Chap 34 : Sóng gió bắt đầu nổi lên.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ hai của tuần mới, sau khi Chu Tỏa Tỏa đưa Tiểu Tỏa đi học về. Diệp Cẩn Ngôn ôm Chu Tỏa Tỏa và nhẹ nhàng hỏi: "Bắt đầu từ ngày mai, khi em đưa Tiểu Tỏa đi, em có thể cho anh đi cùng được không?"

"Sao vậy? Ở nhà chịu không được nữa rồi à?" Chu Tỏa Tỏa quay đầu hôn lên má anh.

"Ừm... không hẳn." Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười hỏi.

"Gần đây em ra ngoài rất lâu..." Diệp Cẩn Ngôn có chút xấu hổ nói.

"...Em không phải...mỗi lần đều mua rau quả sao? Chắc chắn sẽ phải mất một chút thời gian." Chu Tỏa Tỏa vỗ nhẹ vào tay Diệp Cẩn Ngôn rồi bỏ đi.

“Vậy anh có thể đi cùng em…” Diệp Cẩn Ngôn đi theo cô vào bếp, thấy cô không nói gì, anh tiếp tục: “Anh cũng đã khỏe lên sắp khỏi rồi.”

"Được rồi, sáng mai chúng ta cùng nhau đưa Tiểu Tỏa đi, có được không?" Chu Tỏa Tỏa quay người mỉm cười vẫy tay với Diệp Cẩn Ngôn: "Mau đi ra ngoài... Em đi nấu canh..."

"A? Em còn muốn canh sao?" Diệp Cẩn Ngôn gãi gãi đầu: "Không bằng, em đừng nấu canh nữa... trưa ăn lẩu nhé?"

"Không được, ít nhất trong ba tháng này, đừng nghĩ đến đồ cay." Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn một cái, đẩy anh ra ngoài.

Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào Chu Tỏa Tỏa đang bận rộn trong bếp. Cảm giác cô buộc tóc đuôi ngựa và trong lúc nấu ăn khiến Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy đặc biệt xinh đẹp. Một gia đình mà anh mong muốn trong nửa đời người chẳng phải là đây sao.

Anh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa bếp ra, ôm Chu Tỏa Tỏa từ phía sau.

"A!... Anh làm em giật mình." Chu Tỏa Tỏa vẫn đang nghiêm túc cúi đầu phân loại nguyên liệu.

"Không sao... đừng sợ." Diệp Cẩn Ngôn tựa đầu vào tóc cô, nhẹ giọng nói.

"Em không phải nói anh ngồi xuống rồi sao? Anh lại vào đây làm gì?" Chu Tỏa Tỏa cười nói.

“Anh chỉ muốn ôm em như thế này thôi.” Diệp Cẩn Ngôn quấn đầu từ tóc đến tai cô: “Anh cứ ôm em đấy.”

"Anh ôm em như thế này thì làm sao nấu canh được?... ra ngoài đi..." Khi Chu Tỏa Tỏa xoay người định đuổi anh ra ngoài, anh đã chặn lại lời nói còn dang dở của cô, nhẹ nhàng ôm cô.

"Ừm... đừng như vậy, em đang nấu canh." Chu Tỏa Tỏa khó khăn để hai người tách ra.

"Anh nhịn không được! Trước tiên dập lửa đi." Diệp Cẩn Ngôn kéo nàng sang một bên, đưa tay tắt bếp.

Anh thở hổn hển ôm lấy cô: “Lần này em cảm thấy thế nào?”

“…” Chu Tỏa Tỏa cắn nhẹ cánh tay trần đang ôm anh: “ Rất tốt.”

"Buổi tối... Quay lại lại ngủ với anh đi." Diệp Cẩn Ngôn dùng sức thúc cô bằng hơi ấm còn sót lại.

"Vậy Tiểu Tỏa ... anh không thấy sao?" Chu Tỏa Tỏa ôm lấy anh, hơi thở vẫn chưa ổn định.

"Vậy... anh nên làm gì đây?" Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cắn vào vai cô.

"..." Chu Tỏa Tỏa không nói gì.

"Vậy em mang Tiêu Tỏa theo, chúng ta ba người cùng nhau ngủ." Diệp Cẩn Ngôn thỏa hiệp một chút.

"Vậy anh... Phải cẩn thận, con bé dường như sẽ là một kẻ hại người." Chu Tỏa Tỏa bày tỏ sự quan tâm với Diệp Cẩn Ngôn.

"Haiz..." Diệp Cẩn Ngôn nhất thời không biết trả lời thế nào, lắc đầu: "Nếu không, chúng ta tiếp tục để Julia tới đây. Tiểu Tỏa vẫn luôn bằng lòng ngủ với cô ấy."

"Cũng được, dù sao mấy ngày nữa em có việc đi công tác." Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một chút, lập tức đồng ý.

"Đi công tác?" Diệp Cẩn Ngôn cau mày.

"Đúng vậy, cơ thể của anh gần như đã bình phục rồi. Em nghĩ mình không cần phải làm việc ở nhà nữa."

"Không, lần này anh còn chưa bình phục hẳn." Diệp Cẩn Ngôn lập tức trả lời.

"...Em chỉ cảm thấy anh bình phục rất tốt." Chu Tỏa Tỏa cười vỗ vỗ anh: "Đã đến lúc anh trở về công ty đi, nếu không Phạm... Kim Canh nhất định sẽ không chịu nổi."

"...Fu..." Diệp Cẩn Ngôn chớp mắt và không nói gì.

Ngày hôm sau, trên đường về nhà sau khi chở Tiểu Tỏa đi học, Phạm Kim Cang gọi điện, Diệp Cẩn Ngôn tình cờ đang xem video bằng điện thoại di động của Chu Tỏa Tỏa. Anh cau mày khi nhìn thấy điện thoại, cắn môi và xem , người đang nhìn mình qua khóe mắt, trả lời điện thoại.

"Tỏa Tỏa, em có chuyện gì vậy?" Phạm Kim Cang mất kiên nhẫn và đi thẳng vào vấn đề.

"...Tỏa Tỏa?" Phạm Kim Cang không nghe thấy tiếng trả lời, lại bất an hét lên.

"Là tôi" Diệp Cẩn Ngôn trầm giọng trả lời.

"Này...Diệp tổng..." Phạm Kim Cang theo anh ấy nhiều năm như vậy không phải vô ích, phản ứng rất nhanh : "Tỏa Tỏa không phải nói hôm nay sẽ gọi điện cho tôi sao? Tối nay đến nhà hai người ăn cơm sao?”

Quả thực, lần trước Chu Tỏa Tỏa đã nói rằng cô sẽ mời họ đến nhà mình ăn tối.

Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi thả lỏng cái cau mày mà anh đã vô tình cau mày lại, mở điện thoại chế độ rảnh tay lên, nói với Chu Tỏa Tỏa: “Tối nay em có mời Phạm Kim Cang đến nhà ăn cơm không?”

"...A! Em quên mất ~ Phạm Phạm, em xin lỗi, em quên gọi cho anh." Chu Tỏa Tỏa nhận được gợi ý của Phạm Kim Cang và lập tức phản ứng lại.

"Phạm Kim Cang, tối nay chúng ta ăn lẩu đi. Anh và Lý Nhiên xong công việc rồi tan làm sớm, trực tiếp đến." Diệp Cẩn Ngôn trả lời trước rồi cúp điện thoại.

"Diệp Cẩn Ngôn!" Chu Tỏa Tỏa hét lên.

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười.

"Ai nói chúng ta muốn ăn lẩu? Em nói cho anh biết, cho dù có đi nữa, chúng ta cũng ăn Lẩu Tam Tiên, anh cứ yên tâm." Chu Tỏa Tỏa cắn môi cười nói.

Quả nhiên, bốn người vây quanh bàn nhìn nồi nước nóng không màu trong nồi, đều có chút bất mãn.

"Hay là chúng ta nấu chút rau đi?" Chu Tỏa Tỏa hỏi trước.

"Thôi vậy, cứ ăn như thế này đi, coi như bữa ăn giảm cân ~" Lý Nhiên cười nhìn Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu: "Chị Tỏa Tỏa thật sự chăm sóc Diệp tổng rất tốt."

Diệp Cẩn Ngôn cũng đến công ty sớm vào ngày thứ hai sau khi Chu Tỏa Tỏa đi làm. Vừa vào công ty, Phạm Kim Cang đã kéo tay áo anh: “Diệp tổng, anh còn nhớ anh còn có công ty à? Không có anh ở đây tôi gần như kiệt sức."

“Cuối năm chia cổ tức cậu sẽ biết.” Diệp Cẩn Ngôn vỗ vỗ hắn.

"Diệp tổng, vài ngày nữa tôi sẽ xin nghỉ phép..." Phạm Kim Cang đánh sắt còn nóng ( tranh thủ cho kịp thời cơ ). Thấy Diệp Cẩn Ngôn không trả lời, anh nói tiếp: "Anh và Tỏa Tỏa thì tình cảm ngọt ngào rồi. Mối quan hệ của tôi và Lý Nhiên gần đây đã phai nhạt."

Diệp Cẩn Ngôn từ trên giá sách văn phòng bên cạnh lấy ra một cuốn sách, lật trang, ngẩng đầu lên gật đầu: "Không thành vấn đề."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro