Chap 37 : Giày vò trong tuyệt vọng....(H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em còn có thể chịu đựng được sao?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa đang cúi đầu ngồi ở bàn ăn bên kia, nàng hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười với Diệp Cẩn Ngôn: "Được."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Chu Tỏa Tỏa, vết bầm tím và vết đỏ sậm khiến trái tim anh lại thắt lại: "Tôi đã nói, chỉ cần em chịu giải thích, dù em có nói gì tôi cũng sẽ tin."

Chu Tỏa Tỏa đẩy đĩa cơm gần mình về phía Diệp Cẩn Ngôn: “Ăn đi.”

"Em còn yêu tôi không?" Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu nhét một ngụm cơm vào miệng mà không nhìn Chu Tỏa Tỏa.

"Vậy anh còn yêu em sao?" Chu Tỏa Tỏa chậm rãi nuốt xuống đồ ăn, không ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn. Ăn xong, Chu Tỏa Tỏa đứng dậy muốn tắm rửa.

Khi Diệp Cẩn Ngôn bước ra, Chu Tỏa Tỏa đã trang điểm xong, nhưng lớp kem nền dày vẫn không thể che đi vết bầm tím trên cổ tay và cổ cô.

Diệp Cẩn Ngôn mím môi nhìn Chu Tỏa Tỏa : "Em đi đâu vậy?"

"Nam Tôn đã trở lại, em muốn gặp cô ấy." Chu Tỏa Tỏa vừa thay giày vừa trả lời.

“…Tôi đưa em đi.” Diệp Cẩn Ngôn cầm chìa khóa xe thay giày, không đợi cô trả lời.

Hai người im lặng suốt dọc đường, Chu Tỏa Tỏa vốn hay nói chuyện không ngừng nghỉ, trong khoảng thời gian này càng trở nên bình tĩnh và điềm tĩnh hơn, khiến Diệp Cẩn Ngôn càng sợ hãi mỗi khi nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa dùng phấn nền hoặc khăn lụa để che đi những vết bầm tím trên cơ thể cô, anh hối hận vì đã hành động quá khích của mình.
Nhưng đến đêm, khi nhắm mắt lại, những hình ảnh trong đầu không còn kiểm soát được nữa, đêna khi khôi phục lại, anh sẽ ôm cô và nói lời xin lỗi.

Diệp Cẩn Ngôn hắng giọng, chủ động nói: “Khi nào xong việc hãy báo cho tôi biết, đi cùng tôi đến bệnh viện.”

Chu Tỏa Tỏa lo lắng nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Anh bị sao vậy?"

"Tôi... gần đây không thể kiềm chế được cảm xúc của mình." Anh dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, sau đó quay đầu lại nhìn thẳng vào con đường phía trước.

“Thực xin lỗi.” Diệp Cẩn Ngôn nhìn phía trước con đường, thở nhẹ: “Đêm nay ta ngủ ở phòng khách.”

Chu Tỏa Tỏa sửng sốt một lúc, sau đó lập tức tỉnh táo lại: "Không, em không sao."

Diệp Cẩn Ngôn không trả lời cũng không chủ động mở miệng lần nữa.

"Diệp Cẩn Ngôn, đồ khốn nạn! Sao anh ta có thể tàn nhẫn với cậu như vậy?" Nam Tôn nhẹ nhàng cởi khóa váy của cô, trên lưng cô đầy vết cắn hoặc vết mút của anh ta.

"Để tôi xem, buông ra!" Chu Tỏa Tỏa ôm thật chặt tấm vải phía trước, không chịu buông ra, Nam Tôn đau lòng nước mắt rơi xuống. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Tỏa Tỏa: "Tỏa Tỏa, để tôi xem..."

Nam Tôn bị sốc bởi những gì cô nhìn thấy trước mắt, cô cứng người tại chỗ và nhìn vào vết cắn trên ngực của Chu Tỏa Tỏa. Có vết răng trên hai miếng thịt mềm mại, và có những vết bầm tím trên eo cô, nơi anh véo cô.

"Tỏa Tỏa, nếu không chịu được nữa thì cứ nói cho anh ấy biết đi? Cậu không chịu nổi đâu!" Nam Tôn lấy thuốc tan máu bầm trong hộp thuốc ra, chậm rãi bôi lên người cô.

"Nam Tôn, chuyện này không thể làm được, e rằng khi biết được anh ấy sẽ càng đau khổ hơn."

Tỏa Tỏa cắn môi, đối mặt với sự kích thích của thuốc không hề kêu lên một tiếng.

"Cậu có bao giờ từng nghĩ tới, nếu không nói cho anh ta biết sẽ là điều tàn nhẫn nhất đối với anh ta không?" Nam Tôn nhìn Chu Tỏa Tỏa đang trầm tư, tiếp tục thuyết phục: "Cho dù anh ta tra tấn cậu như vậy, anh ta cũng không chịu buông tha để cậu đi". Cậu đã bao giờ nghĩ tới là tại sao chưa?

Chu Tỏa Tỏa lắc đầu và nói thêm: "Ngoại trừ ngay lúc đó, thì anh ấy chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy"

Nam Tôn để Tỏa Tỏa nằm lên giường, bắt đầu bôi thuốc lên lưng cô: “ Tỏa Tỏa, khi anh ta làm tổn thương thân thể của cậu, anh ta có thể còn đau hơn cậu.”

Chu Tỏa Tỏa nhắm mắt lại hỏi Nam Tôn: “Một ngày nào đó anh sẽ ổn chứ.”

"Không, Diệp Cẩn Ngôn vẫn luôn có tính chiếm hữu cực cao đối với cậu.
Chuyện này cậu không phải là người biết rõ hơn tôi sao?" Nam Tôn bất đắc dĩ lắc đầu: " Thật không dễ dàng gì hai người mới có thể được ở bên nhau, tại sao không cùng nhau đối diện chuyện này. Tỏa Tỏa, cậu nói cho anh ta biết đi.

Chu Tỏa Tỏa mãi đến sau bữa tối mới xuống lầu.

Nam Tôn tiễn nàng xuống : Nhớ kỹ lời tôi nói với cậu.

Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Tôi hiểu rồi, nhanh trở lên đi!"

Chu Tỏa Tỏa rời khỏi tiểu khu và nhìn thấy xe của Diệp Cẩn Ngôn ở cửa. Cô không chắc anh ấy cả ngày chưa về hay chỉ mới đến.

Diệp Cẩn Ngôn đặt tay lên vô lăng, đầu tựa vào cánh tay mình. Chu Tỏa Tỏa gõ cửa xe, anh chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn thấy có người đang mở cửa hành khách.

"Về nhà đi!" Chu Tỏa Tỏa còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Cẩn Ngôn đã lên tiếng trước.

"Hay là để em lái xe được chứ?" Chu Tỏa Tỏa nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Cẩn Ngôn, có chút đau lòng.

"Không sao đâu..." Diệp Cẩn Ngôn quay đầu lại, gượng cười.

Về đến nhà, Diệp Cẩn Ngôn thay giày, không nói một lời đi vào phòng khách. Chu Tỏa Tỏa nhìn bóng lưng gầy yếu cùng bộ dáng không còn chút sức của anh, không nhịn được hỏi: "Hôm nay anh ở dưới lầu sao?"

"Đi nghỉ ngơi sớm đi." Diệp Cẩn Ngôn xoay người, nhìn Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, nhưng không có trả lời.

"Anh nằm nghỉ một lát, em đi nấu ăn." Chu Tỏa Tỏa từ phía sau ôm Diệp Cẩn Ngôn, cô tựa đầu vào lưng anh.

"Không cần đâu, cứ nghỉ ngơi đi..." Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi tháo tay cô ra, không quay đầu lại đi về phía phòng dành cho khách.

Chu Tỏa Tỏa đeo tạp dề và buộc tóc đuôi ngựa, vào bếp làm việc suốt một giờ, cuối cùng cũng dọn được một bàn đầy đồ ăn và canh.

Cô nhẹ nhẹ đi đến phòng khách, mở cửa ra, liền thấy Diệp Cẩn Ngôn cuộn tròn giấu mình dưới chăn đang âm thầm nức nở một mình, chăn bông cũng khẽ rung lên.

"Cẩn Ngôn, em sẽ không bao giờ rời xa anh." Chu Tỏa Tỏa đi tới ngồi ở mép giường, nửa thân trên ôm người ở dưới chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ người anh.

"Cẩn Ngôn, em thề, em không có lỗi với anh. Dù là trước đây, hiện tại hay sau này mỗi ngày đều yêu anh." Chu Tỏa Tỏa nói từng chữ một. Diệp Cẩn Ngôn dần dần bình tĩnh lại.

"Thật xin lỗi." Diệp Cẩn Ngôn nghẹn ngào trong chăn.

Ăn tối xong, hai người tắm rửa sạch sẽ, Diệp Cẩn Ngôn lại đi về phía phòng khách. Chu Tỏa Tỏa ôm lấy anh: “Anh ngủ ở đâu thì em sẽ ngủ ở chỗ đó.”

“Tỏa Tỏa, bây giờ chúng ta hãy tách ra ngủ riêng nhé? Được chứ?” Anh cúi đầu nắm lấy tay cô.

"Không được!" Chu Tỏa Tỏa cắn môi Diệp Cẩn Ngôn, lưỡi của cô bắt đầu luồn vào trong miệng anh, cô nhẹ nhàng dùng tay đốt cháy cơ thể anh.

"Chu Tỏa Tỏa... à" Anh từ từ đẩy Chu Tỏa Tỏa ra, nhưng vô tình Chu Tỏa Tỏa cắn vào ngón tay của anh, cô mút ngón tay như thể muốn ăn đại bảo bối của anh,  thỉnh thoảng cô lại thè lưỡi ra, liếm nó hai lần.

Hô hấp của Diệp Cẩn Ngôn dần dần trở nên nhanh hơn, anh cắn chặt miệng.

Chu Tỏa Tỏa thấy vậy thì cúi xuống, chạm vào chỗ đó đang lớn dần của anh qua quần.

Diệp Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, tay anh chậm rãi đặt ở sau đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô.

“Em cởi ra rồi…” Cô thấy anh đã duỗi chân, bắt đầu cởi cúc quần ra, cô lè lưỡi liếm hai hòn bi nhỏ của anh, thấy anh cũng bắt đầu phản ứng. Cô ngậm nó vào miệng và liếm nó, chất nhầy trên đầu dương vật của anh dính trên mặt Chu Tỏa Tỏa. Anh nhìn xuống dương vật của mình và áp nó vào má cô, trong lòng dâng lên cảm thấy tức giận khó hiểu.

“Đây là em đã làm với hắn sao?” Diệp Cẩn Ngôn dùng sức xoa xoa mặt nàng.

Chu Tỏa Tỏa không nói gì, vẫn không dừng động tác trong miệng, tiếp tục nhẹ nhàng bóp mông của anh.

“Em nói đi?!” Anh bắt đầu nói một cách thiếu kiên nhẫn.

Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, từ từ giữ khoảng cách giữa hai người, điều chỉnh tư thế, thè lưỡi liếm đầu dịch tiết của anh.

"Hmm... ừm... là thế này sao?"  Diệp Cẩn Ngôn vừa đưa nó vào miệng cô, anh đã dùng hết sức đẩy vào.

“Đứng lên!” Anh ở trong miệng cô cho đến khi không còn cảm giác nữa, anh mới rút ra và ra lệnh cô đứng dậy.

Chu Tỏa Tỏa bị kéo lên một cách thô bạo, cảm thấy hơi choáng váng. Anh đẩy cô vào tường khi xé váy của cô, anh dừng lại một lúc trong khi chiếc quần lót và đặt nó sang một bên.

"A!" Chu Tỏa Tỏa hét lên.

"Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy! Em đang nghĩ đến ai vậy?" Diệp Cẩn Ngôn dùng sức đẩy vào, một tay ôm lấy tấm lưng đầy vết thương của cô, một tay vòng qua eo cô, bóp chặt chỗ đó của cô.

"Nói đi! Đang nghĩ đến ai? Ướt vậy sao!?" Anh càng nói càng hưng phấn, chân anh vẫn run rẩy nhưng vẫn đẩy mạnh. …

"Pa!" Khi cái tát mạnh của Diệp Cẩn Ngôn rơi xuống cặp mông đầy vết đỏ của cô, cơ thể Chu Tỏa Tỏa bất giác căng cứng.

"Bốp!" "Pap!" Anh ta đánh thêm hai lần nữa. Chân của Chu Tỏa Tỏa hơi yếu và cô lại trượt xuống.

Diệp Cẩn Ngôn trực tiếp bế cô lên, ném cô lên giường, mặc kệ phản ứng của cơ thể cô, anh vẫn đẩy cô thật mạnh hết lần này đến lần khác.

"A...hhha..." Diệp Cẩn Ngôn run rẩy hét lên một tiếng, anh run rẩy nằm trên người Chu Tỏa Tỏa, ôm lấy người bên dưới cũng đang run rẩy, thở dốc. ...

Mãi đến khi Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh lại, Chu Tỏa Tỏa mới mở miệng: "Đi tắm đi..."

Diệp Cẩn Ngôn tựa trán vào lưng cô, nhẹ nhàng chạm vào bên sườn cô: “Tỏa Tỏa, chúng ta ly hôn đi …”

"Em đã nói, em sẽ không rời xa anh." Chu Tỏa Tỏa ngữ khí kiên định làm Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy đau lòng.

"Tỏa Tỏa, anh sẽ để em đi. Em có thể đi bất cứ nơi nào em muốn,  em muốn bao nhiêu tiền anh đều cho em." Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên lưng cô.

Chiều hôm sau, sau khi Diệp Cẩn Ngôn đến công ty, anh chủ động đi tìm Phạm Kim Cang.

"Diệp tổng, anh đang tìm tôi à?" Phạm Kim Cang nhìn Diệp Cẩn Ngôn nghiêm túc và vô hồn trên ghế sofa đang cắn môi.

"Hai người... khụ khụ... tôi thành toàn cho các người !" Diệp Cẩn Ngôn liếm môi, ngước mắt nhìn Phạm Kim Cang.

"Diệp tổng, anh không cần phải tin tôi. Nhưng tại sao anh không tin Tỏa Tỏa?" Phạm Kim Cang bỏ cuộc.

“Ta Diệp Cẩn Ngôn chỉ tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy.” Diệp Cẩn Ngôn chỉ vào Phạm Kim Cang, cau mày nói: “Các ngươi liên thủ lừa gạt ta, ngươi không phải thấy rất thú vị sao?”

"Diệp tổng!" Phạm Kim Cang mở to mắt nhìn thẳng vào Diệp Cẩn Ngôn thở dài: "Tôi và Tỏa Tỏa cùng nhau đến Nam Xương vì Mẫn Nhi..."

Diệp Cẩn Ngôn không biết làm thế nào mà nghe được những chuyện này từ Phạm Kim Cang, chỉ cảm thấy hơi choáng váng, không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống ghế sofa.

"Diệp tổng, mặc dù Tỏa Tỏa bị anh đối xử tệ như vậy, nhưng cô ấy vẫn âm thầm tìm kiếm những người đã từng tham gia bắt nạt năm đó... Cô ấy ..." Phạm Kim nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Diệp Cẩn Ngôn, không khỏi nói "Cô ấy nói thà bị anh ghét cả đời còn hơn là thấy anh buồn vì những chuyện đã xảy ra trước đây".

Sau khi Phạm Kim Cang rời khỏi văn phòng, Diệp Cẩn Ngôn ngồi trong văn phòng, Chu Tỏa Tỏa đã gọi điện thoại cho anh nhiều lần, nhưng anh cũng không trả lời điện thoại. Mãi đến khoảng mười giờ tối anh mới lấy áo khoác ra, quay trở về Tư Nam.

"Em gọi cho anh, sao anh không nghe điện thoại?" Chu Tỏa Tỏa thấy Diệp Cẩn Ngôn trở về, vừa giúp anh treo áo khoác trong tay, xoay người đi vào phòng bếp: " Em nấu canh cho anh rồi, uống chút đi."

Diệp Cẩn Ngôn đi theo Chu Tỏa Tỏa vào phòng bếp, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô: “Đáng lẽ em nên nói cho anh biết…”

Chu Tỏa Tỏa sửng sốt, đặt dụng cụ nhà bếp trong tay xuống, quay người ôm lấy anh: “ Em không muốn anh buồn.”

"Tỏa Tỏa, bây giờ anh càng đau hơn..." Nước mắt trong mắt Diệp Cẩn Ngôn trượt thẳng xuống vai Chu Tỏa Tỏa, anh thì thầm: " Anh đã không bảo vệ tốt Mẫn Nhi, anh lại còn làm tổn thương em."

****Chap này 2 chap mình dồn 1 để các bạn khỏi đau tim****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro