Chap 31 : Sóng gió qua đi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tỏa Tỏa dừng việc mình đang làm và nghiêm túc nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, nhìn Chu Tỏa Tỏa tay: " Anh không muốn nói chuyện này nữa ~"

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười với hàm răng lộ ra, đưa tay lên vuốt tóc lần nữa: " Diệp Cẩn Ngôn, tại sao trước đây em không nhận ra? Anh có khá nhiều điều kỳ quặc."

"Anh nói rồi, anh không có tật xấu gì cả nhưng đối với em thì có một chút..." Diệp Cẩn Ngôn nói xong thở dài một hơi: "Cô ấy mới đến công ty 23, 24 tuổi lúc đó cũng tầm bằng tuổi của em ."

"Ừ" Chu Tỏa Tỏa gật đầu và yêu cầu anh tiếp tục.

"Cô ấy thích anh, ít nhiều anh cũng có thể cảm nhận được, nhưng anh không có loại cảm giác đó với cô ấy. Lúc đó ạn đã nghĩ đến việc cho cô ấy đến bộ phận bán hàng, nhưng lúc đó cô ấy lại, haha , giống như em năm đó "bướng bỉnh và mạnh mẽ." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười và đưa tay ra, dùng bàn tay to lớn của mình của che lấy bàn tay Chu Tỏa Tỏa và nhẹ nhàng nắm lấy.

"Cô ấy làm rất tốt ở bộ phận tiếp thị, cô ấy là người mạnh mẽ và có khả năng làm việc tốt. Khi đó, cô ấy thường đi theo anh và Phạm Kim Cang, muốn kết giao nhiều hơn. Anh và Phạm Kim Cang cũng quan tâm giúp đỡ cô ấy." Diệp Cẩn Ngôn thở dài và lắc đầu.

"Nếu không phải vì anh nửa đêm đã yêu cầu cô ấy đem hợp đồng đưa đến cho anh cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì. Đêm đó hợp đồng đã được ký kết nhưng khi cô ấy quay về... cô ấy đã bị hủy hoại." ..." Diệp Cẩn Ngôn hai mắt hơi đỏ lên, cắn môi, Chu Tỏa Tỏa đem bàn tay của mình che ở dưới lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Không sao đâu...cô ấy là một cô gái tốt nên anh chỉ nghĩ, mình phải chịu trách nhiệm về việc này. Điều anh nghĩ lúc đó là có thể cho cô ấy cổ phần công ty và đưa tiền cho cô ấy để bù đắp. Tóm lại, anh phải tự chịu trách nhiệm, phải không?" Diệp Cẩn Ngôn dường như đang hỏi, nhưng thực ra không đợi câu trả lời của Chu Tỏa Tỏa, và nói tiếp: "Nhưng cô ấy không đồng ý với điều này ... anh cũng đã thử thuyết phục bản thân... đó là lúc anh dần dần nảy sinh tình cảm với cô ấy. Vài tháng sau, cô ấy phát hiện ra mình có thai."

Chu Tỏa Tỏa mắt hơi đỏ hỏi: "Vậy cô ấy đã sinh con chưa?"

"Không thể ! Lúc đó cô ấy bị suy sụp tinh thần. Cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra để bỏ đứa trẻ. Kết quả là hình ảnh cô ấy đến bệnh viện bị chụp lại, đồng nghiệp bắt đầu bàn tán. Và tất cả những gì anh có thể làm là giúp đỡ cô ấy, sao anh có thể tiếp tục làm tổn thương một cô gái tốt như vậy. Anh đã nói với mọi người rằng anh đang hẹn hò với cô ấy và sẽ sớm kết hôn." Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa với vẻ thận trọng.

"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Chu Tỏa Tỏa ôn nhu nhìn anh.

"Cô ấy không muốn." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười: "Ngay khi anh có tình cảm với cô ấy, cô ấy đã biến mất. Trước khi lên máy bay, cô ấy nói anh đừng đi tìm cô ấy, và cô ấy cũng không muốn gặp lại anh."

"Hả?" Chu Tỏa Tỏa bĩu môi.

"Tỏa Tỏa, anh không phải thánh nhân." Diệp Cẩn Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, hạ thấp cổ họng: "Lúc đó anh đúng là có tình cảm với cô ấy... nhưng với em thì lại khác. Bất kể người đàn ông nào đối mặt với những chuyện như thế này đều luôn rất thông minh.

"Sau này anh có tìm cô ấy không?" Chu Tỏa Tỏa dừng lại và hỏi.

"Anh đã đi tìm rồi." Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa với vẻ mặt có chút xấu hổ: "Nhưng cô ấy không muốn nhìn thấy anh. Sau này, thời gian trôi qua, nó dần dần mờ nhạt... Sau đó, khi anh gặp em, mọi suy nghĩ của anh đều hướng về em."

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười và nắm chặt tay cô: "Tỏa Tỏa, tin anh, hiện tại anh thực sự không có tình cảm như vậy với cô ấy. Có lẽ là có, nhưng đó chỉ là trả nợ mà thôi."

"Diệp Cẩn Ngôn, em không nhận ra rằng anh khá nổi tiếng." Chu Tỏa Tỏa mỉm cười.

"Vớ vẩn." Diệp Cẩn Ngôn thích thú lắc đầu.

"Thật không dễ dàng đối với chị Thụy Văn." Chu Tỏa Tỏa vỗ nhẹ đầu Diệp Cẩn Ngôn.

"Đúng vậy, thời điểm cô ấy mới từ nước ngoài về năm ngoái cũng chính là lúc hai chúng ta gặp lại nhau. Cô ấy đến gặp anh, anh sợ nếu để em biết về cô ấy thì em sẽ càng không nguyện ý....bên anh nữa. Cho nên lúc đó anh mới nóng lòng muốn em gả cho anh..." Diệp Cẩn Ngôn còn đang nhớ lại chuyện xảy ra một năm trước, liền bị Chu Tỏa Tỏa tát một cái, giả vờ tức giận nói : "Thì ra là vậy sao? Anh được lắm Diệp Cẩn Ngôn"

"Tỏa Tỏa, anh thực sự rất sợ." Diệp Cẩn Ngôn dừng lại: "Đêm em không trả lời tin nhắn của anh, anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào của em."

"Nhưng mà Diệp Cẩn Ngôn, anh vì sao giấu em những chuyện này?" Chu Tỏa Tỏa nhìn anh, trong mắt không có chút tức giận: "Anh cho rằng em là loại người sẽ đuổi theo anh, vô cớ gây sự với anh sao?"

"Nếu em vô cớ gây sự với anh thì không sao, nhưng em quay người bỏ đi..." Diệp Cẩn Ngôn dừng lại, không tiếp tục.

"Diệp Cẩn Ngôn, em hy vọng rằng sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không giấu em, được không?" Giọng nói của Chu Tỏa Tỏa run rẩy: "Em cần anh coi em như vợ, như người nhà. Muốn anh và em trao đổi suy nghĩ với nhau mà không cần dè dặt. Từ khi còn nhỏ, em là người ngoài cuộc trong gia đình chú và dì, gia đình Nam Tôn...em cũng vậy.

"Tỏa Tỏa, phải... không còn nữa, không bao giờ nữa." Diệp Cẩn Ngôn muốn đứng dậy và ôm cô, nhưng Chu Tỏa Tỏa đã dùng một tay ấn anh xuống: " Anh đang tính làm gì vậy?"

" Anh muốn ôm em" Diệp Cẩn Ngôn bất lực lắc đầu.

...

Phạm Kim Cang một mình đến bệnh viện vào ngày thứ ba, Chu Tỏa Tỏa tình cờ xuống để chi trả viện phí cho Diệp Cẩn Ngôn, nhưng cả hai không thấy nhau.

"Diệp tổng, anh và Tỏa Tỏa có ổn không?" Phạm Kim Cang ngồi ở mép giường và nhìn Diệp Cẩn Ngôn



"Không sao đâu." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười.



"Vậy thì... anh?" anh ấy nói, ra hiệu bằng tay.

"Ừ. Không sao đâu..." Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn Phạm Kim Cang : "Gần đây Lý Nhiên thế nào?" "

Phạm Kim Cang sửng sốt: "Ừ! Không sao đâu."

" Cô ấy còn trẻ, nên quan tâm người khác một chút, đừng cố chấp..." Diệp Cẩn Ngôn xua tay, Phạm Kim Cang đưa ly nước trên bàn cho anh.

"Đúng vậy, haha, giống như Tỏa Tỏa! Trẻ trung và tràn đầy năng lượng!" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười vui vẻ.

Lúc này, Chu Tỏa Tỏa mở cửa bước vào, Phạm Kim Cang lập tức đứng dậy.

"Phạm Phạm, anh đến à?" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười bước vào và nhét phiếu thanh toán vào túi.

"Ừm, đến xem Diệp tổng! Còn không phải tôi sợ em không thể làm một mình được~" Phạm Kim Cang mỉm cười nói xong, giọng điệu lại thay đổi.

"Chiều nay cậu không bận à?" Diệp Cẩn Ngôn cau mày, chớp mắt nhìn Phạm Kim Cang.



"Tôi không bận, Thụy Văn gần đây đã mời thêm một số đối tác và một số thư viện trong thành phố mà chúng ta đầu tư cũng nhận được phản hồi rất tốt ở địa phương." Phạm Kim Cang liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa và ngồi xuống lần nữa.

"Phạm Phạm, gần đây anh giảm cân à? Có giảm cân không?" Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn bụng Phạm Kim Cang, lập tức cười vỗ vỗ vai anh.

"Này, đến giờ ăn kiêng rồi ~ Lý Nhiên àm cho tôi một ít rau luộc, ăn xong không còn chút mỡ hay nước nào." Phạm Kim Cang cúi đầu vỗ vỗ bụng.

"Đa tạ Lý Nhiên, nếu không ngươi liền tiếp tục tăng cân!" Diệp Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, xua tay trêu chọc Phàm Kim Cang.

"Đúng vậy, nhờ có Lý Nhiên, Phàm Phạm, anh hiện tại thật sự càng ngày càng đẹp trai." Chu Tỏa Tỏa cười vỗ vỗ vào lưng Phạm Kim Cang.

Diệp Cẩn Ngôn lúc này mới nói: "Tỏa Tỏa, đến đây ~"

"Hả?" Chu Tỏa Tỏa mở mắt, nghiêng người.

"Trên tóc em có thứ gì đó." Anh nói rồi đưa tay giúp cô gỡ những giọt nước trên tóc.

"..." Phạm Kim Cang liếc nhìn hai người, cười ngượng ngùng: "Diệp tổng, hôm khác tôi sẽ quay lại. Nếu anh có cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Phạm Kim Cang đứng dậy, đặt chiếc ly dùng một lần trên tay xuống bàn và chuẩn bị rời đi.

"Phạm Phạm, em tiễn anh!" Chu Tỏa Tỏa vội vàng đi theo anh ấy.

"Không sao, không cần. Hãy chăm sóc Diệp tổng thật tốt." Phạm Kim Cang đi ra ngoài, anh ấy mỉm cười và gật đầu với Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không nhịn được cười: "Ở công ty bên kia, hai người nên ăn chút đồ ăn nhẹ đi ."

...

Chu Tỏa Tỏa đóng cửa phòng bệnh lại, quay lại nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang nhìn xuống tay mình, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Sao vậy?" Chu Tỏa Tỏa nhẹ nhàng quan tâm hỏi: "Anh cảm thấy không thoải mái sao?"

"Sau này em có thể vui lòng ngừng động tay động chân chạm vào những người đàn ông khác được không?" Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Chu Tỏa Tỏa và liếm môi.

"? Cái gì?" Chu Tỏa Tỏa sững sờ tại chỗ, lập tức cười lớn: "Anh ở đây đợi em...? Phạm Phạm, anh ấy là anh trai em! Anh cũng sẽ không ghen tị với anh ấy chứ?"

"Hắn có tên, Phạm Kim Cang." Diệp Cẩn Ngôn tức giận nằm xuống.

"Được, được, được, từ nay về sau em sẽ tránh xa nam nhân trên 8 tuổi..." Chu Tỏa Tỏa cười an ủi.

"Em gọi anh bằng tên, nhưng anh nhìn thấy em gọi hắn rất thân mật." Diệp Cẩn Ngôn một tay che chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt đen nhánh cùng mấy sợi tóc màu xám.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh sao thế? Không nghiêm trọng vậy chứ..." Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và giúp anh đắp chăn.

"Sao em lại gọi anh bằng tên?" Diệp Cẩn Ngôn vẫn còn tức giận.

"Được rồi được rồi, từ nay về sau ta sẽ không gọi em là Diệp Cẩn Ngôn, gọi là Diệp Diệp?" Chu Tỏa Tỏa mở một mắt nhắm một mắt hỏi.

"Không, nghe có vẻ giống ông nội."

"Cái đó?

"Gọi anh là chồng."

"Em không thể nói được." Chu Tỏa Tỏa cười ngượng ngùng.



"Lúc gọi 120, không phải em nói rất hay sao?" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, trên mặt làm ra vẻ khó coi.

Hai tuần sau, Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng được xuất viện.

Biệt thự Tư Nam cũng được Chu Tỏa Tỏa thu dọn sớm sau gần hai tháng xa cách, nhu yếu phẩm hàng ngày của hai người đã chính thức được tập hợp lại.

"Tiểu Tỏa Tỏa nói nhớ anh!" Chu Tỏa Tỏa đỡ Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở trên sô pha, xoay người tự nhiên đeo tạp dề vào, đi phòng bếp hâm nóng canh do chính mình làm.

"Tiểu tử vô tâm này cuối cùng cũng nhớ tới anh." Diệp Cẩn Ngôn lười biếng chống tay lên ghế sô pha: "Ở nhà vẫn thoải mái hơn."

"Nhưng em nghĩ, mấy ngày nữa hãy để con bé quay về, con bé ồn ào quá, anh còn chưa khỏe hẳn." Chu Tỏa Tỏa đặt nồi canh trên bàn, rồi múc một bát đưa cho Diệp Cẩn Ngôn.

"Đây là cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn nàng tự mình múc một bát.

"Súp thịt cừu, cho anh bồi bổ." Chu Tỏa Tỏa quay lại và đi bưng thức ăn lên lần nữa.

Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu, nhìn chính mình, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta hiện tại nhàn rỗi suốt thời gian dài, còn bồi bổ cái gì mà bồi bổ..."

"Hả? Cái gì?" Chu Tỏa Tỏa vừa mới đi vào, nghe anh đang lẩm bẩm...

"Anh nói, món canh này ăn rất ngon." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nhấp một ngụm canh: "ah... Nóng quá."

"Anh có sao không? Từ từ thôi!" Chu Tỏa Tỏa mắng: "Nào, ăn cơm đi, ăn tối xong, em cạo râu và tỉa tóc cho anh."

"Ăn xong anh phải đi tắm." Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi đi đến bên bàn, ngồi xuống: " anh có mùi như bệnh viện."

"Không sao, chúng ta ăn trước đi." Chu Tỏa Tỏa tự nhiên đưa đũa cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro