Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta đến rồi." Tecchou thông báo. Hắn giữ giọng nhỏ nhẹ, mặc dù họ vẫn còn ở trong xe và không có ai xung quanh có thể nghe thấy.

Dù Tecchou có thể rất hay bất cẩn nhưng đôi khi hành động của hắn khiến Jouno cảm thấy như hắn thực sự quan tâm đến thính giác nhạy cảm của mình. Anh không chắc tại sao. Có lẽ phần nào đó trong hắn nể sợ anh? Ý nghĩ đó khiến lưỡi Jouno cảm thấy khó chịu, mặc dù anh khá chắc chắn rằng không phải như vậy.

Jouno ngẩng đầu lên và duỗi tay. Trái với ý muốn của mình, thỉnh thoảng anh cảm thấy bản thân như rơi vào trạng thái ngủ gật. Chưa bao giờ anh thèm cái cảm giác được nghỉ ngơi đến thế. Tecchou lái xe khá tốt, nhưng những cung đường đôi khi hơi quá gập ghềnh đặc biệt là trong nửa giờ qua.

Bây giờ trời còn lạnh hơn lúc họ bắt đầu cuộc hành trình. Lần cuối cùng Jouno cảm thấy ánh nắng yếu ớt trên da là ngay trước khi họ tiến vào rừng, nhưng giờ đây kể cả khi họ đã ra ngoài, mặt trời vẫn chưa quay trở lại.

"Mấy giờ rồi?" Anh ấy hỏi.

"Gần mười giờ." Tecchou trả lời ngắn gọn khi hắn cởi dây an toàn bằng một tiếng cạch và để nó bật ra sau. Hắn lấy chìa khóa xe và mở cửa bên phía tài xế. Không khí mát lạnh thổi vào trong xe khiến Jouno phải kiềm lại cơn rùng mình. Anh tự hỏi liệu mình có mang theo một chiếc áo khoác khác không. Có vẻ là không, họ sẽ chỉ ở đây một đêm nên việc mang quá nhiều đồ đạc sẽ trở nên vô ích.

Jouno mở cửa và đi theo Tecchou tới cốp xe.

"Cầm lấy này." Tecchou nói và Jouno mở rộng vòng tay để ôm trọn chiếc túi của mình.

Trọng lượng chắc chắn không đủ nặng cho một chiếc áo khoác khác. Anh thở dài trong lòng, không hề muốn thừa nhận điều đó với Tecchou. Nhất là sau khi Jouno nài nỉ hắn đừng quên bất cứ thứ gì. Tecchou tất nhiên không quên. Dù đầu óc đơn giản với cách suy nghĩ kì quặc thách thức mọi suy đoán của Jouno, thì suy cho chùng hắn vẫn là một kẻ có trí nhớ tốt. Nó thực sự làm phiền anh ấy rất nhiều.

Tecchou quàng túi lên vai, đóng cốp rồi khóa xe lại. Chìa khóa phát ra tiếng kêu leng keng khi hắn rút chúng ra khỏi túi và đi về phía nơi nghỉ đêm của họ.

Bên dưới đế giày của mình, Jouno có thể cảm thấy cỏ dại bắt đầu mọc xuyên qua lớp nhựa đường cũ, làm gãy và vỡ vụn bề mặt xám xịt vốn đã kém cỏi. Cẩn thận để không bị vấp ngã, anh luôn bám sát Tecchou để có thể tựa vào hắn ta trong trường hợp m đường quá khó đi - và sau đó có thể đổ lỗi cho hắn.

Tecchou dừng lại trước cửa một ngôi nhà có vẻ cũ nhưng không có ý định mở. Không nói một lời, Jouno gật đầu hiểu ý và áp tai vào lớp gỗ.

Anh phớt lờ Tecchou và những tiếng động hắn tạo ra dù đã nín thở, cũng như dòng điện rè rè của camera an ninh phía trên đầu họ.

Trong tâm trí anh, ngôi nhà đã được xây dựng cách đây không lâu. Anh nghe thấy tiếng gió xé toạc các góc và va vào bức tường từ bên ngoài. Nó lướt qua các bề mặt phẳng khác và khiến mặt trước của ngôi nhà có tiếng như một dòng nước đang trượt. Lực ma sát của không khí dao động và tạo ra đủ tiếng ồn để anh có thể xác định và tính toán kích thước cho đến khi hình dung được kích thước của toàn bộ tòa nhà.

Nhưng anh không chắc bên trong có gì.

Ngôi nhà mờ mịt. Hầu như không có tiếng động nào có thể giúp anh dựng lên một bản thiết kế. Ngoài tiếng đồng hồ nhỏ đang tích tắc và tiếng dây điện trên tường kêu vo vo.

Jouno nhấc tai ra khỏi cửa.

"Nó an toàn." Anh nói.

Tecchou ậm ừ rồi cuối cùng tra chìa khóa vào cửa. Hắn ta xoay nó và mở ra bất chấp một số khó khăn.

Jouno ngay lập tức bắt đầu ho.

"Họ không thể dọn dẹp ít nhất là một chút trước khi cử chúng ta đến đây ư?"

Tecchou nhún vai một cái lắc đầu nhẹ, hầu như không bị bụi làm phiền, trong khi Jouno bám vào khung cửa bên cạnh hắn và tiếp tục ho. "Những điều kiện đó... Họ để tất cả số ngân quỹ quân sự đó ở đâu chứ?"

Hắn để Jouno lại ở lối vào và biến vào trong để bật công tắc đèn, khiến một ngọn đèn cũ nhấp nháy phát ra tiếng vo ve khủng khiếp.

Jouno đợi thêm vài giây nữa cho cơn ho của mình lắng xuống rồi mới cùng Tecchou tiến vào trong.

Tiếng bước chân của Tecchou và chính mình vang vọng khắp nơi giúp Jouno dần có thể hình dung rõ ràng hơn về mọi thứ. Nơi này có vẻ rất rộng. Nó gần như chẳng có gì ngoại trừ một ít đồ đạc để tạo ấn tượng rằng đây là một ngôi nhà bình thường, mặc dù hầu hết các ngăn tủ đều trống rỗng.
Tầng trệt có nhà bếp, phòng khách và phòng tắm, trong khi tầng trên có phòng ngủ và một phòng tắm khác. Có một tầng hầm để chứa đồ và một phòng nồi hơi.

Jouno kiểm tra toàn bộ ngôi nhà trước khi cùng Tecchou vào phòng khách và ngồi xuống đối diện hắn ở bàn ăn.

"Hệ thống an ninh vẫn đang hoạt động." Tecchou nói. "Không có dấu vết của sự xâm nhập đáng kể trên bất kỳ cửa sổ hay cửa ra vào nào, có vẻ gần đây không có gì được di chuyển. Điều duy nhất thực sự làm tôi khó chịu là việc thiếu đi thiết bị liên lạc."

Jouno gật đầu đồng ý. Điều này có thể trở thành một vấn đề về lâu dài, nhưng họ chỉ cần ở lại một đêm duy nhất tại nơi này, nên việc liên lạc với thế giới bên ngoài là không thực sự cần thiết. Dù sao nghĩ kĩ lại, ngôi nhà này nhìn chung cũng có chút lộn xộn. Anh chỉ muốn thoát ra càng nhanh càng tốt.

"Chỉ cần anh không làm điều gì ngu ngốc thì chúng ta vẫn sẽ ổn mà không cần đến nó." Jouno tặc lưỡi, Tecchou không phản ứng gì thêm, tiếp tục nói về nhiệm vụ.

Tecchou là một người lính cứng cỏi, về cả thể chất lẫn tinh thần. Hắn ta không dễ bị phân tâm, ngay cả khi Jouno chĩa về phía hắn những câu từ sắc lẹm như dao. Mặc dù thực tế điều đó chưa bao giờ ngăn cản Jouno tiếp tục làm vậy.

Trong ba năm làm việc cùng nhau, anh đã hiểu khá rõ về cộng sự của mình. Rốt cuộc thì điều đó cũng không khó khăn gì vì Tecchou thường tỏ ra quá nghiêm khắc, chỉ thực sự bộc lộ khi thực hiện các nhiệm vụ hoặc thứ mà hắn gọi là 'công lý'. Hắn ta là một cỗ máy quân sự hoàn hảo.

"Từ đây, chúng ta không còn cách đích đến quá xa. Sẽ mất một quãng lái xe ngắn. Tôi có thể nói về chi tiết cụ thể vào ngày mai nhưng bây giờ..." Tecchou gõ chân xuống sàn. Bên dưới tấm thảm, sàn nhà nghe có vẻ trống rỗng. Jouno đã nhận thấy điều này trước đây nhưng không để tâm tới nó đến vậy. "Chúng ta hãy mở cái này ra nhé?"

Họ dọn bàn ghế ra, sau đó Tecchou kéo tấm thảm lại trong khi Jouno mở cửa sổ để không bị ngạt thở vì quá nhiều bụi. Anh vẫn ho nhưng vài giây sau lại nuốt xuống, quay lại bên cạnh Tecchou.

Có một cánh cửa đâu đó trên mặt sàn, họ chỉ cần tìm ra nó. Cả hai gõ vào gỗ, liên tục thay đổi vị trí các đốt ngón tay cho đến khi Jouno tìm thấy một mảnh sàn có thể chuyển động. Anh ta báo cho Tecchou trong khi gỡ mảnh gỗ ra và để lộ một tay cầm. Một cánh cửa sập mở tung ra.

"Vũ khí. Kiếm, súng và mọi loại vũ khí." Hắn ta nói với giọng trung lập. "Và súp. Rất nhiều súp đóng hộp."

"Súp gì thế?"

"Cà chua."

"Ồ." Jouno nhăn mặt nhưng Tecchou lờ anh đi và lấy ra một cái lon.

"Bữa tối?"

Jouno thở dài nhưng vẫn giúp Tecchou đóng cửa. Sau đó anh mang cái lon vào bếp trong khi Tecchou đảm bảo mọi thứ trở lại bình thường.

Bữa tối cùng món súp của họ thực sự dở tệ hơn nhiều so với mức trung bình, mặc dù Jouno là người nấu.

Không có thứ gì khác - không tiêu, không muối, không gì cả - nó thật nhạt nhẽo. Gần như có vị như đồ ăn trong tù một lần nữa. Jouno rất vui khi đã ăn xong chiếc bát của mình và anh hy vọng trong tương lai gần sẽ không có thứ gì như thế chạm vào lưỡi mình nữa. Hoặc, tốt nhất là không bao giờ nữa.

Cộng sự của anh ấy không quá bận tâm về điều đó, nhưng hắn vẫn lẩm bẩm điều gì đó về việc muốn chấm với dâu tây. Một câu nói gần như khiến hắn bị Jouno đá văng khỏi ghế.

Tecchou rửa bát sau đó, trong khi Jouno vẫn tiếp tục càu nhàu về món súp.

Sau khi phàn nàn đủ thứ, anh ta khóa cửa trước và kiểm tra tất cả các cửa sổ cũng như xem hệ thống an ninh có hoạt động hay không. Không có gì là hoàn hảo nhưng sẽ hoạt động đủ tốt để giữ chúng an toàn qua đêm. Khi anh đóng rèm lại thì Tecchou đã bắt đầu bước lên lầu.

Jouno đi theo hắn ngay sau đó.

Một điều khác khiến anh khó chịu về ngôi nhà này, ngoài bụi bặm và súp, là phòng ngủ đơn. Hai chiếc giường (nếu có Chúa, Jouno sẽ cảm ơn họ gấp ngàn lần vì điều này), nhưng việc ở chung phòng luôn là cơn ác mộng đối với Jouno. Anh ấy không hề dự tính chuyện này sẽ xảy ra và còn để quên nút tai ở nhà. Tâm trí của anh đã ở đâu khi anh ấy thu dọn hành lý của mình? Anh không thể không thắc mắc.

Ở chung phòng với Tecchou thì không có gì là mới, nhưng hắn luôn tìm ra những cách mới để làm phiền Jouno, ngay cả khi điều đó được thực hiện trong tiềm thức.

"Nếu anh ngáy," Jouno cảnh báo, "Tôi sẽ bóp chết anh bằng một cái gối."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi cần ngủ, đồ ngốc!"

Tecchou chỉ ậm ừ khi kéo áo qua đầu rồi vứt sang một bên.

"Em có thể đánh thức tôi nếu tôi ngáy." Hắn đề nghị, điều đó đủ tốt để khiến người kia im lặng.

Jouno vẫn thấy căn phòng quá lạnh, ngay cả khi đã mặc bộ đồ ngủ mang theo và chui vào chăn. Nó không làm anh rùng mình nhưng cũng chẳng dễ chịu chút nào.

"Anh đã bật lò sưởi chưa?" Anh ấy hỏi.

"Đã thử nhưng không hiệu quả. Phòng nồi hơi không có lỗi gì nhưng cũng không ấm lên chút nào."

"Anh không lạnh à?"

"Không." Tecchou tắt đèn và quay lại giường. Anh bò vào trong với một cái ngáp. "Nếu em cần một chiếc chăn khác hoặc thêm quần áo, hãy cho tôi biết."

"Làm như tôi cần bất cứ thứ gì từ anh vậy !" Jouno ném những lời gắt gỏng về phía hắn nhưng Tecchou không còn quan tâm nữa.

"Chúc ngủ ngon, Jouno." Thay vào đó hắn lẩm bẩm.

Jouno không trả lời.

~~~

Anh thức dậy khi vẫn còn tờ mờ sáng. Rúc đầu vào sâu trong chiếc chăn mềm, không khí lạnh căm khiến Jouno bất giác co hai chân sát vào người thêm một chút. Mò mẫm trong chăn cho đến khi ngón tay chạm vào bề mặt kim loại lạnh lẽo của chiếc đồng hồ. Anh cẩn thận xoa tay lên mặt kính và cảm nhận. Khoảng 4h30 sáng, tức là còn khoảng một tiếng hoặc một tiếng rưỡi nữa để ngủ, tùy thuộc vào việc Tecchou đã đặt báo thức như thế nào.

Nhắc đến Tecchou, hắn ta gần như sắp ngáy rồi. Chưa hoàn toàn phát ra tiếng, nhưng chắc chắn là sẽ xảy ra. Jouno vùi ngón tay vào gối và định ném nó đi. Nhưng rồi anh lại nghĩ lại, việc mất gối sẽ dẫn đến giấc ngủ yên nhưng tiềm ẩn vài cơn đau. Hoặc giữ gối thì sẽ không có nguy cơ bị đau cổ nhưng đổi lại phải ngủ chung với tiếng ngáy của bạn cùng phòng. Jouno suy nghĩ một lúc rồi chọn cái sau.

Anh quay sang phía bên kia và gập chiếc gối ra sau đầu cho đến khi một phần của nó che cả tai còn lại. Với một tiếng thở dài, anh lại để tâm trí mình trôi đi một lần nữa.

~~~

Điện thoại của Tecchou phát ra nhạc chuông mặc định. Nó vang lên choe choé trong không gian và hoà chung với tiếng ngáy o o của hắn.

"Tắt cái thứ chết tiệt đó đi!" Jouno hét lên, ngay lập tức tỉnh táo và sôi sục vì tiếng ồn. Anh ta chộp lấy chiếc gối của mình và không ngần ngại ném nó về phía Tecchou.

Tên cộng sự chết tiệt của anh rên rỉ nhè nhẹ vì ngạc nhiên, rồi Jouno có thể nghe thấy hắn ta sột soạt tìm điện thoại và chuông ngừng reo vài giây sau đó.

"Xin lỗi." Tecchou vẫn có vẻ ngái ngủ.

Jouno đứng dậy và thô bạo kéo chăn bay chiếc chăn của hắn, đổi lại thêm một loạt tiếng rên rỉ khó chịu.

"Nào!" Anh nói với hắn. "Hôm nay chúng ta có nhiệm vụ phải làm đó."

Họ ăn súp cho bữa sáng. Nó còn tệ hơn lần đầu tiên và không lấp đầy dạ dày Jouno như anh mong muốn, nhưng Tecchou đã nói chắc nịch rằng chẳng còn gì khác ở dưới đó nữa cả.

Họ ăn phần lớn trong im lặng. Thỉnh thoảng, một trong hai người sẽ đưa ra lời nhắc nhở về kế hoạch hoặc những lưu ý có liên quan, nhưng tuyệt nhiên không một lần cãi vã hay phàn nàn, điều này thực sự rất hiếm đối với họ.

Jouno gần như có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề. Mặc dù cả hai đều là những người lính được huấn luyện bài bản với dị năng đặc biệt nhưng sự tập trung vẫn là chìa khóa thành công. Jouno không cho phép mình cảm thấy lo lắng, điều đó sẽ khiến cả hai người bị phân tâm. Nhưng anh biết rằng bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy bồn chồn trong những hoàn cảnh thế này. Anh nghĩ Tecchou cũng cảm thấy tương tự. Hắn ta ngồi yên, không cử động một chút dù chỉ là ngón tay. Một sự tập trung thuần túy.

Lo lắng là không thể tránh khỏi. Đặc biệt là khi họ không biết kẻ thù của họ có khả năng gì.

Khi cả hai đã ăn sáng xong, Tecchou rửa bát trong khi Jouno lên lầu lấy đồng phục.

Quần áo vừa vặn với anh ấy một cách hoàn hảo. Nhóm chịu trách nhiệm về đồng phục đã phải mất một thời gian để hoàn thiện trang phục cho Chó Săn. Là một trong những lực lượng quan trọng nhất trong quân đội dưới sự chỉ huy của huyền thoại Fukuchi Ouchi, họ thực sự được đối xử đặc biệt về mọi mặt.

Trang phục của Jouno rất nhẹ. Chất liệu vải không làm trầy xước anh ấy ở bất cứ đâu và không quá chật, giúp anh có thể tự do di chuyển. Đôi găng tay đặc biệt được làm bằng chất liệu mỏng nhưng chắc chắn, khiến anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ, ngay cả khi xuyên qua lớp vải.

Ban đầu, việc mặc đồng phục có cảm giác kỳ lạ... Jouno chưa bao giờ nghĩ mình là người sẽ gia nhập lực lượng quân đội hoặc cảnh sát. Anh cảm thấy lạc lõng giữa Tecchou và Fukuchi, những người luôn theo đuổi công lý, những người đã làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để duy trì luật pháp và trật tự. Nhưng chưa có ai từng chất vấn anh ta. Anh nghi ngờ rằng sự xuất hiện của mình ở đây mang một ý đồ lệch lạc hơn thế.

"Cậu đã sẵn sàng chưa?" Tecchou kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Hắn ta lại một lần nữa hạ giọng xuống, gần như không cần thiết.

"Rồi."

Jouno rời khỏi căn phòng họ đã ngủ và đi theo Tecchou.

Cánh cửa sập trên sàn lại mở ra.

"Chúng ta có kiếm, nhưng cậu có muốn bất kỳ vũ khí nào khác không?"

Jouno nhún vai.

"Tôi còn có thể mang theo thứ gì nữa? Súp đóng hộp ?"

"Tại sao cậu lại dùng súp đóng hộp?" Tecchou hỏi.

"Đầu độc kẻ thù bằng thứ chất lỏng kinh khủng đó chăng? Ai mà biết được."

Jouno véo sống mũi bằng ngón cái và ngón trỏ. Tự hỏi bản thân đã xúc phạm đến thực thể nào trong đời để bị trừng phạt như thế này? Đây có phải là địa ngục và anh ấy phải chịu đau khổ vĩnh viễn?

Khi Jouno không nói gì nữa, Tecchou lặng lẽ đóng cửa lại và trải tấm thảm lên trước khi quay lại nhìn anh.

"Tôi cho rằng chúng ta sẽ không quay lại đây sau nhiệm vụ nên đã mang theo tất cả đồ đạc của mình và kiểm tra hệ thống an ninh. Tất cả đều ổn. Còn cậu thì sao?"

"Sẵn sàng hết rồi." Jouno xác nhận.

Tecchou ậm ừ và di chuyển ra khỏi lối vào. Hắn khóa cửa và đút chìa khóa vào túi. Sau đó họ lại đi trên con đường gập ghềnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro