Chương 1: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-ba à, như vậy là sao ba?
Nó cố gắng kìm nén thứ nước mặn chát đang trực trào khỏi khóe mắt, hỏi.
Hạ Vũ nhìn nó, trong lòng không khỏi đau đớn
-con gái, ta biết không ai có thể thay thế vị trí mẹ của con. Nhưng...ta cần 1 người vợ, và con cũng cần 1người mẹ để chăm sóc chia sẻ. Hơn nữa...ta yêu cô ấy!
-Bảo Ngân, ta hiểu ta không xứng đáng! Nhưng ta xin con, ta rất yêu ba của con...Người phụ nữ ba nó đem về nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào... Ta mong mình cóthể bù đắp cho những mất mát con đã phải chịu, nếu không muốn, concó thể gọi ta là dì.
-Ngân...ta..
-ba không cần nói nữa. Con không có ý kiến.
Nói rồi nó lặng lẽ bỏ về phòng.
Ba nó, như vậy là sao chứ? Chẳng phải ông luôn nói chỉ yêu mình mẹ nó thôi sao? Vậy mà bây giờ ông lại đưa người đà bà đó về và nói yêu bà ta?Nhưng...dù gì ông cũng đã 1 thân 1mình nuôi nósuất 16năm qua, nó không thể ích kỷ như vậy được! Nó cũng muốn ông được hạnh phúc!
Hơn nữa...nó muốn có mẹ, muốn được mẹôm vào lòng vuốt ve, che chở như bao đứatrẻ khác!Sau ngày cưới 1tuần, ba nó phải qua Thái Lan công tác, phải mất 1 tháng mới trở về. Công việccủa ông luôn vậy, bận rộn tới mức không còn thời gian dành cho nó.
Nhưng giờ nó đã có mẹ, có thêm 1người em gái_Hạ Bảo Hà. Con bé là con riêng của người phụ nữ kia, năm nay 15tuổi.
Conbé trông khá là xinh đẹp sắc sảo, đặc biệt rất lễ phép và cực kì hiểu chuyện.
RẦM RẦM RẦM
Tiếng đập cửa làm phá vỡ giấc ngủ của nó,cùng với âm thanh khó nghe kia là tiếng hét rất trói tai
-Hạ Bảo Ngân! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả?Dậy ngay!
Nó mắt nhắm mắt mở bò dậy? Ai mà mới sáng sớm đã làm ầm ĩ lên vậy? Tối qua nó mải online với con bạn mãi gần 11h mới đingủ, hơn nữa hôm nay là chủ nhật mà.
Cạch.Đập vào mắt nó là khuân mặt tức giận củaBảo Hà
-ủa? Hà à, có chuyện gì vậy? Hiện tại chị đang rấtbuồn ngủ, có gì để nói sau được không?
N ngáp vài cái rồi quay lại chiếc giường thân yêu của mình.
-á! Bảo Hà, em làm gì vậy? Bỏ chị ra, đau quá!
Nó la lên thất thanh khi bị Bảo Hà túm tóc lôi rakhỏi phòng
-chị xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Tôi mấtcônggọi chị mà chị dám ngủ sao? Bảo Hà gầm lên.
-Bảo Hà. Buông ra ngay! Con đang làm bẩn tay mình đấy!Bà Bạch Lam, mẹ kế của nó xuất hiện
-mẹ... Nó ngạc nhiên nhìn bà
-đừng gọi tao là mẹ! Suất 1tuần qua, tao đã khó chịu với cá từ này lắm rồi.
Bàta nhìn nó gay gắt nói.Nó chết điếng không nói nên lời.
-đứng đấy làm gì? Mau đi lau dọn nhà cửa nhanhlên.Bà ta quát nó làm nó giật bắn mình.
-tôi không làm!Hừ, nếu đã muốn đối sử tệ bạc với nó thì nó sẽ không tôn trọng 1chút nào đâu!
-mày dám?Bà ta vung tay tát nó làm nó ngã nhào xuống nền-cô chủ! Bà quản gia thấy thế liền chạy tới đỡ nó...bà chủ, bà đang làm gì vậy? Việc nhàđể đámngười hầu chúng tôi làm là được rồi, sao bào lại ra tay đánh cô chủ?
-bà Trương, bà có quyền gì mà ăn nói với mẹ tôinhư vậy? Bà có tin tôi đuổi việc bà không? Bảo Hà cong cớn nói.
-mau lên, nếu mày không muốn bà ta phảiquấngói ra khỏi nhà thì đi làm việc ngay!Mẹ kế của nó quát ầm lên... Nếu ai giúp nó thì nghỉ việc luôn đi.
-bà? Nó uất ức đứng dậy đi làm việc. Nó không muốn liên lụy tới bất kì ai. Bà Trương đành nhìn theo nó mà bất lực. Dù gì bà cũng chỉ là một người làm thấp cổ, béhọng, đâu thể cãi lại bà chủ được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro