6. người hùng của họ, chứ không phải của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Có lẽ vậy.'

'Phụ nữ và công việc luôn bắt buộc phải chọn một trong hai. Thế quái nào lại không thể có tất nhỉ, biết thế ngay từ đầu đã chẳng chọn làm cái ngành này'

Jungkook cáu bẩn rồi trề môi tức giận. Đồng nghiệp xung quanh gã ai cũng từng nói câu này ít nhất một lần.

 Nhưng gã biết rõ thực chất chẳng ai thích dấn thân vào cái công việc hăm he tính mạng của mình như thế. Ở đây có một trăm người là cả trăm câu chuyện khác nhau, mất người thân, suýt mất mạng, và ti tỉ những hoàn cảnh khác. 

Muốn tồn tại lâu dài với nó đam mê không là chưa đủ phải xem nó là trách nhiệm là một tín ngưỡng thì khi nhìn dòng người hối hả chạy ra ngoài bản thân mới không sợ hãi mà bước ngược vào trong. 

Nhưng Ami mới là tín ngưỡng gã tôn thờ nhất . 

Gã đã từng nghĩ đến việc từ bỏ em đôi ba lần. Tương lai gã bấp bênh, không lo được cho em đủ tốt, gã cũng không biết rằng khi mình từ bỏ công việc kia rồi sẽ kiếm sống bằng cách nào. Tình yêu thì luôn hoa mĩ nhưng còn thực tế đối diện đều khắc nghiệt đến mức khó coi.

Nhưng sau sự việc lần này mọi suy nghĩ của gã đã đổi khác. Gã sẽ thử từ bỏ... vì em một lần này. Ami của gã không hạnh phúc thế giới xung quanh có sống có chết cũng chẳng còn quan trọng nữa.

'Taehyung, có nhiệm vụ. Ở khu Seocho vừa có hỏa hoạn, bên tiểu đội hai đang thiếu người cậu qua đó hổ trợ đi'

Gã tỉnh người hẳn đội chiếc mũ lên đầu rồi nhanh nhẹn trèo lên xe.

là một vụ cháy ở chung cư, bắt nguồn từ tầng 8 của tòa nhà phía đông gần trường học. Gã quan sát tình hình, phân công khu vực cho vài người khác rồi cũng nhanh chóng chạy vào trong. 

Người thứ năm, thứ sáu và càng ngày đám cháy càng dữ dội, mười mấy chiếc vòi rồng được đưa lên cao trực tiếp phun thẳng vào trong cũng không thể ngăn được đám lửa ngày một lan dần ra các tầng xung quanh. Đã thế đám đông còn hỗn loạn, người dân ở các tầng cứ tranh nhau chạy tán loạn để bảo toàn tính mạng cho mình trước. Khi kiểm tra xong căn hộ cuối cùng, đám cháy đã lớn đến mức không thể cứu vãn. Mặt nạ oxi của gã cũng không thể chống chọi nỗi với lớp khí co2 dày đặc như sương mù, không khí xung quanh cứ như lửa, đốt rát cả da thịt dày dặn của gã.

 Kim Taehyung nhìn kĩ một lượt rồi vội phóng vào cầu thang thoát hiểm ở cuối tầng, nhưng ngay lúc đó gã nghe được tiếng trẻ con khóc.

oa... oa... oa

Chính xác là tiếng khóc của một đứa trẻ.

'Taehyung à'

Ami giật mình hét lớn, nhìn khung cảnh xung quanh lúc này em mới biết rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Em mơ thấy gã chết.. phải. 

Chỉ có một mình gã nằm trong biển khói dày đặc mà chẳng có một ai khác ở xung quanh. Gã đã cố giơ tay và gọi tên em bằng mọi cách. Em không thể cứu gã cũng không làm gì được cho gã. Nghĩ đến cảnh đó em dường như không thở nỗi. 

Ami ôm lấy ngực rồi thất thần nhìn ra bầu trời tối đen như mực. Chắc gã đang ở phòng ban trực đêm như mọi lần, sẽ không có việc gì xảy ra đâu. Tự nhủ là thế nhưng không hiểu sao trái tim em cứ thổn thức chẳng ngừng.

<reng... reng... reng..>

Ami nhanh chóng bắt điện thoại.

'Ami, anh Taehyung xảy ra chuyện rồi'

Ami lặng lẽ ngồi trên hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, mắt không rời khỏi cánh cửa kiếng trước mặt mình đến một lần. Gã đang ở trong đó - người mà em yêu nhất. 

Em nắm chặt hai tay miệng không ngừng lẩm bẩm lời cầu xin ông trời. Taehyung của em nhất định phải không có chuyện gì. Người tốt như gã, cứu biết bao sinh mệnh thế kia nhất định phải sống mãi. Em không cam tâm nhìn gã chết. Ami cố cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt mình chảy nữa.

'Tại sao chỉ có mỗi anh ấy gặp chuyện? '

Amio biết câu nói vừa rồi của mình ích kỉ đến mức nào, thậm chí em còn đang so đo xem tại sao người chịu thiệt chỉ có một mình gã. Hàng trăm người cùng làm nhiệm vụ cớ sao chỉ có mỗi người đàn ông của em là như thế này. 

Gã ở đó đấu tranh với tử thần, em ở đây phải chuẩn bị tinh thần chia ly một lần nữa. Đứa bé vừa mất đi em chưa kịp thương tiếc thế mà giờ phút này lại có thể khóc thương thêm một lần thứ hai.

'Có một đứa trẻ bị mắc kẹt ở nơi hỏa hoạn'

Ami cắn môi. Gã đã từng nói rằng gã không thích trẻ con. Kim Taehyung nói với em gã không yêu gì những đứa trẻ thích quậy phá. Thế mà bây giờ lại vì một đứa trẻ mà không cần tính mạng mình, không cần luôn cả em... Tại sao gã không phát huy cái tính ghét trẻ con vào lúc ấy.

Em không cao thượng cũng chẳng đủ bao dung, tính mạng của người khác em cũng chẳng để vào lòng cho dù đó là một đứa trẻ. Chỉ có gã, vì gã, về một mình gã thế mà gã có lẽ sẽ mãi chẳng bao giờ hiểu được. Vì Kim Taehyung là một tên cao thượng yêu chính nghĩa, yêu hơn cả em.

Cánh cửa kia cuối cùng cũng mở, khi mà em vừa thấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra từ đó ngay lập tức đôi chân em chẳng thể chần chừ. Ami nắm chặt lấy đôi bàn tay còn đeo găng của người đó, mọi sự tập trung đều cố định vào gương mặt của vị bác sĩ già.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro