tràn ngập cảm giác đố kị, phận nộ, sau đó bắt đầu nghi ngờ chính mình: Thôi bỏ đi, tốt nhất ta không nên quấy rầy bọn họ.

Mười giờ tối, ở Tư Nam chỉ có đèn phòng khách sáng, Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi một mình ở ban công đợi người. Anh thực sự rất lo lắng nên quyết định gọi điện thoại, sau vài hồi chuông may mắn thay đã có người bắt máy.

"Tỏa Tỏa..." Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy điện thoại có người nghe máy liền lo lắng nói.

"Diệp tổng" Giọng nói của Tạ Hoành Tổ truyền tới. Diệp Cẩn Ngôn nhìn lại chiếc điện thoại từ xa và chắc chắn anh đã gọi đúng.

“Tỏa Tỏa đâu?” Giọng anh có vẻ lo lắng.

“Cô ấy ngủ rồi.” Tạ Hoành Tổ liếc nhìn Tiểu Tỏa bị cảm lạnh ở phòng sau và Chu Tỏa Tỏa đang dỗ cô bé ngủ, cũng không có chuẩn bị giải thích cái gì.

"Đưa địa chỉ cho tôi." Lúc Diệp Cẩn Ngôn lên tiếng, anh đã đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

"Không cần, ngày mai tỉnh lại ta sẽ kêu nàng trở lại với ngươi." Tạ Hoành Tổ cười nói.

"Đưa địa chỉ cho tôi." Diệp Cẩn Ngôn nhắc lại từng chữ.

"Diệp tổng, chú có bao giờ nghĩ rằng mình có thể không phù hợp với cô ấy không?" Tạ Hoành Tổ hít một hơi và nói: "Chu Tỏa Tỏa hiện ở đây, chú và tôi đều giống như nhau, chúng ta đều có được cô ây, nhưng tất cả lại đều thua rồi."

"Cái này cùng ngươi có quan hệ gì?" Diệp Cẩn Ngôn nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí không lớn.

"Nhưng có một điều tôi hơn chú, đó là tôi còn rất nhiều thời gian... Chú không thấy hôm nay cô ấy cười vui vẻ như thế nào đâu..." Tạ Hoành Tổ còn đang nói chuyện, Diệp Cẩn Ngôn liền cúp điện thoại .

Anh để điện thoại trên sofa, quay người rót cho mình một ly rượu, đưa lên mũi ngửi ngửi nhưng vẫn không uống.

Ngồi trong phòng khách một lúc, anh lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Anh lái xe lang thang không mục đích trên đường, thành phố nayg rất lớn và anh cũng có rất nhiều nhà, nhưng bây giờ không ai ở bên anh. Mọi người xung quanh dường đều rời anh mà đi, anh đã phải rất dũng cảm để giữ lại cô ấy bên cạnh nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy cũng lại muốn rời đi.

Vô tình, anh đã chạy đến căn nhà trước đây của Tưởng Nam Tôn, căn nhà được anh hào phóng mua lại.

Anh nhắm mắt lại và ngồi trong xe rất lâu. Nơi đây có rất nhiều kỷ niệm. Nhưng ở đây, có vẻ như chẳng có chuyện gì đáng buồn cả.

"Diệp tổng, ai muốn mua căn nhà này?"

"Tôi! ...và đó là khoản thanh toán đầy đủ."

"Haha" ký ức hiện lên trong đầu anh, anh cười lớn. Quả thực, hai người có quá nhiều thói quen sống khác nhau, nhiều trải nghiệm khác nhau, kể cả họ đã yêu những ai hay được những ai yêu. Hai người trước đây chưa từng nói qua những chuyện này. Từ mấy năm trước, anh không khỏi để ý đến cô, sau đó cô mạnh dạn tỏ tình với anh, sau đó hai người lại bỏ lỡ nhau, rồi gặp lại rồi lại đến với nhau.

Thận trọng là từ áp dụng cho hầu hết mọi tình huống mà hai người họ ở cùng nhau.

Anh yêu cô một cách thận trọng, và dần dần, sự chiều chuộng của anh còn lớn hơn cả tình yêu anh dành cho cô.

Cô yêu anh một cách cẩn thận, từ ngưỡng mộ đến muốn sát cánh bên anh như một người vợ.

Anh nhắm mắt lại, nước mắt rơi trên má. Trong phần lớn cuộc đời anh đã quen với việc trói buộc mình không thể phá bỏ, cũng quen với việc tự mình tùy tiện giải quyết mọi vấn đề. Nhưng anh cũng là một người bình thường, bằng xương bằng thịt, có tình cảm và dễ tổn thương, anh không chỉ ghen tị với Tạ Hoành, anh còn ghen tị với Dương Kha và Phạm Kim Cang, nhưng anh không thể hiện ra ngoài. Anh muốn mình có thể cho cô hạnh phúc, muốn cô nghĩ đến anh trước khi có chuyện gì xảy ra, nhưng anh lại không nói ra điều này...

Đúng vậy, ai cũng có nhiều thời gian hơn anh, dù họ là ai thì họ cũng có rất nhiều thời gian. Về phần Diệp Cẩn Ngôn, hắn thiếu nhất chính là thời gian.

Một giờ sáng, Chu Tỏa Tỏa đột nhiên tỉnh dậy, sờ trán Tiểu Tỏa, nhìn cô bé ngủ say.

"Đã đến lúc tôi phải về rồi, làm phiền anh chăm sóc Tiểu Tỏa. Ngày mai tôi sẽ quay lại." Chu Tỏa Tỏa lay Tạ Hoành Tổ, người đang ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.

"A... đã muộn như vậy, ngày mai hãy về ..." Tạ Hoành Tổ dụi dụi mắt.

"Không sao, tôi đi trước." Chu Tỏa Tỏa cầm túi quay người đi.

"Anh tiễn em" Tạ Hoành Tổ đứng lên.

"Không, tôi sẽ gọi taxi, sẽ nhanh thôi. Anh ở lại với Tiểu Tỏa đi..." Nói xong cô rời đi.

Đã gần hai giờ sáng khi cô về đến Tư Nam, khi nhìn thấy ánh đèn ở tầng dưới, trái tim cô run lên và cô nhanh chóng đi lên lầu.

"Diệp Cẩn Ngôn?" Thấy trong phòng không có người, nàng bắt đầu hoảng sợ.

Khi cô gọi điện thì máy báo đầu dây bên kia đã tắt máy.

Cô chợt nhìn thấy, mười giờ tối Diệp Cẩn Ngôn gọi điện cho cô, cho thấy cuộc gọi kéo dài hai phút...

Không chút do dự, cô gọi lại cho Tạ Hoành Tổ: “Ngươi và Diệp Cẩn Ngôn nói gì thế?”

"Tôi... không nói gì cả," Tạ Hoành Tổ lắp bắp trả lời.

"Anh đã nói cái quái gì vậy?" Giọng nói của Chu Tỏa Tỏa lớn đến mức Tạ Hoành Tổ giật mình và nói: "Chú ấy hỏi thăm em, và anh nói em đang ngủ. Chú ấy hỏi địa chỉ, nhưng anh không nói cho chú ấy biết..."

"Chỉ vậy thôi sao?" Chu Tỏa Tỏa không tin.

"...Còn nữa, đó là...anh đã nói với chú ấy rằng, chú ấy cũng giống như anh, chúng ta có được tất cả nhưng lại mất đi tất cả. ...À, anh cũng đã nói...anh có nhiều thời gian hơn chú ấy." Tạ Hoành Tổ đã thú nhận tất cả.

Chu Tỏa Tỏa hét lên: "Nếu Diệp Cẩn Ngôn có chuyện gì, anh không xong với tôi đâu!" và cúp điện thoại.

Khi cô gọi vào số điện thoại dự phòng của anh thì nó cũng tắt máy, cô đành phải gọi cho Phạm Kim Cang.

"Này, Tỏa Tỏa, muộn thế này... có chuyện gì thế?" Phạm Kim Cang bối rối liếc nhìn điện thoại của mình.

"Phạm Phạm~" Chu Tỏa Tỏa lo lắng bật khóc.

"Sao vậy?!" Phạm Kim Cang lập tức kích động đứng dậy.

...Vào lúc này, khóa mật khẩu trên cửa ra vào mở ra... Diệp Cẩn Ngôn kiệt sức đẩy cửa bước vào.

"Không sao, không sao đâu." Chu Tỏa Tỏa khóc và cúp điện thoại.

"Tỏa Tỏa..." Diệp Cẩn Ngôn nheo mắt nhìn bóng người trước mặt, bất an mà hét lên: "Tỏa Tỏa?"

"Anh, anh đã đi đâu vậy? Em gọi cho anh nhưng điện thoại đã tắt..." Chu Tỏa Tỏa vẫn không ngừng khóc.

“Ngoan, không sao đâu, anh... anh ra ngoài đi dạo.” Anh nói rồi đi tới ôm cô: “Không sao đâu, đừng khóc, đừng khóc, được không?”

“Diệp Cẩn Ngôn, anh làm em sợ chết khiếp…” Cô vẫn đang khóc và run rẩy.

"Tỏa Tỏa, đừng khóc nữa, anh không sao..." Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, hôn lên trán cô: "Đã muộn rồi, em mau chóng nghỉ ngơi đi..."

"Diệp Cẩn Ngôn, anh có gì muốn hỏi em không?" Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy anh quay người rời đi và ngăn anh lại.

"...Cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn nuốt một ngụm nước miếng, khẽ ho một tiếng, hai mắt đỏ ngầu.

"Khi Tạ Hoành Tổ nói rằng khi tôi ngủ thiếp đi, anh đã nghĩ gì...?" Chu Tỏa Tỏa cuối cùng buông bỏ.

"...Tỏa Tỏa!" Anh ngay lập tức ngắt lời cô ấy.

“Sợ cái gì?” Cô từng bước một tiến về phía trước.

"Anh... sợ rằng em thực sự không muốn anh nữa..." Anh khó nhọc ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mắt cô, một giọt nước mắt từ mắt trái lăn dài trên má anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro