Fear feeder [Past 1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Saigiku Jouno là kiểu người thích được người khác khen ngợi.

Anh chưa từng cố che giấu sự hài lòng dễ chịu mà những kẻ đau khổ hay giận dữ mang lại. Riêng về mặt này Jouno kiên nhẫn đến mức đáng ngạc nhiên. Anh ấy sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi tìm ra mọi điểm yếu mà kẻ xấu số đó sở hữu, xác định những mặt tối này và mổ xẻ cho đến khi có thể tìm ra những điều đen tối nằm sâu thẳm trong bản ngã của đối phương.

Nếu có một từ nào có thể miêu tả Jouno thì đó chính là tỉ mỉ. Trong bất kỳ tình huống nào khác, Tecchou có thể coi đó là một đức tính tốt, nhưng khi kết hợp với tính cách của Jouno, sự khó tính này gần như lại là một nhược điểm. Chính xác là một nhược điểm chết người. Một điều mà hắn đôi khi khó có thể chấp nhận, thậm chí sau ngần ấy năm làm việc cùng nhau.

Mỗi lần Tecchou nhìn Jouno thẩm vấn tội phạm, những ngón tay của hắn lại siết chặt lấy thanh kiếm bên hông của mình.

"Anh đang phản ứng thái quá đấy, Tecchou-san," Jouno nói khi đi ngang qua Tecchou nơi ngưỡng cửa, rời khỏi căn phòng trong tiếng kêu chói tai phát ra từ một tên tội phạm khác. "Nếu anh dùng kiếm chém chúng, nó cũng sẽ rất đau. Có khi còn nhiều hơn như vậy."

Tecchou đóng mạnh cửa lại sau lưng họ kèm theo một tiếng sập lớn. Hắn đặc biệt không thích nghe người ta khóc. Nó khiến da hắn ta ngứa ngáy. Hẵn không coi thường họ nhưng chính hành động đó, khóc lóc , khiến hắn khó chịu.

"Vết cắt lành nhanh hơn việc cậu đang làm..." Tecchou trả lời thẳng thừng, đi theo Jouno.

Hắn ta không nói tiếp phần còn lại vẫn còn đang hiện hữu trong tâm trí: việc cậu làm rối đầu họ, gây ra một sự căng thẳng đến mức họ bắt đầu mâu thuẫn với chính mình, điều đó còn đau đớn hơn hành trăm vết cắt.

Jouno hơi nghiêng đầu, chiếc khuyên tai nhỏ của anh đón lấy một tia nắng lạc lối chiếu vào tòa nhà. Sự tương phản giữa bề mặt vàng bóng của chiếc chuông và mái tóc trắng mềm mại của Jouno thật dễ chịu. Tecchou nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của chính mình.

"Nó có thể lành nhanh hơn nhưng vẫn để lại sẹo đúng không?" Jouno nói, dừng lại giữa hành lang.

Tecchou khựng lại vào phút cuối, chỉ còn một giây nữa là sẽ va chạm vào lưng anh. Từ cách vai Jouno căng thẳng, Tecchou có thể đọc được rằng anh cảm nhận được sự gần gũi không thể tả được. Thận trọng, hắn lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn giữa họ. Jouno không thích tiếp xúc cơ thể, cơ thể anh luôn trở nên cứng đờ mỗi khi có ai đó chạm vào cánh tay anh.

Những ngón tay của anh ấy động đậy một chút trước khi quay lại đối mặt với Tecchou.

"Tôi thực sự không quan tâm anh nghĩ gì về phương pháp thẩm vấn của tôi, Tecchou-san. Chúng rất hữu ích và Chỉ huy đã thẳng thắn phê duyệt nên ý kiến ​​của anh không hề có chút trọng lượng nào, anh có biết không." Bất chấp giọng điệu thờ ơ, lông mày của Jouno vẫn nhíu lại như thể đang tập trung. Đó là điều duy nhất khiến Tecchou ngừng nghiến răng, một âm thanh luôn khiến Jouno khó chịu. "Nhưng sự thật là dù anh có thích hay không thì cả hai chúng ta đều tin vào một điều giống nhau. Trừ khi có điều gì đó để lại sẹo, không có gì đảm bảo rằng chúng đã học được bài học."

Một cơn ớn lạnh kỳ lạ, khó chịu chạy dọc sống lưng Tecchou. Cảm xúc nguyên sơ và sự cay đắng độc địa trong giọng nói của Jouno khiến mọi điều anh nói càng trở nên chân thực hơn; sự trung thực nghe có vẻ chua chát một cách kỳ lạ phát ra từ môi anh. Và mặc dù Jouno chưa bao giờ nhìn thấy những vết sẹo rải rác trên cơ thể Tecchou bên dưới bộ đồng phục của hắn, những món quà lưu niệm từ những ngày đầu trong quân đội, nhưng anh gần như đã lần theo từng vết sẹo đó bằng ngón tay của mình. Găng tay trắng và sạch hoàn hảo tương phản hoàn toàn với làn da thô ráp và đầy sẹo của Tecchou.

"Tôi không làm điều đó vì tôi thích nó." Tecchou phản đối, gần như coi những lời nói của Jouno giống như một hành động bạo lực.

Jouno khịt mũi, khoanh tay trước ngực.

"Dĩ nhiên là anh không rồi," Anh ta dễ dàng đồng ý. "Anh có thể tiếp tục tự lừa dối mình. Cứ việc nghĩ rằng điều đó khiến bản thân anh trở thành một người tốt hơn nếu điều đó giúp anh ngủ ngon hơn vào ban đêm."

Tecchou nghiến răng và Jouno hơi nhăn mặt. Nếu đó là chiến thắng duy nhất mà hắn có thể có được, hắn ta sẽ giành lấy nó. Chiến thắng Jouno- với những quan điểm sắc như dao và những lời buộc tội khó chịu như kim đâm- là thử thách hàng ngày của Tecchou. Dù hắn rất ghét phải thừa nhận, nhưng những cuộc tranh luận này thường đem lại cảm giác hồi hộp thích thú.

"Tôi bắt tội phạm vì công lý, không phải vì niềm vui của riêng mình." Giọng Tecchou có chút tự hào.

Khóe miệng Jouno nhếch lên.

"Và làm sao ang biết rằng sự hiểu biết của anh về công lý là đúng? Anh đã từng thử điều đó trước đây chưa?" Jouno hỏi bằng một giọng mỉa mai không chút e dè, dễ dàng biến sự phòng thủ của Tecchou thành con dao chống lại hắn ta. "Anh chỉ đơn giản là mù quáng làm theo tất cả những gì được bảo? Làm sao anh có thể chắc chắn một cách nghiêm túc rằng nhận thức của mình về công lý không dựa trên ý tưởng về niềm vui của ai đó?"

Cơn giận sôi sục dưới làn da Tecchou, nóng bỏng và nhức nhối. Như thể chính cảm xúc đó đã muốn đốt cháy hắn từ bên trong.

"Cậu thật độc ác..." Hắn nói, không phải lần đầu tiên và chắc chắn không phải lần cuối cùng.

Jouno ngửa đầu ra sau và cười lớn, âm thanh đó khiến Tecchou nhớ đến một chiếc bánh quy giòn.

"Cảm ơn anh, Tecchou-san, tôi sẽ coi đó là một lời khen." Jouno chế nhạo. "Nhưng hãy nói cho tôi biết, những kẻ này," Anh hất đầu về phía phòng thẩm vấn, "Chúng không đáng bị như vậy sao? Chẳng phải chúng nên được dạy một bài học sao?"

Tecchou chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân khác. Đó là một câu hỏi khó. Jouno thích hỏi những điều đó. Anh ta sẽ đặt bẫy và chờ đợi, sẵn sàng bắt từng lời nói có lợi cho mình.

"Vì những hành động xấu xa của chúng, đúng là chúng đáng lẽ phải bị đưa ra công lý nhưng..."

"Những việc xấu?" Jouno cắt ngang, và từ đó gãy ra giữa hai hàm răng anh như một khúc xương. "Không, tôi không nói về chuyện đó."

Tecchou cau mày.

"Sao cơ..."

"Sự ngu ngốc của chúng, Tecchou-san," Jouno nở nụ cười thanh thản nhất của mình, thứ khiến anh trông giống như một thiên thần. Những chỉ với một cái nhếch môi khi nói cũng khiến anh trông như một con quỷ. "Chúng nên bị trừng phạt vì ngu ngốc đến mức bị bắt."

Có điều gì đó rạn nứt bên trong Tecchou, và sau này, hắn mới nhận ra đó là sự kiên nhẫn của chính mình. Sự khó chịu cồn cào trong lồng ngực hắn ta, buộc máu phải chảy nhanh hơn, phun ra sự thật không được lọc qua môi hắn với sự thù địch mà mọi người thường liên tưởng đến Jouno.

"Không phải Chỉ huy cũng bắt được cậu sao?" Tecchou châm chọc, câu hỏi cháy bỏng trên lưỡi hắn ta. "Đó không phải lý do cậu ở đây ngày hôm nay sao, Jouno? Đó không phải là sự trừng phạt của cậu sao?"

Tâm trí hắn mờ mịt vì giận dữ. Nếu có người hỏi hắn ta nghĩ gì mà lại chèn ép Jouno như vậy, Tecchou sẽ không thể trả lời được. Ngay khi lời nói thốt ra, hắn ngay lập tức hối hận. Hắn nhìn nụ cười của Jouno tát dần rồi lại hình thành, lần này mang một hình dáng xấu xí; một nụ cười bị cắt ở mép, góc cạnh như mảnh thủy tinh vỡ. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Tecchou, tổn thương mà hắn gây ra ngay lập tức ập đến.

"Anh..." Jouno rít qua kẽ răng nghiến chặt, vẫn mỉm cười, "Anh biết quái gì về tôi và những chuyện đã xảy ra. Anh thậm chí còn không ở đó." Hai tay anh ta siết chặt bên hông, đôi mắt nhắm chặt đến mức chẳng còn gì ngoài những đường nét mỏng được tô điểm bằng hàng mi trắng. "Anh không có quyền-"

Hơi thở của anh nghẹn lại khi anh dừng lại giữa câu. Có điều gì đó bên trong anh chắc hẳn đã thay đổi khi đột nhiên cơ thể anh từ căng thẳng chuyển sang gần như mềm nhũn hoàn toàn, vai chùng xuống, cơn giận dữ trên khuôn mặt dịu đi. Như thể cơn thịnh nộ buông bỏ anh cũng nhanh như khi nó tóm lấy anh bằng những móng vuốt dài.

"Hãy để tôi yên, Tecchou-san. Hãy tự mình xé xác hắn nếu anh muốn moi được bất cứ thứ gì khác từ hắn." Jouno nói nhưng thiếu đi sự đam mê thường ngày, "Tôi chẳng quan tâm đâu."

Trước khi Tecchou kịp phản ứng, một lời xin lỗi chỉ vừa kịp hình thành trong đầu hắn ta thì Jouno đã bỏ đi. Kết thúc cuộc trò chuyện chỗ này chỗ kia bằng tiếng giày bốt gõ nhẹ trên sàn nhà bóng loáng. Và Tecchou nhận ra rằng việc cố gắng đuổi theo Jouno sẽ là một sai lầm.  Thân hình đơn độc của anh ngày càng nhỏ đi khi anh nhanh chóng bước xuống hành lang; màu đỏ thẫm của bộ đồng phục hòa quyện với tấm thảm cho đến khi Tecchou không chắc liệu Jouno có phân huỷ thành từng hạt bụi ngay trước mắt mình hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro