Chap 33 : Kế hoạch trả thù cho Mẫn Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Diệp Cẩn Ngôn muốn đưa Tiểu Tỏa đến trường nhưng Chu Tỏa Tỏa đã ngăn anh lại, nói rằng cơ thể anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn và yêu cầu anh ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn nên cô đã chở Tiểu Tỏa đến trường.

"Phạm Phạm..." Sau khi đưa Tiểu Tỏa về, Tỏa Tỏa gọi điện cho Phạm Kim Cang

"Lão Diệp không ở cùng em phải không?" Phạm Kim Cang ở đầu bên kia điện thoại hỏi.

"Em nói anh ấy ở nhà nghỉ ngơi, anh ấy không biết em ra ngoài gặp anh."

"Vậy thì tốt, anh sẽ gửi địa điểm cho em, sau này em có thể trực tiếp đến." Phạm Kim Cang nói xong cúp điện thoại.

"Mẫn Nhi thực sự không phải tự tử vì trầm cảm?" Chu Tỏa Tỏa tra cứu hồ sơ mà Phạm Kim Cang đưa cho cô, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.

"Không... là bắt nạt trong khuôn viên trường." Phạm Kim Cang mắt đỏ hoe nhìn Tỏa Tỏa và lắc đầu: "Tỏa Tỏa, anh nghĩ chúng ta có lẽ phải giấu Diệp tổng chuyện này...tôi sợ anh ấy không chịu nổi."

"...Em...Em cũng cảm thấy anh ấy nhất định không chịu nổi, em không thể giáng cho anh ấy một đòn lớn như vậy nữa." Khi Chu Tỏa Tỏa nói, giọng điệu nghẹn ngào và đôi vai cô khẽ run lên.

"Tỏa Tỏa, nhiều năm như vậy rồi, đối với Diệp tổng thật không dễ dàng gì. Đối với Mẫn Nhi và em, anh ấy không phải là người mạnh mẽ." Phạm Kim Cang vỗ vai cô.

"Vậy bây giờ anh đã tìm ra những kẻ bắt nạt cô ấy chưa? Anh có thông tin của họ không?" Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phạm Kim Cang.

"Em muốn làm gì?" Phạm Kim Cang bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi.

"Chúng ta không thể để họ sống nhàn nhã như vậy được. Điều này quá bất công! Tại sao họ có thể tốt nghiệp, yêu đương, kết hôn và sinh con sau khi Mẫn Nhi không còn nữa!" Giọng Chu Tỏa Tỏa vang gầm lên trong phòng riêng, người phục vụ gõ cửa hỏi trong phòng có gì không.

Phạm Kim Cang nắm chặt tay Chu Tỏa Tỏa, nhẹ nhàng an ủi cô và nói với người phục vụ rằng không có chuyện gì xảy ra.

"Vậy em định làm gì?" Phạm Kim Cang nhẹ nhàng vỗ vai cô, nhẹ giọng hỏi.

"Làm khó bọn họ!" Chu Tỏa Tỏa cắn môi dưới, một vệt máu rỉ ra.

" Em như vậy là không được, em phải điều chỉnh tâm trạng của mình trước, nếu không thì Diệp tổng sẽ phát hiện ra." Phạm Kim Cang không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu Diệp Cẩn Ngôn biết được chuyện xảy ra năm đó, đồng thời anh lo lắng về tính cách bốc đồng của Chu Tỏa Tỏa và cô sẽ làm điều gì đó quá đáng trong cơn tức giận.

"Trước tiên đưa cho em thông tin hiện tại của họ... em muốn xem qua." Chu Tỏa Tỏa thở nhẹ ra, cắn lấy môi dưới.

"Người đứng đầu lúc đó tên là Tiêu Thịnh. Cô ta là một cô gái có nền tảng tương đối vững chắc trong giới du học sinh, hiện cô ấy đang ở Nam Xương, Giang Tây. Cô ấy đã kết hôn và có con, chồng cô ấy điều hành một trong những câu lạc bộ giải trí lớn nhất địa phương bao gồm KTV và trung tâm spa, nhà hàng, v.v." Phạm Kim Cang nói ra tóm tắt sơ bộ về thông tin của cô ta.

"Chúng ta tới đó đi." Chu Tỏa Tỏa vỗ nhẹ vào cánh tay Phạm Kim Cang, nói anh ngồi dậy, tiếp tục kiểm tra thông tin.

"Lão Diệp thì sao?" Phạm Kim Cang chỉ ra bên ngoài.

"Anh xin phép anh ấy nghỉ phép, hai ngày sau em sẽ nói với anh ấy em đi chuyến công tác. Anh đến Nam Xương trước, em sẽ đến thành phố khác trước và gặp anh ở chỗ đó. Nhưng có lẽ chúng ta phải đợi hai tuần nữa mới được, cho đến khi anh ấy đã hoàn toàn bình phục và có thể tập trung vào công việc "Khi Chu Tỏa Tỏa trở nên nghiêm túc, các kế hoạch đặc biệt rõ ràng.

"Được rồi, về phần chuyện năm đó đó còn lại ba người. Chúng ta thỉnh thoảng có thể gặp mặt, em nghĩ biện pháp đưa Tiểu Tỏa đi theo, anh ấy sẽ không suy nghĩ nhiều. Sau khi Phạm Kim Cang giải thích xong, anh liền lắc những thứ trong tay nói : "Những thứ này đừng mang về nhà."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, cầm lấy áo khoác và rời khỏi nhà hàng cùng Phạm Kim Cang.

"Khi trở về, hãy thả lỏng một chút, làm như không biết gì, hiểu chưa?" Phạm Kim Cang cảnh báo, vì sợ Chu Tỏa Tỏa sẽ làm vỡ kế hoạch của họ.

"Tại sao em đưa Tiểu Tỏa đi lâu như vậy, giờ mới trở về?" Chu Tỏa Tỏa mới vừa vào cửa, Diệp Cẩn Ngôn từ trên ghế sô pha quay đầu lại hỏi.

"Em đi siêu thị mua đồ ăn nhẹ! Nhìn xem! Hai túi lớn đầy ắp!" Chu Tỏa Tỏa cười tủm tỉm cầm một chiếc túi vào tay, sau đó từ ngoài cửa cầm vào một chiếc túi khác.

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn cô lắc đầu: "Đừng chỉ ăn mấy đồ không bổ dưỡng đó, ăn nhiều trái cây... ăn nhiều... nhiều..." Anh vừa nói vừa đi tới lấy đồ trong tay của cô.

"Uống nhiều nước hơn! Ngủ nhiều hơn! Tập thể dục nhiều hơn ~ Lão Diệp... Lần sau khi giảng bài anh có thể điều chỉnh thứ tự câu nói của mình được không?" Chu Tỏa Tỏa cười hôn lên má anh: " Anh ăn một chút đồ ăn nhẹ đi." Em sẽ nấu một ít canh."

"Hả? Tại sao lại uống canh?" Diệp Cẩn Ngôn khó chịu, nhưng anh vẫn lấy đồ ăn nhẹ trong túi ra và cho vào hộp đồ ăn nhẹ cho cô, bao gồm trái cây sấy khô, đồ ăn nhẹ, nước ngọt, rượu nhỏ... Diệp Cẩn Ngôn quay người hỏi: "Mua rượu làm gì? Nhìn xem, nồng độ khá cao."

"Thôi kệ, đề phòng có ngày anh muốn uống, haha, món canh này em nghe từ Phạm Phạm... Phạm Kim Cang lần trước có thể giúp anh giảm cân." Chu Tỏa Tỏa buộc tóc đuôi ngựa và đeo tạp dề vào.

"Nghe hắn ta nói nhảm làm gì, nhiều năm như vậy anh chưa từng thấy hắn ta giảm cân." Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo má Chu Tỏa Tỏa mà không hề quan tâm đến việc vừa rồi cô ấy đã vô thức thay đổi thành tên...

"Lý Nhiên gần đây rất ít liên lạc với em, lúc khác chúng ta mời bọn họ ở nhà ăn cơm đi. Chu Tỏa Tỏa sôi nổi chuẩn bị nguyên liệu nấu canh, quay người lại thương lượng với Diệp Cẩn Ngôn đang đứng phía sau."

"Tất cả đều nghe em!" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn nàng.

"Sao anh lại cười với em?" Chu Tỏa Tỏa quay đầu lại nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang nhìn chằm chằm vào cô với nụ cười ngây ngất trên mặt, có chút kỳ lạ.

"Trong nhà chỉ có hai người, anh không nhìn em thì nhìn ai..." Diệp Cẩn Ngôn từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng: "Hơn nữa, đêm qua anh bị cắt ngang..."

".Xì... Em nghĩ anh không thể uống canh bổ nữa. Đã đến lúc uống canh hạ hỏa rồi." Chu Tỏa Tỏa thoát ra khỏi vòng tay anh, cúi xuống bắt đầu cắt mướp đắng.

"Không cần uống canh hạ hỏa mới có thể tiêu hỏa, em chính là thứ hạ hỏa tốt nhất ." Diệp Cẩn Ngôn vỗ vỗ nàng eo: "Mướp đắng còn có thể nấu canh sao? Em không cảm thấy đắng sao?"

"Không phải em có mua thêm kẹo dẻo sao? Một miếng mướp đắng một miếng kẹo dẻo!" Chu Tỏa Tỏa cười nhìn ạn.

"Tỏa Tỏa... em có chắc chắn là uống món cân này có thể giảm cân không?" Diệp Cẩn Ngôn cười.

"... Làm sao vậy?" Khi Chu Tỏa Tỏa hỏi, cô cũng nhận ra vấn đề, hai người nhìn nhau và mỉm cười.

"Làm sao bây giờ? Mướp đắng đã cắt xong rồi..." Chu Tỏa Tỏa nhìn miếng mướp đắng cắt hạt lựu trước mặt, quay đầu hỏi Diệp Cẩn Ngôn.

"Em... đúng là đồ ngốc! Bữa trưa chúng ta ăn mướp đắng và trứng tráng nhé ~ Không phải em nói muốn hạ hỏa sao?" Diệp Cẩn Ngôn cười sảng khoái đến mức Chu Tỏa Tỏa lúc này cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Trong những ngày này cả nhà ba người ở bên nhau, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy anh đã tìm lại được trạng thái trước đó, cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Anh cũng cảm thấy cách sống chung hiện tại của Chu Tỏa Tỏa và mình như vậy rất thoải mái, dường như không có chút căng thẳng nào.

Đương nhiên, ngoại trừ Diệp Cẩn Ngôn luôn cảm thấy anh không cần thiết phải hạ hỏa, Chu Tỏa Tỏa luôn bắt anh uống trà hoa cúc







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro