Chap 32 : Sau này đừng nhắc chuyện ly hôn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩn Ngôn ôm trán cười nói: "Có chút xấu hổ."

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và nói: "Vừa rồi ai đã khiến anh mắc cỡ như vậy?"

Diệp Cẩn Ngôn tóm lấy Chu Tỏa Tỏa đang định quay người: "Nằm xuống!"

"A! Anh đang làm gì vậy!" Chu Tỏa Tỏa hét lên mà không có bất kỳ sự phòng bị nào.

"Đừng hét... im lặng một chút..." Diệp Cẩn Ngôn kéo cô nằm nghiêng, dùng cánh tay ôm chặt cô, giọng nghẹn ngào nói: "Sau này em có thể đừng nhắc đến chuyện ly hôn được không?"

Chu Tỏa Tỏa nhẹ nhàng ôm má anh, không nói gì mà chỉ dịu dàng nhìn anh.

"Tỏa Tỏa, được không?" anh hỏi lại.

"Vậy anh chọc giận em thì thế nào?" Chu Tỏa Tỏa cười nói.

"Nếu như anh chọc giận em, em có thể đuổi anh ra thư phòng ngủ, đánh anh mắng anh, thế nào cũng được." Diệp Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, cuối cùng cô thu hồi nụ cười, mím môi: "Xin lỗi."

"Ở tuổi của anh, anh không thể chịu đựng được những chuyện như này nữa. Tỏa Tỏa, anh đã từng nói lần này anh sẽ không dễ dàng buông tha em, trừ phi em không muốn anh nữa... anh..." Diệp Cẩn Ngôn nói có chút kích động, cũng có chút bất an.

Chu Tỏa Tỏa ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh: "Thật xin lỗi, em sẽ..." Cô chưa kịp nói xong thì Diệp Cẩn Ngôn đã ngắt lời cô: " Không có lần sau, được chứ? Anh thật sự cho rằng em không muốn anh nữa rồi..." Anh vùi đầu vào ngực cô, cuộn tròn như một đứa trẻ.

Chu Tỏa Tỏa chợt cảm thấy đau khổ, cô đưa tay chạm vào tóc anh: "Chồng ơi, anh biết đấy, em rất yêu anh. Nhưng em tính tình nóng nảy, xảy ra chuyện luôn luôn bốc đồng. Lần này, em không nên nhắc đến chuyện ly hôn nữa nhưng mong anh "Đừng giấu em điều gì nữa nhé?"

Diệp Cẩn Ngôn tựa vào ngực cô gật đầu, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy ngực mình có chút ươn ướt, nhưng thấy anh không ngẩng đầu lên, liền giả vờ như không cảm nhận được.

"Tỏa Tỏa, anh cả đời là người tuân thủ quy tắc, là người luôn có nguyên tắc của riêng mình, anh luôn rất rõ ràng về những gì anh muốn làm và những gì anh nên làm. Nhưng anh không ngờ rằng em sẽ từng bước phá vỡ mọi nguyên tắc và điểm mấu chốt của anh. Anh yêu em nhiều đến mức anh sợ rằng mình sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho em, và anh sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Đôi khi anh tự hỏi liệu em có đầu độc anh không." Diệp Cẩn Ngôn nói những lời yêu thương trên cổ cô từng chữ một. Cả hai đều không mặc quần áo, vì vậy chắc chắn họ có chút kích động. Khi nghe thấy hơi thở của cô gấp gáp, anh lại bắt đầu di chuyển về phía cổ cô. .

"Đừng...đừng" cô thở ra và từ từ mở rộng khoảng cách giữa họ.

"Không phải em nói em không muốn sao?" Anh ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm.

"Vậy khi nào anh khỏe hơn thì sau đó..."

"Không sao, không còn đau nữa." Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng trả lời, tay vẫn tiếp tục di chuyển.

"Nghe lời!" Chu Tỏa Tỏa lên giọng.

"Ahem...Được rồi." Anh từ từ ngừng cử động và ôm nhẹ...

Giường bệnh quả thực không thoải mái bằng ở nhà, hai người cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon và tỉnh dậy vào lúc mười giờ ngày hôm sau.

"Chồng à, thức dậy đi!" Tỏa Tỏa nhẹ nhàng vỗ vỗ anh.

"Ưhm... Ngủ thêm chút nữa đi." Diệp Cẩn Ngôn dụi dụi mắt, xoay người tiếp tục ngủ.

"Không biết hiện tại anh học được thói quen này từ ai, nếu buổi tối không ngủ, sáng này anh sẽ không dậy nổi."

"Học được từ em." Tuy nhắm mắt lại nhưng anh vẫn trả lời rất nhanh.

Khi tin nhắn của Thụy Văn đến, Diệp Cẩn Ngôn đang chơi đùa với lũ mèo con trong sân với Chu Tỏa Tỏa. Khi Chu Tỏa Tỏa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Chu Tỏa Tỏa đem điện thoại di động của Diệp Cẩn Ngôn để trên chiếc ghế đan bằng liễu gai.

Khi Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy tin nhắn, anh vô thức liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, đóng điện thoại lại, nhìn xuống Chu Tỏa Tỏa đang ngồi xổm trên mặt đất, cắn môi nói: "Ừm ... Tỏa Tỏa ... Thụy Văn muốn mời anh ra ngoài ngồi một lát."

Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại quay đầu nhìn mèo con: "đi đi."

"Ừm, cô ấy nói là có chút chuyện riêng." Diệp Cẩn Ngôn lo lắng theo dõi cô từng cử chỉ, đề phòng có chuyện gì xảy ra, anh có thể quay người bỏ chạy.

"Đi." Chu Tỏa Tỏa vẫn không nói gì, quay đầu lại nhìn anh: "Sức khỏe của anh có ổn không?"

"Ừm, cũng không phải vấn đề lớn." Diệp Cẩn Ngôn mím môi: "Em đi cùng anh thế nào?"

"Không cần, anh cứ đi đi, em không tiện." Chu Tỏa Tỏa cười đem anh đi vào phòng thay đồ chuẩn bị quần áo cho ạn: " Chồng em phải ăn mặc đàng hoàng."

"Chậc, uh, không cần đâu. Chậc, em đang phóng đại đấy à?" Diệp Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không tức giận.

"Mặc hay không mặc?" Chu Tỏa Tỏa hai tay đưa quần áo.

"Mặc!" Diệp Cẩn Ngôn thuận lời tiếp nhận.

...

" Anh thấy đỡ hơn chưa?" Ở góc nhà hàng, Thụy Văn nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn mặc quần xanh, cô sửng sốt một lát rồi mỉm cười chào hỏi.

"Ừm, đã đỡ nhiều." Diệp Cẩn Ngôn nói, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.

"Anh hôm nay ăn mặc khá hợp thời trang" Thụy Văn mỉm cười đưa cho anh một ly nước.

"Đó là Tỏa Tỏa lựa chọn. Chưa kể, trông tràn đầy sức sống." Lời nói của anh đầy tự hào, anh định cầm chiếc ly chứa đầy nước của cô bằng tay phải nhưng bị cô giữ lại.

"Em đang làm gì vậy?" Diệp Cẩn Ngôn lập tức rút tay ra, nhưng cô lại dùng hai tay giữ lại: "Cẩn Ngôn, chỉ lần này thôi, đừng cự tuyệt em."

"Thụy Văn, xin hãy tự trọng." Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh nói.

"Nếu như em cũng giống như Chu Tỏa Tỏa, không biết tự trọng thì sao?" Thụy Văn nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

"Em và Chu Tỏa Tỏa,người không biết tự trọng là em không phải cô ấy." Diệp Cẩn Ngôn dùng hết sức lực để rút tay ra.

"Haha, em thật ghen tị với cô ấy." Thụy Văn đưa hai tay ra trước mặt anh, cúi đầu cười nhạo chính mình.

"Hôm nay tới đây em muốn nói cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn trong lời nói hiển nhiên có chút thiếu kiên nhẫn.

" Em chuẩn bị rời đi." Thụy Văn cười lắc đầu: "em luôn cho rằng cô ấy quá ham chơi, nếu hai người không thể cùng nhau chống chọi được sóng gió lớn thì tự nhiên sẽ chia tay."

Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, mím môi liếc nhìn cô.

"Nhưng em hình như đã đánh giá thấp mối quan hệ giữa hai người. Anh yêu cô ấy, cô ấy yêu anh, đôi khi hai người cãi nhau nhưng lại luôn yêu nhau sâu đậm."

Diệp Cẩn Ngôn khóe miệng vô tình nhếch lên, nhưng vẫn không nói chuyện.

"Cẩn Ngôn, em từ bỏ rồi. Nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng có thể tận mắt nhìn thấy anh khi yêu một người trông sẽ như thế nào." Thụy Văn mỉm cười và đưa tay ra: "Chúc phúc cho hai người. Bảo trọng!"

"Công ty thì thế nào?" Diệp Cẩn Ngôn không có ý giữ cô lại.

Cô mỉm cười: " Em đã giải quyết xong với Phạm Kim Cang rồi."

Diệp Cẩn Ngôn nhịp nhàng gật đầu: "Khi nào em sẽ rời đi?"

"Ba tiếng nữa sẽ bay." Thụy Văn đưa chiếc túi nhỏ cô đang mang cho Diệp Cẩn Ngôn: "cái này là cho Tỏa Tỏa."

"Đây là cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn cau mày.

"Đừng lo lắng, em chân thành chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất. Dù sao thì Tỏa Tỏa cũng là em gái của em." Cô lắc nhẹ chiếc túi trong tay.

Diệp Cẩn Ngôn hai tay nhận lấy: "Cám ơn."

"Ôm?" Cô do dự một lúc, nhưng vẫn yêu cầu.

"...Anh chúc em mọi điều tốt đẹp nhất." Anh ấy đưa tay phải ra một cách lịch sự.

Cô không ép nữa: " Hai người cũng vậy."

...

Trên đường trở về, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có chút không thoải mái, có một số người không thể là người yêu của nhau, nhưng sự thật là cả đời này có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau, có lẽ là vì anh đã lớn tuổi hơn nên những năm gần đây những người xung quanh anh đã dần rời đi nên sẽ anh có một số cảm giác thương cảm.

Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy anh trở lại với vẻ mặt buồn bã, trên tay cầm một túi quà nhỏ, có chút khó hiểu: "Anh sao vậy?"

"Không sao đâu." Diệp Cẩn Ngôn đặt túi trong tay sang một bên, dang rộng vòng tay: "Ôm."

Chu Tỏa Tỏa chậm rãi ôm lấy anh, anh ôm chặt lấy cô: " Thụy Văn đi rồi, cô ấy tặng cái đó cho em."

"Cô ấy đi đâu vậy?" Chu Tỏa Tỏa muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm cô lại.

"không biết."

"Anh không hỏi à?"

"KHÔNG."

"Tại sao?"

"Anh không thể kiểm soát được nhiều như vậy."

"Anh có ổn không?"

"Không ổn lắm."

Chu Tỏa Tỏa hiểu anh, cô ôm anh thật chặt: "Cho dù người khác có rời đi, em cũng sẽ không rời đi."

"Ừ!" Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh lại, vỗ lưng cô: "Chúng ta đi đón Tiểu Tỏa đi!"

"A? Không phải mới mấy ngày sau thôi sao?" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nhìn anh.

"Anh nhớ con bé." Diệp Cẩn Ngôn không hề giấu diếm: "Nhân tiện, anh cũng muốn ăn ở một nhà hàng ngon."

"Nhà hàng nào?" Chu Tỏa Tỏa có vẻ bối rối.

"Nơi anh vừa tới." Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa kéo cô ra khỏi cửa.

"Anh... anh chưa no à?"

"Anh ăn một miếng, cảm thấy khá ngon." Diệp Cẩn Ngôn mở cửa xe, nói Chu Tỏa Tỏa lên xe.

"Vậy là anh để bụng đói muốn chúng ta ăn cùng nhau sao?" Cô cười ngọt ngào.

"Đúng vậy, anh đặc biệt mang theo hai con mèo háu ăn cho em." Anh trìu mến nhìn cô: "Em nên ăn mập lên một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro