Chương 2: gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1tháng nay nó sống trong sự áp bức bóc lột của 2mẹ con Bảo Hà. Vốn làsẽ gọi điện"tố cáo" với ba nó nhưng điện thoại cùng máy tính của nó đãbị tịch thu. 1tháng nay nó cũng không đi học, chắc mấy đứa bạn nó lo lắng lắm đây. Nhưng không sao, lát nữa ba nó sẽ về, nó nhất định sẽ không bỏqua cho 2kẻ đáng ghét kia.
Xoảng!
Tiếng kính vỡ từ phòng nó vang lên, nó vỗi vàng chạy tới.
-Bảo Hà! Cô đang làm cái gì vậy?Nó giận giữ quát lên. Khung ảnh duy nhất của mẹ nó giờ đã vỡ nát trên nền nhà.
-hừ! Chỉ là đồ bỏ đi.Bảo Hà nhếch miệng, khinh bỉ.
Chát!!Nó tát thẳng vào mặt Hà, nó không cho phép bấtkì ai đụng vào đồ của mẹ nó.
-NGÂN! Con đang làm cái gì vậy?Nó giật mình nhìn ra cửa phòng, là ba nnó
-ba, con...
-không phải tại chị đâu ba, là con không cẩn thậnlàm vỡ ảnh mẹ của chị. Con xin lỗi.
Bảo Hà ra vẻhối hận, mắt rơm rớm cắt ngang lời nó.
-không sao. Đừng khóc!Ông Vũ ôm nhỏ vào lòng, vỗ về
-á! Nhỏ kêu lên khi ông đụng phải tay mình.
-con làm sao thế này? Ông tái mặt nhìn vết tím trên bắp tay nhỏ
-là do
-HÀ! Không được nói lung tung! Bà Lam từ đâu xuất hiện cắt đứt lời nhỏ. Mình, mình đã về. Bàta đon đả
Nó ngạc nhiên nhìn màn tình cảm trước mắt, không biết 2mẹ con nhà này đang toan tính những gì?
-nói tôi biết, tay Bảo Hà bị làm sao? Ông gằn giọng
-không có gì, là do bất cẩn thôi. Bà Lam cười cười
-mẹẹ! Bảo Hà sướt mướt gọi-Hà, nói ta nghe con.
-là do chị, chị bắt con làm việc nhà, còn ra lệnh nếu ai giúp con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Huhu
-HÀ. Con đang nói lung tung gì vậy? Bà Lam ra vẻ quát lên. Mình đừng nghe con Hà nói bậy...
-thôi ngay! Ngân, con thực sự làm ta quá thất vọng! Ông quay qua nó
-ba tin? Nó nhếch miệng hỏi. Ba bị 2mẹ con hồ li này lừa gạt rồi. Bọn họ chẳng tốt đẹp gì đâu, những con quỷ!
Chát!
Một cát tát từba nó giáng thẳng xuống mặtnó
-con học kiểu ăn nói như vậy từ đâu hả? Ta không cho phép con xúc phạm mẹ mình như thế!
-mẹ ư? Hừ con chỉ có 1người mẹ! Chẳng phải ba nói ba chỉ yêu mình mẹ thôi sao? Nó ôm má, nói
-hừ. Bà ấy chết rồi, con đừng cónhắc tới nữa! Hơn nữa con cũng chỉ là con nuôi, đừng có tựtung tự tác quá như vậy! Ông vì quá tức giận mà quát lên
-ba?Nó không thể tin nổi, người ba nó yêu quý bấy lâu nay lại đối sử với nó như vậy. Nó bật khóc nức nở bỏ ra khỏi nhà. Ông Vũ mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, đưa hai tay day day thái dương.
Không 1ai để ý đến nụ cười ác độc trên môi 2mẹcon Bảo Hà. Kế hoạch "kẻ tung người hứng" của bọn họ quả thực rất thành công.
Nó lê từng bước nặng nhọc trên vỉa hè. Nónhớ mẹlắm, nó ước mình được bà ôm vào lòng vuốt ve, dỗ dành, để nó thỏa sức mà khóc lóc, kể lể.
Bỗng nó thấy mẹ nó đang đứng đấy, giữa dòng người xe đông đúc. Bà mỉm cười rồi đưa tay về phía nó. Bà muốn nó theo bà??Nó lập tức lao qua đường cố gắng đuổi theo bà
Bin! Bin!
Chiếc xe tải lao nhanh về phía nó
Bịch
Một bóng người lao ra, lôi nó vào lề đường, cả 2ngã nhào xuống đất.
Bác tài xế tức giận xuống xe quát tháo gì đó nhưng lúc này nó đâu có để ý được gì nữa.
-đứng lên đi. Ngồi đấy ăn vạ sao? Nếu cô muốn chết thì đừng kéo người tài xế đó chết theo mình.
Hắn nói rồi bỏ đi.
Nó thoáng rùng mình khi nghe giọng nói của hắn.
Giọng nói như mang hơi lạnh từ Bắc cực vậy.
-khoan đã! Nó lấy hết can đảm gọi hắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro