Chap 36 : Sống trong giày vò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi vào!"
Chu Tỏa Tỏa bị giọng nói nghiêm túc và tức giận của Diệp Cẩn Ngôn làm cho sợ hãi, trong khoảnh khắc bị Diệp Cẩn Ngôn kéo vào cô đã ngã xuống đất.

Diệp Cẩn Ngôn đóng cửa lại, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lên giường.

"Diệp Cẩn Ngôn, đừng như vậy!" Chu Tỏa Tỏa lần đầu tiên thấy anh mất bình tĩnh như vậy, so với lúc đuổi nàng ra khỏi văn phòng còn tức giận hơn nhiều.

"Vậy em muốn tôi làm cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn hạ giọng hỏi và cười nhỏ , đồng thời cởi thắt lưng, trói Chu Tỏa Tỏa đang vùng vẫy đôi tay.

"A, không được!" Chu Tỏa Tỏa hai tay bị thắt lưng siết chặt, cổ tay rất đau.

Diệp Cẩn Ngôn đẩy Chu Tỏa Tỏa xuống giường và xé toạc váy của cô bằng cả hai tay. Lớp vải quấn quanh lòng bàn tay anh và chảy máu.

“A, đau quá!” Chu Tỏa Tỏa mặt bị ép chặt vào thành giường, không thể động đậy.

Diệp Cẩn Ngôn dùng bàn tay đẫm máu của mình bóp thật mạnh chỗ đó của mình, dùng một tay rút nó ra rồi nhét hoàn toàn vào.

"Đau quá, Diệp Cẩn Ngôn! A!" Vì khô khốc, nước mắt đau đớn của Chu Tỏa Tỏa trong nháy mắt chảy ra.

"Em... vẫn biết đau à? Em có bao giờ nghĩ xem tôi có đau hay không?" Khi nói những lời cuối cùng anh càng đẩy mạnh hơn

"Diệp Cẩn...Ngôn!" Chu Tỏa Tỏa đau đớn cắn môi.

"Không phải em nói em đang đi công tác sao? Hả!?" Anh vừa thở dốc vừa hỏi cô trong khi tấn công tới lui mạnh mẽ, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ.

"Em đi công tác, có phải cùng Phạm Kim Cang tới khách sạn không?" Diệp Cẩn Ngôn nằm ngửa, cắn mạnh vào vai cô.

"Em bất mãn như vậy sao? Không thể đợi tới tôi chết sao?" Giọng nói phẫn nộ của Diệp Cẩn Ngôn trở nên nghẹn ngào, anh dừng lại, nằm trên lưng cô khóc nức nở.

"Diệp Cẩn Ngôn, không, không phải như vậy." Chu Tỏa Tỏa không tức giận vì lời nói xúc phạm của anh, nhưng cô lo lắng cho anh vì nghe anh nói từ "chết".

"Tỏa Tỏa, em có thể giải thích cho tôi không?" Diệo Cẩn Ngôn quay đầu Chu Tỏa Tỏa sang phía bên kia: "Chỉ cần em giải thích, tôi sẽ tin em bất cứ điều gì em nói tôi cũng sẽ tin."

Chu Tỏa Tỏa đau khổ nhìn Diệp Cẩn Ngôn, cắn môi và nhắm mắt lại.

Diệp Cẩn Ngôn ngơ ngác nhìn Chu Tỏa Tỏa đang không muốn giải thích, nghiến răng nghiến lợi cởi chiếc thắt lưng trói cô ra.

Ngay khi Chu Tỏa Tỏa đang nghĩ rằng đã được đi thì có một tiếng "bốp" vang lên, Chu Tỏa Tỏa kêu lên "A", hai chân cô bắt đầu run lên vì đau.

"Bắt đầu từ khi nào?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi, nhưng không nghe được câu trả lời của cô, anh lại hỏi.

“Sao em lại làm vậy với tôi?” Anh hỏi lại, nhưng cô vẫn không trả lời.

“Em nói đi?” Anh chạm vào vùng bị đánh đỏ lên của cô, nhịp tim tăng nhanh, tim anh đang rất đau, nhưng anh vẫn tới lần nữa với lực rất lớn.

Chu Tỏa Tỏa bắt đầu hét lên với giọng kìm nén, nhưng bây giờ cô cắn chặt môi để ngăn mình phát ra bất kỳ âm thanh nào mỗi khi bị đánh.

Anh một tay nhéo mạnh vào mông cô, tay kia nhào nặn vùng kín của cô. Cơ thể anh tấn công dữ dội, ra vào liên tục, hoàn toàn thiếu đi sự dịu dàng và chăm sóc trước đây.
"Đau quá..." Chu Tỏa Tỏa yếu ớt quay sang một bên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

“Tỏa Tỏa?” Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên ném thắt lưng xuống giường, cởi áo sơ mi ra và bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Chu Tỏa Tỏa.

“Tỏa Tỏa, có đau không?” Anh nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết thắt hằn lưng trên mông cô, giờ đã sưng tấy và đỏ lên.

"Tỏa Tỏa..." Anh xoay cô lại và áp vào người anh. Nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Chu Tỏa Tỏa, anh từ từ đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

"Tay của anh?" Chu Tỏa Tỏa muốn vươn tay ôm anh, nhưng anh rút tay lại.

"Diệp Cẩn Ngôn, thực sự không phải như anh nghĩ đâu." Chu Tỏa Tỏa vẫn muốn giải thích.

"Là tôi tưởng tượng? Ha ha, tôi là tưởng tượng cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn cắn khóe miệng không buông ra, lưỡi của hắn luồn vào trong miệng nàng, dùng sức cắn một cái.

Chu Tỏa Tỏa không nói gì, Diệp Cẩn Ngôn rời người ra khỏi cơ thể cô.

Anh một tay ôm dương vật to lớn của mình, tay kia kéo bắp chân của Chu Tỏa Tỏa, kéo cả người cô xuống.

"Ừm... ừm..." Chu Tỏa Tỏa bị Diệp Cẩn Ngôn nhét nó vào trong miệng, cổ họng trở nên đau nhức, bị anh đẩy mạnh, cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, muốn nôn ra.

Nhưng Diệp Cẩn Ngôn không hề có ý định để cô đi như vậy.

Anh ta tăng tốc độ chuyển động của eo cho đến khi Diệp Cẩn Ngôn rút ra ngay lúc đó, Chu Tỏa Tỏa muốn xoay người nôn ra.

"Nuốt đi!" Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nhéo cổ nàng.

“Ực ừm…” Cô nuốt khan.

"Tỏa Tỏa?" Diệp Cẩn Ngôn dùng bàn tay còn lại không có dính máu của mình nhẹ nhàng chạm vào mắt cô, nhìn vết máu trên miệng cô, vết đỏ lớn mà anh để lại trên xương đòn của cô, và cái mông sưng tấy, anh nằm yếu ớt trên giường. Anh nhắm mắt lại và nhẹ nhàng nói: " anh xin lỗi."

Chu Tỏa Tỏa từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống khóe mắt.

"Diệp Cận Ngôn." Chu Tỏa Tỏa xoay người nhẹ nhàng ôm anh vào lòng: "Để em băng bó vết thương cho anh, được không?"

Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, cuộn tròn trong vòng tay cô và thở hổn hển.

"Ngoan, đừng cử động." Chu Tỏa Tỏa mặc quần áo rách nát, tìm trong vali một hộp thuốc, ngồi xổm trên mặt đất nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng từng chút giúp anh chữa trị vết thương.

“Em sẽ không ly hôn với anh.” Diệp Cẩn Ngôn mở mắt ra, liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa rồi nhắm mắt lại: “Không quan trọng em có còn muốn tôi hay không.”

Phạm Kim Cang ở trong sảnh choáng váng vài giây trước khi định thần lại.

Sau khi giao bằng chứng phạm tội cho cảnh sát, anh một mình trở về Thượng Hải.

Sau khi Chu Tỏa Tỏa chữa trị vết thương cho Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn chìm vào giấc ngủ sâu và không tỉnh dậy cho đến tám giờ tối. Anh đột nhiên mở mắt và nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa đang ôm anh và ngủ với vẻ mặt nhăn nhó.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, không ngừng mở to mắt nhìn cô.

"..." Chu Tỏa Tỏa mở mắt ra và lặng lẽ nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

"Còn đau không?" Diệp Cẩn Ngôn lên tiếng trước.

"Ừ" Chu Tác Tác gật đầu.

Diệp Cẩn Ngôn không nhắc đến Phạm Kim Cang nữa, và Chu Tỏa Tỏa cũng vậy.

Trong vài ngày tiếp theo, Chu Tỏa Tỏa phải chịu đựng sự tàn ác và những lời lăng mạ của Diệp Cẩn Ngôn khi anh thực hiện hành vi tàn ác mỗi ngày.

Lần nào Diệp Cẩn Ngôn cũng sẽ yêu cầu cô giải thích, cho dù cô đang tự dối lòng mình. Nhưng Chu Tỏa Tỏa lần nào cũng không lên tiếng và im lặng chịu đựng.

Diệp Cẩn Ngôn vẫn đến công ty như bình thường, khi gặp Phạm Kim Cang anh cũng không nói nhiều, vẫn đọc và ký các văn bản anh gửi như bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro