3. vì còn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó gã như người mất hồn, nhìn chầm chầm vào chiếc túi áo bộ đồng phục treo trên kệ đến thẩn thờ. Rồi không biết điều gì sai khiến gã lang thang khắp các con đường ở lòng thủ đô Seoul chỉ để tìm ra đúng thỏi son giống với thứ em vô tình để lại. Để rồi khi cầm được nó trong tay nhìn cây son được người ta vác cạnh nhẵn nhụi và hoàn mỹ trái tim của gã cũng không thể lành lại như ban đầu. Cái gã luyến tiếc vẫn là một thỏi son đã được em xài quá nửa với những vệt lem bên mép thành hay dẹt đầu vì những lần quên trượt xuống mỗi khi đóng nắp. Gã có cảm giác đó chính là đôi môi em, mềm mại nhưng quen thuộc, từng chạm vào lớp tế bào khô cằn và cứng nhắc trên môi gã rồi trằn trọc hút lấy. Nhưng gã làm mất rồi, mãi mãi làm mất nó, cũng giống như gã đã đánh mất em.

Gã thẩn thờ nhìn lên bầu trời xanh trên đầu mình với thứ tâm hồn gãy nát thì bỗng giọng nói em như một cõi thiên đường kéo gã dậy khỏi những cơn dày vò vô hình. Em nhìn chăm chăm vào thứ gã cầm trên tay rồi nhàn nhạt cất tiếng.

"Sao? Mua cho bạn gái à? "

Gã không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn em, tựa như quá bất ngờ gã chẳng thể giữ nỗi nét lạnh lùng như lần cuối hai người gặp mặt. Gã nhớ em quá, đến mức muốn phát điên lên được. Rồi như sực nhớ đến điều gì, đôi đồng tử gã co lại, sắc mặt cũng trầm xuống đi vài phần. Mấp máy môi cố thốt nên một lời nói dối.

"Ừ"

Em nhếch mép, nở một nụ cười khinh bỉ. Ami nhìn gã rồi giở giọng giễu cợt.

'Đáng lẽ ra người như anh nên cô đơn đến hết đời này đi'

Sau đó em dùng dằng bỏ đi. Gã nhìn trân trân theo bóng em vừa khuất lòng cũng như có một cơn sóng lớn đánh trào. Ami em vẫn xinh đẹp như thế, sống tốt và an yên thế là đủ rồi. Gã còn mong gì hơn được nữa. Rồi gã lại nhìn lên trời, thầm cám ơn vì một lần gặp lại định mệnh này.

'Sao anh vẫn chưa đi? Sao anh còn nhìn theo em, sao anh không bày ra cái bộ dạng nhung nhớ đó ở trước mặt em.'

Rồi đột nhiên em bất ngờ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt gã và gã cũng thấy trong đôi mắt em long lanh lớp màn nước mỏng. 

Gã lại làm em khóc.

"Anh sẽ chết" Gã khàn giọng.

"Câm miệng."

"Ami, anh sẽ chết"

"Tôi bảo anh câm miệng"

Lớp màn nước trong mắt em cũng vỡ tan, em nhào vào lòng gã dùng vòng tay nhỏ bé yếu ớt của mình để bọc lấy cơ thể to lớn mạnh mẽ của gã. 

Và khi tiếng chuông đồng hồ từ một nhà thờ gần đó vang lên điểm 5 giờ chiều gã nghe giọng em thút thít vang lên

'Taehyung nói đi, anh sẽ bên cạnh em mãi mãi '

Nhưng gã không đáp nói đúng hơn là không có cách nào để có câu trả lời. Gã ghét những lời hứa hẹn không nắm chắc được phần trăm, cảm giác thất vọng cũng chỉ do hi vọng quá nhiều mà có. 

Chuyện gã có chết hay không mãi mãi là một câu hỏi không có đáp án mà đáp án chỉ có khi mà gã vĩnh viễn bỏ lại em trên cái thế gian muôn trùng này.

'Không, không phải, em không cần mãi mãi. Kim Taehyung, chỉ cần ngày nào anh còn sống, còn thở em còn muốn được ở cạnh anh.'

Rồi dường như sợ gã từ chối, vòng tay của cô lại siết chặt gã thêm một chút nữa. Giọng cũng gấp gáp hẳn lên.

'Em sẽ không bắt anh nghỉ việc, cũng không gây áp lực cho anh. Hai chúng ta vẫn sẽ sống vui vẻ như trước đây có được không? '

'Ami, em có vui vẻ thật không? Anh luôn để em một mình, không chăm sóc em được tốt. Người khác kỉ niệm ngày yêu nhau bằng cách ở bên nhau cả ngày anh lại để em ngồi ở nhà hồi hộp lo lắng. Muốn đưa em đi du lịch cũng không thể, cũng không hứa hẹn với em sẽ lành lặn trở về. Anh cái gì cũng không làm cho em được, người đàn ông như anh em đừng nên luyến tiếc'

Ami ngẩng đầu nhìn gã em không nói gì dường như cũng chẳng để tâm đến những lời gã vừa nói.

Gã vẫn vậy, vẫn không hiểu được những thứ em cần. Ami không cần gã phải vì em, cái em cần chỉ là sau mỗi nhiệm vụ em không phải thấy gã đau đớn vì những vết thương ở khắp mọi nơi trên cơ thể. Em ở đó nhìn gã như thế mà chẳng làm được gì, muốn trách cũng không nỡ trách vì em biết mỗi một vết phỏng vết rộp là bao nhiêu mạng người đã được gã cứu sống. Ngay cả em cũng thế, nếu không có gã xuất hiện ôm lấy cơ thể gầy gò này thì có lẽ ngày hôm ấy em đã chết trong biển lửa mất rồi.

'Vì em yêu anh anh có biết không? Vì em yêu anh nên em luyến tiếc'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro