5. Những mảnh tàn tro vô vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Anh sẽ sớm về'

Nhưng khi Kim Taehyung trở về thì mọi thứ trước mắt cứ như một đống hỗn độn. Gã chỉ thấy đập vào mắt mình là thân ảnh của em nằm sóng xoài trên sàn nhà với vết máu chảy dài từ bắp chân. Không chần chừ gã nhanh chóng ôm em vào lòng bế xốc lên rồi chạy đến bệnh viện gần nhất. Bản năng một người lính khiến gã nhanh nhạy và bình tĩnh trong tình huống như thế này những cũng chỉ có gã mới biết là hai bàn tay mình đã run rẩy đến mức nào thậm chí trong một chốc trái tim gã đã thít chặt lại không thở nỗi.

Khi ánh đèn từ chiếc bảng cấp cứu vụt tắt cũng là giây phút hô hấp gã trở nên tắt nghẽn. Kim Taehyung nhìn chằm chằm vị bác sĩ đang bước ra muốn hỏi về tình trạng của Ami nhưng dường như hai môi gã khô cứng cứ mấp máy mà chẳng nói được gì.

'Bệnh nhân không sao chỉ có cái thai là không thể giữ. Hai người còn trẻ còn nhiều cơ hội phía trước, cậu không nên quá đau buồn....'

Gã chẳng nghe được điều gì thêm phía sau nữa. Chỉ biết là vừa có một sinh mệnh nhỏ bé thuộc về hai người vừa rời khỏi thế gian này, gã vừa biết về nó thì cũng là lúc biết được nó không còn tồn tại nữa. 

Một tên đàn ông như gã còn cảm thấy đau thế thì em - Ami sẽ như thế nào đây? Khi mà đây là đứa trẻ cố gắng lắm em mới có được. Đứa trẻ mà mặc kệ gã không thích em vẫn tìm moị cách khiến nó tồn tại. 

Cũng chỉ vì gã để lại em một mình khiến những kẻ xấu có cơ hội làm hại em, trong lúc gã đi cứu người thì em lại chẳng có ai để cầu cứu. Gã không dám tưởng tượng đến cảnh em đã chống cự lại bọn cướp đó thế nào, không dám nghĩ đến lúc chúng đẩy em ngã xuống em đã đau đến mức nào. 

Người cần gã bảo vệ nhất gã lại để cho người đó bị thương đến mức chẳng còn gì.

'Có phải anh thấy rất vui không? Đứa bé không còn nữa, nó biến mất như ý anh rồi. Nó thật tội nghiệp chỉ có em là mong nó đến thế giới này.'

'Ami không phải đâu, đó là con của chúng ta anh làm sao có thể không thương được. Chỉ là chúng ta và nó không có duyên. Chúng ta còn trẻ.. '

Nhưng gã chưa kịp nói xong phần còn lại em đã chặn lời gã bằng những giọt nước mắt.

'Anh sẽ cho em một đứa bé khác sao? Anh đâu muốn điều đó xảy ra Kim Taehyung'

'Em nhắm mắt lại là nhớ đến cảm giác đứa nhỏ đang trôi tuột khỏi cơ thể mình, em đã cố tìm anh, cố gọi tên anh nhưng đều không thể'

Những giọt nước mắt cứ ào ạt tuôn rơi thành từng dòng. Gã đưa tay lên muốn lau đi nhưng rồi nhìn em bàn tay lại buông thõng xuống bên mình. Làm sao gã có thể chạm vào em nữa đây, Ami xinh đẹp nhất cuộc đời chìm trong khói đen biển lửa của gã. 

Gã chỉ biết ngồi đó nhìn em khóc nhìn em im lặng, gã chẳng thể làm gì, cũng không thể mang đứa con đã mất kia quay về.

Những ngày sau đó giữa hai người vẫn mãi là những khoảng không im lặng. Thật lâu rồi gã và em chẳng cười nói với nhau một câu. Gã biết em đau lòng  Nhưng phải làm sao đây khi dòng thời gian vốn chẳng thể nào quay ngược, nếu có thể gã dám chắc rằng mình sẽ kéo nó về thời điểm gã gặp được em sau đó đừng vì nhìn thấy nụ cười như thiên thần của em mà rung động.

'Anh có ơn cứu mạng tôi thế theo lẽ thường tôi có nên lấy thân báo đáp không nhỉ?'

Gã nhớ một Ami hồn nhiên như thế quá. 

Em của gã lúc trước sẽ chẳng như bây giờ, sự hồn nhiên của em cứ mãi bị sự vô tâm của gã làm mai một. Từ một cô gái vô lo vô nghĩ trở thành một người phụ nữ cứ mãi do dự về ngày mai. 

Suy cho cùng cuộc tình của hai người cái còn sót lại chỉ là những mảnh tàn troNhững mảnh tàn tro của sự vô vọng...

____________________________________

Hôm nay gã phải đi trực tối vì bên phòng ban lại thiếu người. Gã không thể từ chối cũng không được từ chối mặc dù Ami vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Xảy thai không phải là một chuyện đơn giản khi mà cả thể xác lẫn tâm hồn em đều chịu quá nhiều đả kích. Gã vuốt nhẹ mái tóc em rồi hôn khẽ lên bờ môi đang khép hờ, chỉ có như thế gã mới đủ sức mạnh để chống lại những khó khăn mình sắp phải đối mặt. 

Gã nợ em nhiều quá, đã tự nhủ với lòng sẽ mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng dường như gã càng làm em khổ.

'Tính nghĩ việc thật à?'

Jeon Jungkook vừa dụi điếu thuốc xuống gạt tàn vừa đưa đôi mắt nghi hoặc ra nhìn gã. Kim Taehyung không vội trả lời, gã hướng mắt nhìn ra xa xăm rồi bần thần nghĩ ngợi một hồi lâu.

'Có lẽ vậy. '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro