Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lo lắng của Diêu Miêu Miêu không phải không có lý, Hạ Tê vẫn còn là người mới, lại vào vai một nhân vật quan trọng như vậy, không khỏi khiến người ta ghen tị. Chỉ sau một ngày vào đoàn phim, Hạ Tê đã bị người khác âm thầm chế nhạo. May mắn thay, cậu vẫn luôn cởi mở, lại từng trải qua việc bị công ty đóng băng, nên cậu vẫn điềm tĩnh như không có gì. Những người khác thấy cậu không nóng không lạnh, cũng lười nói tiếp. Ngược lại tối hôm đó Lục An Kỳ gọi điện hỏi thăm tình hình, Hạ Kỳ không nhịn được dở khóc dở cười: "Chỉ là đùa chút thôi, không có chuyện gì."Lục An Kỳ là em gái cùng cha khác mẹ của Lục Hiên, đồng thời cũng là chủ tịch của truyền thông Thịnh Thế, nơi Hạ Tê hiện đang làm việc. Có thể gọi điện chăm sóc cho Hạ Tê như vậy là rất tận tâm rồi, Hạ Tê rất cảm kích: "Thật sự không vấn đề gì, em có thể giải quyết loại việc này ... ... nhất định có cách mà. "
Lục An Kỳ ở trong giới nhiều năm như vậy cô đương nhiên hiểu được, vì vậy cô an ủi Hạ Tê rồi cúp điện thoại.
Hạ Tê mang theo vẻ cảm kích cất điện thoại, vừa định quay về phòng, điện thoại lại vang lên, Hạ Tê cầm lên, giật hết cả mình: Lục Hiên.Lục Hiên rất ít khi gọi điện thoại trực tiếp cho Hạ Tê, có hẹn Hạ Tê thì cũng toàn thông qua trợ lý của hắn. Hạ Tê gàng không thể chủ động liên lạc với Lục Hiên. Nếu có chuyện lớn, cậu chỉ có thể liên lạc với trợ lý của Lục Hiên trước. Loại đối thoại trực tiếp thực sự quá ít, Hạ Kỳ còn chưa kịp phản ứng, nhưng cậu nhấc máy ngay lập tức: "Lục tiên sinh?"

"Là tôi."

Không biết là do nhận được quá ít cuộc gọi từ Lục Hiên hay là giọng nói của Lục Hiên quá mức từ tính dễ nghe, chỉ hai từ thôi đã khiến Hạ Tê đỏ mặt. Hạ Tê nhìn trái nhìn phải như tên trộm nhỏ sợ bị phát hiện, chậm rãi bước về phòng, nhỏ giọng nói: "Ngài... có chuyện gì sao ạ?"

Dường như Lục Hiên đang ở trong phòng làm việc, Hạ Tê phảng phất nghe thấy Lục Hiên đóng nắp bút, Lục Hiên thấp giọng hỏi: "Vừa rồi đang nói chuyện phiếm với ai?"

Chắc chắn vừa rồi Lục Hiên gọi điện đến thấy máy cậu bận, Hạ Tê vội vàng giải thích: "Là Lục tổng, Lục tổng hỏi em tình hình hôm nay."

Lục Hiên "ồ" một tiếng, hỏi: "Thế nào rồi? Đã quen chưa?"

"Tốt lắm ạ."

Hạ Tê nói về những gì mình đã trải qua, sợ rằng Lục Hiên sẽ cảm thấy nhàm chán, cậu vắt óc suy nghĩ xem hôm nay có chuyện vui gì không; sau khi trở về phòng, cậu ngồi xuống nói, "Chỉ có... vậy thôi ạ. "

Đầu bên kia điện thoại Lục Hiên vẫn yên lặng, Hạ Tê gần như nghi ngờ Lục Hiên đã buồn chán nên tiếp tục đọc tài liệu rồi, không ngờ Lục Hiên tiếp tục hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao? Ở chung với những người khác thấy thế nào? "

Hạ Tê lặp lại những lời vừa nói với Lục An Kỳ, tràn đầy năng lượng: "Xin ngài yên tâm, em sẽ nỗ lực làm việc."

Lục Hiên không khỏi cười, trầm mặc một lát mới nói: "Còn có cái gì? Có nhớ tôi không?"

Hạ Tê biết Lục Hiên chỉ đang tán tình mình, nhưng nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn, Hạ Tê cố hết sức kìm nén khóe miệng không nhịn được nhếch lên, thì thào nói: "Nhớ ạ."

Lục Hiên thích nhất là tính cách thẳng thắn này của Hạ Tê. Hắn cười nhẹ hai tiếng: "Tôi cũng nhớ em, nhớ em hôm qua trong phòng tắm đáng yêu thế nào."

Mặt Hạ Tê đỏ bừng. Ngày hôm qua Lục Hiên đem một chân của cậu đặt lên bồn rửa mặt mà làm cậu. Nhìn vào tấm gương trong phòng tắm, Hạ Tê thấy mình chẳng khác gì con chó con động dục. Chỉ trông bộ dáng ấy thôi cũng có thể khiến cậu khóc vì xấu hổ, còn chưa kể đến mấy lời Lục Hiên bắt cậu phải nói ra lúc thân mật. Hạ Tê không nhịn được phải đi mở cửa sổ ra, để gió lạnh thổi vào người. Lục Hiên dường như cảm giác được Hạ Tê ngượng ngùng, mới buông tha cho cậu nói: "Được rồi, không trêu em nữa. Bây giờ tôi còn có việc, ngày mai sẽ đi tham ban cho em."

Đợi Lục Hiên nói xong rồi cúp điện thoại, Hạ Tê mới ho khan một tiếng, nhìn điện thoại hồi lâu vẫn chưa kịp hồi phục, Lục Hiên... đến tham ban cho mình?

Lục Hiên không muốn bị truyền thông để ý, không bao giờ chủ động thu hút sự chú ý, càng ghét người xung quanh bàn tán về mình, cho nên sau khi ở bên Lữ Hiên nhất định phải trầm mặc giữ kín, không thể chủ động đề cập đến quan hệ của mình và Lục Hiên, càng phải tận lực không để người khác phát hiện ra mối quan hệ này. Việc này, ngay cả khi kết thúc mối quan hệ bao dưỡng này, vẫn phải làm.

Hạ Tê bây giờ mới nhớ tới lời Nghiêm Trác Dịch nhắc nhở khoảng thời gian mình mới được Lục Hiên bao dưỡng, nói ra ... việc mình được Lục Hiên bao dưỡng phải kể đến câu chuyện "tham ban" dở khóc dở cười nửa năm trước.

Lúc đó Hạ Tê vẫn đang bị công ty ban đầu đóng băng, công ty ban đầu được Lục An Kỳ, một người đại diện có tiếng trong giới mua lại, mà người đứng sau đầu tư thực sự, là Lục Hiên.

"Đừng căng thẳng như vậy, Lục tiểu thư thực ra rất dễ ở chung." Khương Giang cười cười an ủi Hạ Tê. "Đợt này bị thu mua có hai công ty bị sáp nhập, cùng với một văn phòng, nghệ sĩ tới tham dự tôi còn đếm không nổi. Tối nay chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường thôi, không ai chú ý đến chúng ta đâu."

Nói là vậy, nhưng ngực Hạ Tề vẫn đập thình thịch không thôi, cố hết sức bình tĩnh lại, cười cảm ơn với Khương Giang: "Cảm ơn anh Giang. Anh đừng nói vậy, em nghe nói Lục tiểu thư mua Châu Quang cũng là vì anh."

Cùng vào giới hơn ba năm, không giống như Hạ Tê vẫn chưa có tên tuổi gì, Khương Giang đã từng đóng rất nhiều phim truyền hình. Năm ngoái anh lại gây tiếng vang lớn nhờ thực hiện bộ phim cổ trang chuyển thể từ tiểu thuyết cổ trang, trước đây ở truyền thông Châu Quang đã được coi là diễn viên chủ chốt. Nửa năm trước, Lục An Kỳ đã liên hệ với anh ta, anh ta vốn đã biết về việc sáp nhập này. Khương Giang khiêm tốn lắc đầu cười: "Lục tiểu thư từ lúc có cãi vã với công ty cũ đã có ý định tự mình thành lập công ty, cũng chuẩn bị bàn bạc với Châu Quang rồi, không liên quan gì đến anh cả. Được rồi, phấn chấn lên. Anh nghe nói em trai của Lục tiểu thư Lục Hiên Lục tiên sinh cũng sẽ tới, chút đừng thất lễ."

Khương Giang không nói còn tốt, Hạ Tê nghe thấy hai chữ Lục Hiên này, tim lại không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều. Hạ Tê hít sâu hai lần, vỗ vỗ mặt.

"Anh Giang tới rồi sao?" Bách Mộc Xuyên cười tủm tỉm kéo trợ lý ngồi xuống ghế lô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khương Giang cười nói, khá là nhiệt tình, "Anh Giang, em nghe nói Lục An Kỳ từng là người đại diện phải không?"

Giang Giang gật đầu: "Người đại diện át chủ bài, sau này phải gọi là Lục tổng."

Bách Mộc Xuyên gật đầu, hạ giọng: "Trước đây em chỉ nghe nói Lục tổng quan hệ rộng, không ngờ lại còn tiềm lực tài chính lớn như vậy. Bất hòa với ông chủ, trực tiếp bỏ*, tự mình mở công ty. Tiền của công ty đều là của em trai Lục tổng. Làm sao vậy?" Em nghe nói ... Lục tổng và em trai của cô ấy là chị em cùng cha khác mẹ? Mối quan hệ như thế này vẫn có thể là ... "

Chỗ này tớ chém, tớ không hiểu tác giả viết cái gì luôn. Tác giả viết là 炒了老板 mà tớ tra trong từ điển thì 炒了 là xào. Xào ông chủ???? Nguyên văn đây: 柏沐川点头,压低声音:"以前只听说过陆总人脉广,没想到还这么有财力,跟老板不和,直接炒了老板,自己开公司。Có cao nhân nào hiểu chỉ tớ nha ^^

"Những chuyện khác thì tôi không biết." Khương Giang đúng lúc ngắt lời Bách Mộc Xuyên, mỉm cười, "Lục tổng là một người tốt, rất trượng nghĩa. Sau này chắc chắn chúng ta sẽ không phải chịu thiệt. "

Bách Mộc Xuyên vội gật đầu, cười: "Đó là điều đương nhiên, ai cũng hiểu Lục tổng nhìn trúng anh Giang nên mới một mực muốn mua Châu Quang mà. Sau này lại phải nhờ anh Giang chăm sóc rồi. "

Khương Giang cười, cẩn thận tìm từ: "Những lời đó đều là nói đùa thôi. Đương nhiên mọi người nên quan tâm lẫn nhau." Khương Giang quay đầu nhìn Hạ Tê, "Tốt hơn chút nào chưa?"

Xia Qi nhanh chóng gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi." Bách Mộc Xuyên lúc này mới nhìn về phía Hạ Tê, nháy mắt tinh nghịch: "Hạ Tê cũng phải cố gắng đó. Thay đổi ông chủ, tất cả bắt đầu lại từ đầu."

Bách Mộc Xuyên năm nay vừa 22 tuổi, nhỏ hơn Hạ Tê một tuổi, vào giới muộn hơn Hạ Tê hơn hai năm. Mặc dù cách nói chuyện như vậy của cậu ta có hơi vô lễ, nhưng đúng là cậu còn nổi tiếng hơn Hạ Tê. Hạ Tê im hơi lặng tiếng trong công ty ba năm, sớm đã quen với việc cố ý vô ý khoe khoang và chế giễu của hậu bối, cũng không để ý gì nhiều, chỉ cười: "Ừ."

Trong phòng đã có rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao và nghệ sĩ. Công ty vừa được mua lại, rất nhiều người trong số này chưa từng gặp qua Lục An Kỳ, tất cả mọi người đều lên tinh thần, chuẩn bị tạo ấn tượng tốt với vị chủ tịch mới này. Hạ Tê thầm mừng rỡ, tuy rằng cậu không nổi tiếng, nhưng được cái vào công ty đã lâu, nếu không đêm nay chưa chắc đã có chỗ cho mình. Không có cơ hội gặp Lục An Kỳ thực ra không sao, quan trọng là không thể gặp được...

"Đến rồi đến rồi."

Mọi người yên lặng một lát, Lục An Kỳ và Lục Hiên cùng trợ lý của cả hai bước vào cửa. Lục An Kỳ năm nay ba mươi sáu tuổi, bởi vì giữ gìn cẩn thận nên nhìn qua chỉ hơn 30. Lục An Kỳ xinh đẹp quyến rũ, vì là lần đầu gặp gỡ nghệ sĩ của công ty, nàng đặc biệt vận một thân tây trang đen khá trang trọng, với lối trang điểm tinh tế, suýt chút nữa có thể khiến mọi người lầm tưởng cô cũng là một nghệ sĩ. Ai cũng sững sờ phút chốc, vài vị lãnh đạo cấp cao vội vàng tiến lên chào hỏi, mấy nghệ sĩ trẻ không khỏi nghiêng đầu thầm thì, nhỏ giọng thán phục; chỉ có Hạ Tê từ đầu đến cuối đều dán mắt trên người vị đang ở phía sau Lục An Kỳ, Lục Hiên.

Người đó vẫn y hệt ba năm trước.

Có tin đồn cho rằng Lục Hiên năm nay vừa tròn 32 tuổi, đã chính thức tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của Lục thị. Lục Hiên từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, chỉ có một chị gái khác mẹ Lục An Kỳ. Lục An Kỳ là con ngoài giá thú, ngay từ đầu đã ý thức được không nhúng tay vào việc kinh doanh của gia đình mà tự mình chăm chỉ hoạt động trong làng giải trí. Nói đúng ra, tài sản của nhà họ Lục hiện tại đều nằm trong tay Lục Hiên. Gia tài giàu có, trẻ tuổi triển vọng, tướng mạo xuất chúng, một người như vậy đi bất cứ đâu cũng có thể chói mù mắt người khác. Trong lúc Hạ Tê vẫn còn đang xuất thần, một số nghệ sĩ từng quen biết với Lục Hiên đã đến gần bắt chuyện với hắn. Hạ Tê hoàn hồn , cố gắng hết sức để tập trung và chờ đợi người đại diện giới thiệu mình.


Lục An Kỳ rất dễ chịu, sợ nghệ sĩ không được thoải mái nên nàng chỉ nói vài tiếng mang tính hình thức rồi để mọi người tự nhiên. Rượu và thức ăn được chuẩn bị đều là thượng phẩm. Mọi người bên ngoài người không nói chuyện, người túm năm tụm ba vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm. Bách Mộc Xuyên từ trước đến nay đều không thích đám đông, Tần Nhạc lại chỉ lôi kéo mỗi Khương Giang đi nói chuyện với Lục An Kỳ. Cậu ta bực bội, đi đến bên cạnh Hạ Tê, cau mày: "Vài ngày trước đã bắt chúng ta chuẩn bị, đến bây giờ chắc gì đã nói được mấy câu, thật chẳng có ích gì."

Hạ Tê cụp mắt: "Tần tiên sinh nói hôm nay chủ yếu là để mọi người làm quen. Sau này cùng công ty làm việc sẽ tốt hơn, không khí hòa thuận sẽ tốt hơn.", 

"Xì.......", Bách Mộc Xuyên bĩu môi, " Làm việc cùng công ty đối thủ, hẳn là hòa hợp lắm."

Hạ Tê không thích nói xấu sau lưng người khác, mà cậu vẫn luôn lo lắng bồn chồn, không nói gì, mượn cớ đi rửa tay ra khỏi hàng ghế riêng.

Bách Mộc Xuyên càng ngày càng khó chịu, khác với Hạ Tề xuất thân chính quy, cậu ta xuất thân từ tuyển tú. Mặc dù xuất phát điểm cao hơn, lại nổi tiếng trong một sớm một chiều, nhưng sau lần tuyển tú ấy thì độ nổi tiếng càng ngày càng giảm. Tài nguyên Châu Quang không đủ, không cung cấp được cho cậu ta tài nguyên gì tốt. Nếu trong vòng nửa năm vẫn không có tác phẩm hay động tĩnh gì mới, cậu ta cũng sẽ chẳng hơn gì Hạ Tê. Tài nguyên của công ty đã không nhiều sẵn rồi, mà thông cáo với kịch bản tốt đều để dành cho Khương Giang hết cả. Bây giờ có ông chủ mới đến, nói không có dã tâm là giả tạo. Bách Mộc Xuyên kiềm chế cơn buồn bực trong lòng, cố gắng khiến mình tỏ ra vui vẻ một chút. Cậu ta vốn đã trẻ trung, cười lên cả người đều có cảm giác ngọt ngọt ngào ngào, nhìn dễ thương hơn bình thường nhiều lắm.

"Phù..."

Hạ Tê vào phòng vệ sinh soi gương rửa mặt. Cậu nghiêm túc  ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương, cảm thấy khá bất lực, so tài năng cậu không thể so với Khương Giang, xét trẻ trung đáng yêu thì không lại Bách Mộc Xuyên. Trong toàn bộ minh tinh lớn minh tinh nhỏ trong giới, cậu thực sự chẳng có gì nổi bật. Nếu nhất định phải kể ra một ưu điểm của bản thân, ưu điểm lớn nhất chính là chăm chỉ. Nhưng trong cái giới này có ai mà không chăm chỉ, thế nên đây cũng chẳng phải thứ gì đáng đem ra mà khoe khoang hết, chứ nói gì đến đem ra biểu hiện. Hạ Tê có chút ảo. Tỏa sáng được dưới trướng tổng giám đốc mới hay không thực ra chỉ là thứ yếu, cậu chỉ mong người đó có thể chú ý đến mình một chút...

Sáng mai dậy sớm một chút đi, Hạ Tê nhìn gương nghĩ, dậy sớm một chút lên lớp, mặc dù không có vai nào, nhưng nhỡ đâu một ngày nào đó có vai, cũng không đến nỗi quá mất mặt. Cậu chưa bao giờ xuất sắc hơn người khác, nên luôn phải nỗ lực hơn người ta mới được.

"Vừa mới nhập tiệc đã uống nhiều như vậy rồi sao?"

Hạ Tê giật mình nhìn Lục An Kỳ trong gương, vội vàng xoay người lễ phép chào hỏi: "Lục tổng."

Lục An Kỳ nở nụ cười, rút điếu thuốc ra: "Cậu không phiền chứ?"

Hạ Tê vội vàng lắc đầu. Lục An Kỳ hút một, nhíu mày nói: "Mấy ngày nay tôi hơi bị mệt, bị ồn đến phiền, ra đây yên tĩnh một chút."

Hạ Tê gật đầu, cậu không biết nên tiếp tục ở lại hay tìm cớ rời đi, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Lục An Kỳ cảm thấy buồn cười, người khác nếu như gặp được cơ hội này hẳn đã sớm làm quen nói chuyện với mình rồi. Lục An Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi cậu: "Cậu tên là Hạ Tê phải không?"

Hạ Tê cười gật đầu: "Vâng ạ, tôi vốn là làm việc tại Châu Quang."

"Ồ, tôi có ấn tượng." Đôi mắt Lục An Kỳ lóe lên một tia sáng, mỉm cười, "Bách Mộc Xuyên cũng ở chung công ty với cậu đúng không?"

Hạ Tê khó hiểu, "ừm" một tiếng; Lục An Kỳ gẩy gẩy tàn thuốc: "Không có gì, tôi tùy tiện hỏi thôi. Cậu ta năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hạ Tê đáp: "Hai mươi hai tuổi".

Lục An Kỳ như có điều suy nghĩ, gật đầu cười với Hạ Tê: "Được rồi. Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ để ý đến cậu".

Lục An Kỳ mạnh mẽ nhưng nhìn chung cũng rất dễ ở chung, dung mạo cũng rất giống người đó, cảm giác quen thuộc kỳ diệu không khỏi khiến tâm trạng Hạ Kỳ tốt hơn, chân thành cười, nói: "Cảm ơn Lục tổng".

Lục An Kỳ nở nụ cười, Hạ Tê quay người trở lại chỗ ngồi, ngước lên nhìn thấy Tần Nhạc. Tần Nhạc lên tiếng chào hỏi rồi vội vàng đi tìm Lục An Kỳ. Hạ Tê vẫn chưa đi xa, lời nói của hai người đều lọt cả vào tai cậu...

"Lục tổng, thật ngại quá, tôi vừa mới..."

"Không sao, có điều có chuyện này muốn nói với anh. Anh giúp tôi chuyển lời tới Bách Mộc Xuyên, em trai tôi có chút hứng thú với cậu ta... Cậu ta không bài xích việc này chứ?"

"Làm sao dám chứ. Lục tổng yên tâm, nghệ sĩ chỗ tôi cũng không quái đản như vậy. Được Lục tiên sinh nhìn trúng là may mắn của cậu ta. Bây giờ tôi nói luôn với cậu ta được không? Tối nay..."

"Không cần. Mấy ngày nay Lục Hiên cũng không có thời gian, đợi hai ba ngày nữa đi. Đúng lúc có một cái quảng cáo, sắp xếp cho Bách Mộc Xuyên nhận đi, đừng khiến cậu ta ủy khuất quá. 

 "Ngài thế này đã là cất nhắc cậu ta rồi."

"Chuyện nên làm thôi."

Trong gương hành lang, khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ của Hạ Tê trở nên trắng bệch. Hạ Tê hít một hơi thật, quả nhiên, có một vài chuyện, chỉ dựa vào nỗ lực thì không thể đạt được.

Đây cũng không phải lần đầu tiên nghe được chuyện Lục Hiên bao dưỡng tiểu minh tinh. Hạ Tê nhắm mắt lại, chậm rãi trở về chỗ ngồi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro