Fear feeder [Past 2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy được địa chỉ của Jouno từ Chỉ huy hẳn sẽ là một nhiệm vụ bất khả thi và Tecchou hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Sau nhiều năm làm việc dưới tướng ông ta, Fukuchi, mặc dù thỉnh thoảng vui tính, nhưng lại là một kẻ nghiêm túc tới cực đoan trong công việc.
Gã sẽ cho rằng nếu Jouno muốn thì anh ấy đã cho Tecchou địa chỉ của mình rồi, còn nếu anh không làm vậy thì có lẽ anh ta có lý do chính đáng cho điều đó. Đúng là Tecchou không nghi ngờ gì về chuyện sẽ xảy ra, nhưng cảm giác tội lỗi đang ăn mòn chính hắn từ bên trong, nỗi xấu hổ xâm chiếm lấy mọi tế bào từng chút một theo từng hơi thở.

Giờ đây, khi bước đi với địa chỉ của Jouno được viết nguệch ngoạc trên một mảnh giấy bởi tay Phó chỉ huy, hắn nhận ra rằng có lẽ tính ích kỷ đã lớn lên trong tiềm thức của bản thân trong nhiều tháng, hoặc có lẽ là nhiều năm. Mỗi cuộc trò chuyện với Jouno đều nuôi dưỡng sự phù phiếm của hắn khi Tecchou mặc định trong thâm tâm rằng hắn chính là kẻ hiểu rõ cộng sự của mình hơn bất kỳ ai khác.

Cho đến thời điểm này, Tecchou chưa bao giờ cho rằng bản thân ích kỷ hay kiêu ngạo. Nhưng lời xin lỗi này, dù có ích kỷ tới lố bịch đến đâu, cũng phải được nói ra vào ngày hôm nay . Tecchou nghi ngờ việc Jouno muốn gặp hắn. Nhưng hắn cần phải gặp Jouno.

Đã mười hai tiếng trôi qua kể từ khi Jouno quay lưng lại với hắn ta. Mười hai giờ dài dài đằng đẵng. Không hề cho Tecchou cơ hội để xin lỗi, anh đã xin nghỉ phép và rời khỏi căn cứ quân đội ngay khi quay đầu bỏ đi. Một nỗ lực rõ ràng trong việc cố ý tránh mặt Tecchou, có lẽ đó là một phần trong suy nghĩ tàn ác của anh. Tuy nhiên, lần này Tecchou không có quyền ý kiến về điều đó, hắn ta xứng đáng bị như vậy vì những suy đoán thiếu suy nghĩ của mình. Vì đã sống trong ảo tưởng nhỏ bé của bản thân, rằng hắn đã biết rõ về Saigiku Jouno.

Khi Tecchou đứng trước tòa nhà, với tên đường và số trùng khớp với thông tin trên tờ giấy từ lâu đã nhàu nát trong tay, hắn nhận ra sự thật cay đắng rằng hắn đã phải lòng bức tranh về Jouno do chính bản thân mình tạo ra.

Tình cảm kỳ quặc của hắn dành cho Jouno chưa bao giờ khiến hắn lung lay. Hắn ta chấp nhận cảm giác kì lạ trong lồng ngực đó dễ dàng như hơi thở, có lẽ lời giải thích hợp tình hợp lí nhất là chỉ vì Tecchou không phải là người suy nghĩ quá nhiều về cảm xúc của bản thân. Cho dù đó là nỗi buồn, niềm vui hay tình yêu – việc thể hiện chúng đều khó khăn với Tecchou đến mức đáng ngạc nhiên, thứ duy nhất mà hắn học được là tên của các cảm xúc nhờ những bộ phim lãng mạn rẻ tiền mà Teruko bắt hắn xem cùng khi còn nhỏ.

"Yêu có nghĩa là gì?" Tecchou đã hỏi cô nhiều năm trước, bàn tay mũm mĩm của cậu dụi dụi vào đôi mắt ngái ngủ.

Sau nhiều năm bỗng nhiên những gì Teruko đã nói với hắn hồi đó một lần nữa dội lại tâm trí như một lời nhắc nhở. "Yêu một ai đó có nghĩa là chấp nhận những khuyết điểm và dành một không gian cho họ trong ngôi nhà của em".

Câu nói này vang lên trong đầu Tecchou mỗi khi sự khó chịu của hắn đối với Jouno lại lên một tầm cao mới. Bởi vì dù có khó chịu đến đâu thì ý chí muốn đưa Jouno về nhà vẫn chưa bao giờ biến mất. Theo thời gian, hắn đã chấp nhận sự thật rằng ngôi nhà thiếu bóng dáng anh luôn đem lại cảm giác trống vắng rất nhiều.

Khi Tecchou nhấn nút liên lạc nội bộ (số 17, căn hộ trên tầng 4), hắn đã tự hỏi liệu nhà của Jouno cũng có cảm giác trống rỗng, hay những điểm yếu như thế nằm ngoài khả năng của anh.

"Xin chào?" Loa intercom thường có xu hướng bóp méo giọng nói thành tiếng ồn khó chịu nhưng âm thanh phát ra từ Jouno nghe vẫn mượt mà hơn bao giờ hết, mặc dù âm sắc mỏi mệt vẫn đọng lại trên giọng nói của anh.

Tecchou nuốt ngụm nước bọt trong cổ họng.

"Jouno?" Hắn trả lời, tự nguyền rủa mình vì đã diễn đạt nó như một câu hỏi. Hệ thống liên lạc nội bộ kêu lách tách nhẹ nhàng, và Tecchou hắng giọng. "Jouno," Hắn lặp lại. "Là tôi đây."

"Tôi biết đó là ai," Jouno thở dài vào loa. Có vẻ như anh ấy không định cắt ngang cuộc gọi, điều mà Tecchou coi là một chiến thắng. "Anh đang làm gì ở đây?"

"Xin lỗi."

"Chúa ơi," Jouno rên rỉ. Có lẽ nếu tình huống khác đi, Tecchou thậm chí sẽ mỉm cười trước sự kịch tính xuyên suốt câu trả lời của anh. "Vào đi, tên ngu ngốc cứng đầu."

Cánh cửa kêu bíp, và Tecchou thậm chí không cần suy nghĩ kỹ trước khi bước vào tòa nhà.

Hành lang dài nhưng được chiếu sáng tốt, với những ngọn đèn vàng xua tan bóng tối tràn vào tòa nhà qua cửa kính. Mọi thứ đều sạch sẽ – những bức tường trải thảm màu kem và sàn nhà bằng đá cẩm thạch được đánh bóng kỹ lưỡng đến mức gần như có thể dùng làm một tấm gương.

Trong đôi ủng và chiếc áo choàng bẩn thỉu, đầy bùn cần được đem ngay đến phòng giặt, Tecchou không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự xâm phạm. Hắn chỉ hy vọng người quản lý tòa nhà sẽ trả lương hậu hĩnh cho nhân viên dọn vệ sinh.

Việc tìm căn hộ của Jouno không khó chút nào. Mỗi cánh cửa không chỉ được trang trí bằng một con số mà còn có một tấm biển ghi tên trên đó.

Saigiku Jouno viết với lối viết gọn gàng mà Tecchou dễ dàng nhận ra. Jouno hiếm khi viết tay nhưng khi viết, anh luôn đảm bảo rằng mỗi ký tự đều được tạo hình hoàn hảo, mỗi nét vẽ được thực hiện với độ chính xác toán học.

Ngay bên dưới đó có một đường kẻ đầy những dấu chấm đặc trưng. Tecchou cẩn thận trượt ngón tay lên chúng. Chữ nổi không phải là sở trường của hắn ta nhưng vẫn đủ để nhận ra tên của Jouno.

Saigiku Jouno trông đẹp đẽ trong mọi bảng chữ cái. Tecchou sẽ học tất cả để luôn nhận ra tên của Jouno.

Hắn rút ngón tay ra khỏi bảng tên màu trắng bạc ngay khi cánh cửa căn hộ mở ra.

"Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của anh ngay cả qua cánh cửa, Tecchou-san. Mọi người ở đây không quen với sự ồn ào của anh đâu, vào trong đi trước khi có người gọi cảnh sát vì quấy rối trật tự." Jouno cau mày ra hiệu cho hắn đi vào.

"Nhưng chúng ta không phải là cảnh sát sao?" Tecchou bất cẩn hỏi khi bước vào căn hộ.

"Đừng cố tỏ ra thông minh sau màn trình diễn hôm nay của anh." Jouno dựa vào tường, gõ gõ chân một cách thiếu kiên nhẫn.

Tecchou ngay lập tức cụp ánh mắt xuống sàn. Phải rồi.

"Về chuyện đó, tôi..."

"Anh có muốn uống trà không, Tecchou-san?" Jouno bất ngờ nói.

"Tôi? À...Vâng, vâng, tất nhiên rồi." Hắn lắp bắp và nhanh chóng gật đầu.

Hôm nay hắn sẽ đồng ý với bất cứ điều gì Jouno đề nghị. Cho dù anh có ra lệnh cho Tecchou nhảy ra khỏi tòa nhà ngay lúc này thì hắn hẳn sẽ chỉ yêu cầu anh cầm áo choàng. Bất cứ điều gì nếu điều đó có thể khiến Jouno nghe được lời xin lỗi của hắn ta.

"Tốt," Jouno ra hiệu cho Tecchou bước vào trong nhà, "Hãy cởi đôi ủng dính bùn đó ra và đi vào phòng khách. Tôi sẽ trở lại ngay. Và đừng chạm vào bất cứ thứ gì."

Tecchou thậm chí còn không thèm hỏi làm sao Jouno biết ủng của hắn bẩn. Có lẽ anh đã nghe thấy tiếng cát lạo xạo dưới gót chân hoặc thứ gì đó ấn tượng không kém.

Hắn nhanh chóng cởi giày ra, đặt ngay cạnh giày của Jouno. Ở nơi riêng của mình, hắn ta không bao giờ buồn cất giày cho gọn gàng. Đa phần chỉ đá chúng ra và ném lăn lóc vào một góc nào đó, đằng nào cũng chẳng có ai đến thăm hắn bao giờ. Chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy cũng chẳng ích gì. Ánh mắt hắn dừng lại ở dãy giày gọn gàng đặt cạnh tường ở hành lang nhà Jouno. Hai đôi giày chiến đấu quân sự, một đôi giày đế bằng và một đôi giày thể thao khác. Tất cả sự bóng bẩy của chúng dường như đều nhìn vào Tecchou với vẻ không hài lòng. Hắn nhanh chóng thẳng lưng và ngượng ngùng bước sâu vào căn hộ.

Phòng khách nhỏ và gọn gàng. Một chiếc ghế dài và một chiếc ghế bành màu chàm, cả hai đều được trang trí bằng những chiếc gối hoạ tiết trông mềm mại. Một màn hình phẳng gắn trên tường có loa ở mỗi bên. Một chiếc bàn cà phê ở giữa và một chiếc nhỏ hơn kê sát tường. Mỗi món đồ nội thất đều được đánh dấu trên sàn bằng những dải băng màu trắng. Phải rồi. Jouno đã từng đề cập đến nó một lần. Cách đây không lâu, anh đã thuê một người phụ nữ giúp anh dọn dẹp. Rất có thể những dải băng ở đó đề phòng trường hợp cô phải di chuyển đồ đạc.

"Tôi chắc chắn có đủ khả năng chi trả, Tecchou-san," Anh ấy đã nói vậy khi Tecchou bày tỏ sự ngạc nhiên. "Và dù anh có tin hay không thì việc dọn dẹp chỗ ở thật kỹ lưỡng sẽ hơi tẻ nhạt khi bạn bị mù. Tất nhiên là hoàn toàn có thể xử lý được, nhưng đôi khi nó cũng đem lại cảm giác khá phiền phức."

Tecchou nhớ rất rõ điều đó bởi vì, trong một vài khoảnh khắc yếu đuối, hắn đã tưởng tượng rằng nếu sống cùng Jouno, hắn ta đảm bảo sẽ làm tất cả mọi việc vặt khó khăn cho anh ấy. Hắn nhớ lại vì ảo tưởng này đã khiến chính hắn mỉm cười. Hắn nhớ lại vì hắn đã chắc chắn rằng bằng cách nào đó Jouno sẽ dùng nó để chống lại hắn ta.

"Anh đang làm gì vậy? Thôi lảng vảng như một con côn trùng và ngồi xuống đi, Tecchou-san." Giọng nói tuyệt đẹp của Jouno vang lên trong không gian ấm cúng. Hắn bất giác quay đầu, anh đã xuất hiện ở ngưỡng cửa với hai cốc trà bốc khói từ bao giờ. "Tôi có thể nghe thấy sự ngập ngừng trong hơi thở của anh. Thư giãn đi, tôi sẽ không cho anh vào nếu như tôi không thực sự muốn." Anh nói thêm khi cúi người đặt tách trà xuống bàn.

Tecchou cắn môi, ngón cái tay trái lơ đãng vặn xoắn những chiếc nhẫn ở đầu ngón tay.

"Tôi muốn xin lỗi một cách đàng hoàng." Hắn nghiêm túc thông báo.

Jouno thở nặng nề như thể anh thất vọng với những gì Tecchou thể hiện trước cả khi hắn ta bắt đầu nói.

"Có cần thiết không?" Jouno rên rỉ, bắt chéo chân và tựa khuỷu tay lên đầu gối.

Tecchou nuốt một ngụm nước bọt lớn. Giờ đây như thể chính nước bọt của hắn cũng có vị axit hối hận.

"Cần thiết." Hắn ta gật đầu.

Jouno thở dài và tựa cằm vào lòng bàn tay. Anh ấy trông nhẹ nhàng thoải mái trong chiếc áo len màu hạt dẻ, quần ống côn màu đen và đôi dép lông màu xám, trông như bước ra từ những tưởng tượng thầm kín của Tecchou. Điều duy nhất không đúng là đôi quầng mắt màu tro bên dưới đôi mắt nhắm nghiền của Jouno.

"Vậy thì đừng nhìn chằm chằm nữa và tiếp tục xin lỗi đi." Jouno nghiêng đầu động viên. "Mau kết thúc chuyện này thôi."

Những ngón tay của Tecchou bất giác nắm chặt vì căng thẳng. Hắn đã chuẩn bị sẵn cả một bài phát biểu, thậm chí còn xem những video hướng dẫn trực tuyến lố bịch về cách sắp xếp và cấu trúc một lời xin lỗi để tạo ấn tượng tốt hơn. Bây giờ, khi cố nhớ lại bất kỳ lời khuyên nào mình đã đọc, hắn nhận ra rằng tất cả chúng đều nhảy thẳng qua cửa sổ ngay từ lúc Jouno trả lời hệ thống liên lạc nội bộ.

Hơn nữa, hắn thực sự nghi ngờ việc Jouno sẽ đánh giá cao việc hắn lóng ngóng trong lời nói. Nhưng những lời xin lỗi được trang trí bằng những phép ẩn dụ huyền ảo và lối nói tu từ cổ tích thoáng đãng khi thốt khỏi môi của Tecchou đều sẽ mất đi ý nghĩa. Hắn nhăn mặt, thực sự không muốn ý định thực sự của mình bị bao phủ bởi chất thơ mà hắn không hề hiểu rõ.

"Tôi xin lỗi," Hắn thở ra nhanh chóng. "Tôi đã đưa ra những giả định về cậu và điều đó thực sự không đúng với tôi," Hắn liếm môi, cố gắng thoát khỏi sự xấu hổ đang bám trên khóe miệng, má nóng bừng như súng bắn keo. "Không chỉ vậy, tôi đã cố vũ khí hóa quá khứ để chống lại cậu trong khi tôi không biết gì trong câu chuyện mà cậu đã trải qua. Tôi không nên nói như thể tôi biết mọi thứ về cậu, Jouno..." Hắn dừng lại một chút để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. "Nhưng tôi muốn tin rằng tôi biết cậu hiện tại là người như thế nào và tôi... trân trọng sự hiện diện của cậu trong cuộc đời tôi. Tôi xin lỗi vì đã xúc phạm cậu như vậy. Cậu không đáng phải chịu điều đó, Jouno." Hắn kết thúc, cố gắng đẩy những câu cuối cùng ra khỏi cổ họng.

Hắn ta không chắc mình mong đợi điều gì ở Jouno nhưng chắc chắn không nghĩ rằng anh sẽ bật cười. Âm thanh cao vút trong cổ họng nhưng không hề có chút giễu cợt, đó cuối cùng lại là một dấu hiệu tốt.

Tuy nhiên, điều đó cũng đủ khiến Tecchou càng đỏ mặt xấu hổ hơn.

"Tôi nghĩ nó buồn cười đến thế." Hắn thở hắt ra, mở nút trên cùng của bộ đồng phục.

Jouno cúi đầu, những lọn tóc đỏ tươi rơi xuống tạo bóng trên má anh. Anh ta đưa tay lên che môi như thể đang tỏ ra khiêm tốn.

"Tôi chắc chắn mình xứng đáng với điều đó," Anh ấy trả lời, lắc đầu. Chiếc chuông nhỏ đeo bên tai anh vang lên lặng lẽ. "Anh làm hơi quá rồi đấy, Tecchou-san. Tình cảm lố bịch của anh thể hiện rõ rành rành luôn kìa."

Tecchou càng đỏ mặt hơn khi thành kiến ​​của mình bị đề cập quá công khai. Hắn luôn coi mình là người công bằng, có thể đưa ra phán đoán đúng đắn mà không bị cảm xúc cản trở. Nhưng Jouno là một ngoại lệ. Hắn không chắc mình nên công khai phủ nhận hay im lặng đồng ý. Nỗi bất an len lỏi vào trái tim Tecchou. Hắn ta không thích những tình huống không rõ ràng.

Cuối cùng, Tecchou mím môi thành một đường mỏng.

"Tôi đã nhầm lẫn những nghi ngờ của tôi về cậu là sự thật. Đáng ra tôi không được phép buộc tội cậu về những điều không hề xảy ra," Tecchou nói với vẻ quyết tâm, "Điều đó là không thể tha thứ được đối với một người đã thề tuân thủ vào công lý."

Khóe môi Jouno co giật một chút.

"Hãy coi đây là ngày may mắn của anh đi, Tecchou-san. Anh được tha thứ rồi." Jouno khịt mũi, "Giờ hãy ngồi xuống và uống trà trước khi nó nguội. Và tốt hơn đừng hỏi tôi về nước tương hay thứ gì đó kinh tởm tương tự. Đó là hàng chất lượng cao. Nếu anh làm hỏng nó, tôi sẽ nghiêm túc giết anh."

Một nụ cười thoáng hiện trên má Tecchou. Điều đó thật quen thuộc. Jouno thường xuyên coi thường sở thích của hắn ta, những lời lăng mạ thẳng thắn và những lời đe dọa trống rỗng. Giọng anh cũng nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn. Tecchou cho phép mình thở phào nhẹ nhõm khi ngập ngừng ngồi xuống ghế, tay với lấy trà.

Nó có mùi đắng, đen và đơn giản. Đó là cách Jouno thường uống trà. Không có một chút đường hoặc mật ong. Anh ấy đã từng nổi cơn thịnh nộ khi Teruko hỏi anh có muốn uống sữa không.

Thổi bớt làn khói mỏng phía trên miệng ly, Tecchou thử nhấp một ngụm. Hắn nén lại một cơn rùng mình. Nó thực sự rất cay đắng. Có lẽ hơi quá đáng một chút. Tecchou liếm răng, cố gắng loại bỏ dư vị cay nồng còn đọng lại.

"Tôi đã bao giờ kể cho anh nghe việc tôi bị mất thị lực như thế nào chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro