Chap 29 : lão Diệp ăn hành dài dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tỏa Tỏa nhìn người đàn ông mà cô yêu thương bằng tất cả trái tim của mình. Anh đang khom lưng và khuôn mặt đầy mất mát.

"Diệp Cẩn Ngôn, hứa với em nhé? Cho dù không ở bên em, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt." Chu Tỏa Tỏa đi tới ôm anh từ phía sau, cô yêu anh và sợ anh bị tổn thương. Nhưng có lẽ vì cô quá yêu anh nên cô sẽ có những yêu cầu rất cao ở anh, cô hy vọng anh sẽ là một người đàn ông có thể giải quyết được mọi việc nhưng cô cũng hy vọng rằng anh không chỉ là một người đàn ông yêu thương cô mà còn là một người chồng yêu thương cô.

Cô ước gì anh đã tự mình nói với cô những điều đó, thay vì một người ngoài cuộc. Ngay cả khi mọi chuyện là sự thật, cô có thể chấp nhận bất cứ điều gì anh nói, nhưng anh giữ mọi chuyện cho riêng mình.

"Tỏa Tỏa, đừng như vậy..." Diệp Cẩn Ngôn ánh mắt giật giật, bờ vai khẽ run: "Anh thật sự không thể... không thể sống thiếu em được..."

"Diệp...Cẩn Ngôn, đừng như vậy..." Chu Tỏa Tỏa nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của anh, và cô có thể nhìn thấy rõ ràng đôi vai đang run rẩy của anh.

"Em hy vọng chúng ta có thể cho nhau một chút thời gian. Được không?" Chu Tỏa Tỏa dừng lại và nói tiếp: "Ngay cả bây giờ, chúng ta đã mất đi một đứa con...em...em vẫn yêu anh rất yêu anh." Bàn tay anh chợt kích động nắm chặt lấy cánh tay cô.

"Tỏa Tỏa, anh xin lỗi." Anh nghe thấy sự kích động trong giọng nói của cô, quay lại ôm cô, dùng tay chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: "Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh... Tỏa Tỏa, đừng khóc, làm ơn…” Dù trong lóng anh rất đau đớn nhưng anh vẫn không thể chịu được những giọt nước mắt cô rơi.

"Có thể hứa với em không?" Chu Tỏa Tỏa bình tĩnh lại một lát, tiếp tục hỏi.

"Nếu như anh không đồng ý thì sao?" Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt nàng.

"Luật hôn nhân quy định, nếu hai người ly thân hai năm, tự động sẽ..." Chu Tỏa Tỏa còn chưa nói chuyện.

Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời cô, thái độ nhất thời trở nên kiên định: "Đừng nói nữa! Anh đồng ý ly hôn!"

... Vào khoảng ba giờ sáng, Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục đọc sách. Chu Tỏa Tỏa vẫn đang ngủ trong căn phòng của Tiểu Tỏa. Hai người đã không sống chung một phòng gần một tháng. Có vẻ như họ đang cố tình tránh đi, hoặc một loại chướng ngại nào đó.

Trằn trọc trằn trọc, hai người đều không ngủ được, Diệp Cẩn Ngôn đau bụng nằm trên giường, toàn thân đổ mồ hôi, gần đây ăn không ngon, cả ngày không ăn gì, đêm khuya như vậy. .. Đau bụng không chịu nổi, anh còn chưa khỏi, anh chạy vào phòng tắm nôn ra máu khắp sàn nhà...

Không chịu nổi, anh cúi người ngã xuống. Có tiếng "rầm" vang lên. Chu Tỏa Tỏa nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, chạy ra ngoài nhìn thấy máu trên mặt đất, hai tay anh buông xuống, bụng hóp xuống. Cô chợt sợ hãi không ngừng kêu lên: " Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn, anh bị sao vậy?"

"Tỏa Tỏa, anh không sao, đừng khóc..." Diệp Cẩn Ngôn nhếch khóe miệng cố gắng nở một nụ cười.

“120 Làm ơn nhanh lên, chồng tôi đang nôn ra máu… Làm ơn, nhanh lên…” Cô vừa gọi vừa lo lắng vừa khóc.

“Tỏa Tỏa, đừng khóc, anh không sao…” Anh vẫn cố gắng kiềm chế cơn đau, nhếch mép cười: “Anh không sao…”

Khi xe cấp cứu đưa anh đi, anh vẫn đưa tay ôm lấy cô, chậm rãi nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”

"Hãy tiết kiệm sức lực và đừng nói chuyện..." Bác sĩ cấp cứu lắc tay và vẫy tay gọi Chu Tỏa Tỏa đi theo xe.

Sau khi cấp cứu xong, Diệp Cẩn Ngôn vừa treo chai nước vừa ngủ. Kết quả xét nghiệm lúc chín giờ sáng: tổn thương niêm mạc dạ dày cấp tính.

Bác sĩ điều trị nói với Chu Tỏa Tỏa rằng Diệp Cẩn Ngôn bị tổn thương dạ dày do chế độ ăn uống không điều độ trong thời gian dài và uống nhiều rượu trong thời gian dài.

Sau khi bác sĩ nói với Chu Tỏa Tỏa một loạt biện pháp phòng ngừa, anh ấy yêu cầu cô quay lại phòng bệnh và chú ý hơn đến tình trạng của bệnh nhân những ngày này.

Diệp Cận Ngôn mãi đến ba giờ chiều mới tỉnh lại, anh mới nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa nằm ở bên cạnh, đang ôm cánh tay anh, giống như một con mèo con đang sợ hãi.

Cô tỉnh dậy khi anh kéo chăn ra khỏi người và đắp lên lưng cô.

"Anh tỉnh rồi à? Bụng còn đau không? Anh có thấy khó chịu không?" Chu Tỏa Tỏa lo lắng hỏi anh.

Anh mỉm cười và mím môi: "Tỏa Tỏa, anh không sao, không đau, không khó chịu."

Chu Tỏa Tỏa ấn điện thoại vào bàn y tá để thông báo rằng bệnh nhân đã tỉnh, cô vừa định bỏ tay xuống thì Diệp Cẩn Ngôn đã tóm lấy cô: "Anh..."

Chu Tỏa Tỏa mở to mắt nhìn ạn, nghĩ anh có chỗ nào còn khó chịu: "Sao vậy?"

"Anh muốn... đi vệ sinh..." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười cắn môi.

"Được!" Cô nói, từ dưới gầm giường lấy ra một cái chậu, chuẩn bị giúp anh.

"Không muốn cái này!" Diệp Cẩn Ngôn nhìn nàng một hơi, đột nhiên thần sắc nghiêm túc: "Giúp anh, anh đi nhà vệ sinh."

"Không sao đâu, đây là bác sĩ bảo em chuẩn bị." Chu Tỏa Tỏa chỉ vào cái chậu nhỏ dưới chân.

"Không cần..." Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa muốn xuống giường, lúc này bác sĩ cùng y tá đi vào, người bác sĩ hơi nhỏ con dẫn đầu lo lắng hét lên: "Làm gì đó? Các người đang tính làm gì vậy?"

“Anh ấy muốn đi vệ sinh.” Chu Tỏa Tỏa thay anh trả lời.

"Không phải tôi bảo cô chuẩn bị chậu tiểu rồi sao? Không cho bệnh nhân xuống giường!" Thái độ của bác sĩ rõ ràng hung hãn, Diệp Cẩn Ngôn vội vàng xua tay: " Là tôi nhất định muốn đi..."

Bác sĩ bước vào, đo nhiệt độ, hỏi vị trí đau và bảo anh phải chú ý những gì, bao gồm chỉ ăn lỏng, điều trị cầm máu 2-4 giờ một lần, v.v...

Bác sĩ vừa rời đi, Diệp Cẩn Ngôn lập tức xoay người: " Anh nhịn không được nữa rồi, em quay đầu chỗ khác đi..."

Chu Tỏa Tỏa sửng sốt một lúc, đưa cho anh chiếc chậu rồi quay người lại.

...Tiếng nước xèo xèo kéo dài hàng chục giây rồi dừng lại.

"Ừm, được rồi..." Diệp Cẩn Ngôn ngượng ngùng nói.

"Ừ, đưa cho em, anh nằm xuống đi..." Chu Tỏa Tỏa tự nhiên nhận lấy, đặt xuống đất, chỉnh lại giường rồi cầm chiếc chậu đi vào phòng tắm.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn theo bóng lưng của cô, bất đắc dĩ cắn môi, lắc đầu, thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đợi cô quay lại, anh mới từ từ mở mắt ra nhìn cô: “Tỏa Tỏa, về nhà nghỉ ngơi đi, chỉ cần gọi Phạm Kim Cang hoặc tìm y tá là được.”

"Không sao, em không mệt." Chu Tỏa Tỏa khẽ mỉm cười.

"Em... em... vậy em lên ngủ một lát nhé?" Diệp Cẩn Ngôn dịch sang một bên nhường chỗ.

"...Anh có thể ngủ tiếp, em không mệt..." Chu Tỏa Tỏa lặp lại lần nữa.

"Anh một hai ngày sau khả năng không thể khôi phục, em cũng đừng để mệt mỏi quá." Diệp Cẩn Ngôn liếc nàng một cái, nói tiếp: "Ngủ một giấc đi."

"Vậy thì em sẽ chợp mắt một lát, đặt báo thức, lát nữa làm một số việc để cầm máu." Chu Tỏa Tỏa quả thực cũng cảm rất mệt mỏi, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng.

"Được." Diệp Cẩn Ngôn mím môi, cắn môi dưới mỉm cười.​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro