4. Đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cuối cùng Ami lại quay về bên cạnh gã. Câu nói em yêu anh kia đánh trúng vào nỗi nhớ tha thiết của gã dành cho em. 

Gã nhớ về những tối mùa đông khi hai người bọc lấy cơ thể nhau bằng một chiếc chăn ấm, những lần khoác tay cùng đi siêu thị chỉ để chọn nguyên liệu cho món canh cà chua trứng mà gã thích ăn nhất. 

Hai người đã thỏa thuận sẽ không nói về cái chết nữa, gã cũng sẽ cố gắng không để mình bị thương quá nặng mặc dù đây là lời hứa gã chẳng thể nào thực hiện được. Em sợ gã đau nhưng đối với gã những vết thương đó đã quá quen thuộc đến mức nếu như chẳng để ý gã cũng chẳng nhận ra. Trân trọng, bớt lo nghĩ về ngày mai có lẽ là những điều đơn giản nhất mà hai người cần để tâm.

'Em rất thích trẻ con, chúng ta có thể sinh một đứa không? '

Rốt cuộc ngày này cũng tới, không phải gã không nhận ra rằng Ami yêu thích những đứa bé đến nhường nào. Đến mức cứ tầm chiều chiều mỗi lần tan ca trở về gã đều có thể nhìn thấy ở khuôn viên trước chung cư hình bóng em cùng lũ trẻ quanh đó tụ lại thành một nhóm lớn. Nụ cười trên môi của Ami lúc ấy gã có thể thề rằng nó rạng rỡ hơn bất cứ nụ cười nào mà gã từng bắt gặp được từ em. 

Nhưng Ami thật ngốc, đó chính là suy nghĩ của gã khi thấy em quấn quít bên mấy đứa trẻ như thế này. Người như gã tốt nhất đừng nên để lại bất cứ mối liên hệ nào nói chi đến là một đứa trẻ. Sẽ thế nào chứ nếu có một ngày gã thật sự đi mãi. Ami xinh đẹp nhất của gã sẽ trở thành một người phụ nữ góa phụ cố gắng để nuôi lấy một đứa trẻ bé xíu. 

Gã nói rồi, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn. Gã không muốn nếu không may mình mất đi lại khiến em vướng bận bất cứ điều gì. 

Jeon Jungkook đã từng nói thế này.

'Những người như chúng ta tốt nhất là đừng nên làm cho phụ nữ khổ'

Cho đến bây giờ gã vẫn thấy lời nói đó đúng đắn lạ thường nhưng đứng trước em thì bao nhiêu ý chí trong đầu gã cũng vỡ vụn tan tành như khói sương

' Anh không thích trẻ con chút nào cả'

Gã nói dối, phải. 

Không biết em có tin không? Một người như gã thật ra còn yêu trẻ con hơn cả em gấp nhiều lần, ai cũng từng là trẻ con trước khi trở thành người lớn. Mà đứa trẻ như gã đã lớn lên mà không có tình thương, vì thế đối với những sinh linh bé bỏng ấy thật chất gã còn dễ dàng rung động hơn em nhiều. 

Nếu gã có con gã sẽ yêu thương nó thật tốt che chở nó trong vòng tay của gã để nó có thể lớn lên trưởng thành nói chi đến việc đó còn là đứa trẻ do người phụ nữ hắn yêu nhất sinh ra.

'Em biết rồi'

Em chỉ lặng lẽ đáp lại một câu trả lời như vậy, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa một nỗi buồn mênh mông. Rồi tối đêm đó em đã cố quấn lấy gã bằng tất cả sự ngại ngùng của mình. Ami chưa bao giờ chủ động trong việc này, em luôn cảm thấy ngại mỗi khi hai người đối diện với nhau trong trạng thái nguyên thủy nhất. Nhưng hôm nay em lại như thế, chỉ vì khát khao muốn có một đứa trẻ.

"Taehyung à"

Chết tiệt lại là thứ âm thanh quái quỷ đó nữa. Bây giờ trong gã là sự đấu tranh giữa việc có nên tiếp tục nữa hay không. Gã nghĩ đến em, đến sau này nhưng suy cho cùng lí trí cũng chẳng thể thắng nổi cái thứ xúc cảm mềm mại từ đôi môi em khi chạm vào yết hầu nơi cổ họng gã. Kim Taehyung dám chắc chẳng có tên đàn ông nào trên đời này có thể cưỡng lại được thứ cảm xúc như thiên đường ấy.

Nhưng rồi sau đấy gã lại cảm thấy hối hận, gã không thể để em uống thứ thuốc vô bổ kia cũng càng không thể quay ngược thời gian trở về tối đêm đó. Em đã tính toán rất kĩ, theo gã nghĩ là em đã chắc chắn được đến chín mươi phần trăm rằng bây giờ đã có một đứa trẻ bé bằng hạt đậu đang tượng hình trong người em. Gã nửa mong chờ lại nửa không mong điều đấy sẽ xảy ra. Ami sẽ cho gã một đứa bé, một gia đình nhưng gã lại có thể làm cho hai chữ gia đình ấy trở nên không trọn vẹn.

Gã vẫn mãi có lỗi với em.

<ring... ring... ring... >

Tiếng điện thoại lại reo vang trong đêm tối.

Kim Taehyung trở người, nhanh chóng bắt máy. Gã đã cố từ tốn hết mức có thể nhưng vẫn khiến em tỉnh giấc, em không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn gã đang gấp gáp thay nhanh bộ đồng phục vào người. Bây giờ là giữa khuya, gã lại phải đi, vẫn chỉ có em cùng với căn nhà trống này một mình. Gã nuối tiếc nhìn em rồi vội vàng đặt một nụ hôn lên giữa mái tóc lòa xòa trước trán.

'Anh sẽ sớm về'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro