Chap 39 : End ( Diệp Cẩn Ngôn nhất định sẽ tìm thấy Tỏa Tỏa )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm nay thời tiết có chút nóng bức, Chu Tỏa Tỏa muốn đẩy Diệp Cẩn Ngôn ra phòng sau hít thở không khí rồi chợp mắt một lát.

Tuy nhiên, Diệp Cẩn Ngôn dù thế nào cũng không chịu ngủ, anh ôm chặt bánh xe lăn, nhìn Chu Tỏa Tỏa và lắc đầu: " Anh không thể ngủ được."

Chu Tỏa Tỏa cười nói: "Vậy anh muốn làm gì?"

Diệp Cẩn Ngôn chỉ vào ao nước bên ngoài: “Đi ngắm hoa sen đi~”

Chu Tỏa Tỏa nhìn ánh nắng bên ngoài, cau mày lắc đầu: "Thời tiết nóng quá, em sợ anh không chịu nổi."

"Tỏa Tỏa... làm ơn..." Diệp Cẩn Ngôn ánh mắt có chút mất tập trung, nhưng anh vẫn kiên trì.

Chu Tỏa Tỏa gật đầu và đi lấy một chiếc quạt nhỏ. Cô đẩy Diệp Cẩn Ngôn về phía bông sen bên ao dưới gốc cây vừa đủ bóng mát. Chiếc xe lăn đang đi trên bãi cỏ gập ghềnh, Chu Tỏa Tỏa cẩn thận giơ tay lên.

Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi quay đầu lại: "Tỏa Tỏa, không sao đâu... dừng lại ở đây thôi."

Chu Tỏa Tỏa vẫn nhất quyết đi đến bóng cây và bật chiếc quạt nhỏ để làm mát anh.

"Em cũng ngồi xuống đi..." Diệp Cẩn Ngôn vươn tay tới chiếc ghế mây bên cạnh, nhưng toàn thân anh không còn dùng được chút sức lực nào nữa, Chu Tỏa Tỏa thấy vậy liền tự mình đi tới.

Diệp Cẩn Ngôn mím môi, buông tay ra.

"Tỏa Tỏa, em nói xem kiếp trước chúng ta quen biết nhau phải không?" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười và đưa tay ra ôm lấy vai Chu Tỏa Tỏa, Chu Tỏa Tỏa cũng theo đó mà dựa vào anh.

"Em nghĩ chúng ta chắc chắn đã quen nhau. Nếu không, tại sao anh lại yêu em ngay lần đầu tiên gặp em." Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, thời gian đã làm cô ấy thêm trầm tĩnh nhưng lại không hề lấy đi vẻ đẹp của cô.

Diệp Cẩn Ngôn cười vuốt tóc nàng: “Em có bao giờ hối hận khi cưới anh không?”

Chu Tỏa Tỏa lắc đầu, nhưng đôi mắt lại ngấn lệ: "Diệp Cẩn Ngôn, anh có hối hận khi cưới em không?"

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, trìu mến nhìn hoa sen: “Anh hối hận vì đã không cưới em sớm hơn… sớm hơn nữa.” Anh nói có chút chậm rãi, Chu Tỏa Tỏa vỗ nhẹ tay anh rồi đứng lên: “Anh có muốn uống chút nước không? Em đi lấy cho anh ít nước."

“Không uống....đừng đi.” Diệp Cẩn Ngôn dựa vào trong ngực Chu Tỏa Tỏa lắc đầu.

Chu Tỏa Tỏa ôm anh và nhẹ nhàng chạm vào vai anh.

Bác sĩ cho biết việc anh có thể sống đến tháng này là đã một điều kỳ diệu. Cô đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại nhưng khi anh tựa vào vòng tay cô, toàn bộ sức lực của cô như sụp đổ.

Diệp Cẩn Ngôn có thể cảm giác được bờ vai của cô có chút run rẩy, anh nhẹ nhàng vỗ tay cô : "Đừng khóc, anh không muốn nhìn thấy em khóc."

“Tỏa Tỏa, nếu có thể ở bên em sớm hơn thì tốt quá.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng vẫn không khỏi rơi một giọt nước mắt từ khóe mắt.

Chu Tỏa Tỏa cắn môi với những giọt nước mắt trên khuôn mặt, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Thật tuyệt nếu em có thể quay lại vào đêm đó."

Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu mỉm cười nhìn Chu Tỏa Tỏa: "Nếu sau này Tiểu Tỏa và Ân Trúc nhờ em giúp đỡ chăm sóc con của họ thì đừng đi. Ở đó sẽ quá ồn ào và em sẽ không thể được nghỉ ngơi tốt."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Được, em nghe anh, em sẽ không đi."

"Còn nữa, toàn bộ số tiền anh cho em, đừng đưa cho người khác." Diệp Cẩn Ngôn cười nói tiếp: "Em, tiểu cô nương yêu tiền như vậy, không thể nào để bị lừa được."

Chu Tỏa Tỏa cười và nói: "Được, ai cũng không cho, em sẽ tự mình sử dụng. Em sẽ mua một chiếc túi xách, giày cao gót và mặc một chiếc váy đẹp."

Diệp Cẩn Ngôn cau mày: “Đừng đi giày cao gót, anh sợ không có anh đỡ em sẽ ngã…”

Chu Tỏa Tỏa ngăn anh lại: "Diệp Cẩn Ngôn, đừng nói nhảm."

"Tỏa Tỏa, anh... anh có lỗi với em. Anh có thể..." Diệp Cẩn Ngôn cắn môi và khóc.

"Cẩn Ngôn... không sao đâu. Những gì anh cho em cũng đủ để em sống một cuộc sống tốt đẹp đến cuối đời. Anh là người đã mang lại cho Chu Tỏa Tỏa, người thiếu thương 25 năm, một tình yêu vô bờ bến." Cô mỉm cười vỗ nhẹ vào vai anh, cúi đầu hôn lên trán anh, cười nói: “Dù đi đâu cũng chỉ cần nhớ rằng anh đã có vợ, phải đợi vợ anh tìm thấy anh.”

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, thấp giọng nói: "Không được, lần này đến phiên anh."

Chu Tỏa Tỏa tới gần anh: " Anh nói cái gì?"

" Tỏa Tỏa , anh yêu em." Anh đến gần má cô, nhưng không thể hôn cô mạnh hơn.

Chu Tỏa Tỏa nhẹ nhàng ôm đầu anh, tựa trán cô vào mũi anh, nhẹ nhàng cắn môi anh: “Em cũng yêu anh.”

Diệp Cẩn Ngôn hài lòng mỉm cười, nắm lấy tay cô đặt lên mặt anh: "Nếu gặp lại người khác thì đừng chủ động như vậy, được không?"

Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Được."

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười gật đầu, hô hấp thất thường không ổn định: "Hãy quên anh đi."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Cẩn Ngôn, khi anh rời đi, em sẽ quên tất cả những gì đã xảy ra trước đây, mang theo những gì anh đã cho em và lại tìm người ở cùng." Chu Tỏa Tỏa biết rằng anh ấy đang lo lắng cho cô, và cũng biết rằng anh ấy rất không muốn từ bỏ.

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười gật đầu: “Tiểu nha đầu vô lương tâm này.”

Chu Tỏa Tỏa ôm anh cười nói: "Anh nói, con người còn có kiếp sau hay không?"

Hơi thở của Diệp Cẩn Ngôn có chút gấp gáp, ánh mắt càng lúc càng mất tập trung. Những vật thể anh nhìn thấy mờ dần thành bóng tối, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Chu Tỏa Tỏa.

Chu Tỏa Tỏa không thể chịu đựng được nữa, khẽ khóc trong nước mắt: "Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn...aaaa Cẩn Ngôn, đừng rời đi..."

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, chậm rãi nheo mắt lại, anh nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa mặc váy denim. Cô gái đứng trước mặt anh đòi 80.000 nhân dân tệ, quay lại mỉm cười với anh. Anh nhìn thấy mình uống bia với cô ấy đêm đó. Cũng nhìn thấy bản thân đầy máu lửa một mình lái xe hàng ngàn dặm... Anh nhìn thấy cô trong bộ váy cưới đi về phía anh, nhìn thấy niềm vui sướng của họ trên giường cùng nhau... và cũng nhìn thấy Mẫn Nhi mỉm cười và đưa tay ra nắm lấy tay anh.

"Chu Tỏa Tỏa, anh yêu em ~ kiếp sau nhất định có thể tìm thấy em." Diệp Cẩn Ngôm chậm rãi buông tay. Lúc này nhắm mắt lại, Diệp Cẩn Ngôn vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Chu Tỏa Tỏa cùng tiếng chim hót trong sân…
“Cẩn Ngôn, em yêu anh. Trước đây cũng vậy, bây giờ em cũng yêu anh như vậy, tương lai sẽ càng yêu anh như vậy." Chu Tỏa Tỏa không thể ngừng khóc, nhưng cô biết rằng ông trời đã quan tâm đến họ đủ nhiều, nên họ mới nhiều kỷ niệm đẹp với nhau trong cuộc đời này.

Tại đám tang của Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cang cũng có mái tóc bạc, anh ôm Chu Tỏa Tỏa và vỗ nhẹ vào lưng cô: " Tỏa Tỏa, anh Diệp đã bôn ba cả đời. Cuối cùng anh ấy cũng có được giấc ngủ yên bình..."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Anh ấy nói rằng kiếp sau anh ấy nhất định sẽ tìm thấy tôi, và tôi biết anh ấy nhất định sẽ làm những gì anh ấy nói."

Phạm Kim Cang gật đầu: "Ừ, anh Diệp luôn giữ lời."

Trong hai mươi năm tiếp theo, Chu Tỏa Tỏa đến quê hương của Diệp Cẩn Ngôn và cũng đến trường học thời thơ ấu của Diệp Cẩn Ngôn. Mặc dù ngôi trường trước đây đã bị phá bỏ và xây thành nhà cao tầng, nhưng cô vẫn cảm thấy còn dư vị của Diệp Cẩn Ngôn, có ký ức, tiếng cười và tuổi trẻ của anh ấy.

Năm thứ ba sau cái chết của Diệp Cẩn Ngôm, Chu Tỏa Tỏa đã tặng Tư Nam cho viện tâm lý để điều trị chứng trầm cảm. Cô luôn nghĩ về anh, nhưng khi cô nhắm mắt lại thì căn nhà này lại tràn ngập hơi thở của anh. Khi cô mở mắt ra nhìn thấy chính là anh.

Diệp Cẩn Ngôn trong giấc mơ hỏi cô : “Tỏa Tỏa , không phải em nói muốn quên anh và bắt đầu lại sao?”

Tỏa Tỏa về sống ở quê hương của Diệp Cẩn Ngôn. Cô dùng một phần số tiền mà Diệp Cẩn Ngôn để lại cho mình để xây dựng một thư viện lớn ở đó và nhận nuôi nhiều động vật hoang dã.

Năm nay cô vẫn mặc váy, tao nhã và điềm tĩnh. Một cô bé hỏi: “Bà Chu, sao bà chỉ mặc váy thoii vậy?”

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, bế một con mèo hoang màu đen vừa mới được đưa vào, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó: "Chồng bà nói bà mặc váy rất đẹp."

Con mèo đen: "Meo~" kêu lên và cuộn tròn trong vòng tay của Chu Tỏa Tỏa.

Cô bé tiếp tục hỏi: "Bà xinh đẹp như vậy, ông chắc cũng đẹp trai phải không? Ông ấy ở đâu?"

Chu Tỏa Tỏa nhìn con mèo trong lòng, mỉm cười hiền lành: " Ông ấy thật đẹp trai! Ông ấy đang ở một thế giới khác, xây lâu đài, đợi bà ở trong đó."

Cô bé gãi đầu: “Thế giới khác ở đâu?”

Con mèo đen lại gọi "meo~" và dùng chân chạm vào tay Chu Tỏa Tỏa.

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và nói: " Đây là bí mật, bà không thể nói với con điều này."

Hai mươi năm sau cái chết của Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa cũng vĩnh viễn nhắm mắt lại, nhìn lại cuộc đời của mình, cô thấy các con mình đều bình yên, khỏe mạnh và hạnh phúc, cô cũng không quá lo lắng về nơi này. Cô ngước mắt lên và nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang mỉm cười dịu dàng với cô.

Cô nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Là Cẩn Ngôn, tới đón tôi."

Ân Trúc và Tiểu Tỏa cùng nhau chôn tro cốt của cha mẹ họ và gửi hoa cho họ hàng tháng.

Trong ba năm qua, lần nào họ cũng nhìn thấy một con mèo đen ngồi lặng lẽ trước bia mộ, cho đến một ngày, Tiểu Tỏa nhìn thấy mèo đen và mèo trắng lần lượt đi về phía nghĩa trang, từ không bao giờ còn nhìn thấy con mèo đen nữa.

♡♡♡Nếu như người ta thật sự có kiếp sau, Diệp Cẩn Ngôn nhất định sẽ tìm được Chu Tác Tác♡♡♡

***** Bấm nhầm dừng đăng tưởng đâu bị mất hết rồi, hú hồn*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro