Chương 3: Công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa lái xe vừa liếc nhìn cái kẻ đang ngồi ungdung bên cạnh mà thầm rủa tronglòng. Đúng là tự rước của nợ vào mình mà.
Biết thế hắn lúc nóbị xe tông hắn mặc kệ cho xong(ác wé). Không hiểu hôm nay hắnbị gì nữa, tự dưng lại thích làm anh hùng
Lúc đóKhi nó gọi, hắn quay lại nhíu mày nhìn
-nhà anh ở đâu?
hắn há hốc mồm ngạc nhiên,không phải đòi theo hắn về nhà đó chứ?
-tôi không còn nơi nào để đi.
nó ỉu sìu
Hắn nhếch miệng, không lẽ định ăn vạ, đeo bámtheo hắn? Không sao, dù gì nhà hắn cũng đang thiếu ôsin.
Hắn không nói gì, khẽ gật đầu,nó lon ton chạy theo.(con gái gì mà, không sợ bị bắtcóc hả)
Về đến nhà hắn
-oa! Nhà anh to thật nha! Nó tròn mắt la lên! Nhà nó đã thuộc vào dạng khủng, nhàhắn còn khủng hơn.
Hắn không nói gì, đi vào nhà bỏ mặc cái đứa congái kia.
Vừa nãy im lặng, hắn còn tưởng nó sợ, xem ra bây giờ phải xem lại. Nó lẽo đẽo theo hắn, nói như súng bắn liên thanh không ngừng nghỉ?
-IM! Hắn gằn giọng. Nó giật nẩy mình im bặt... Tôi ghét kẻ nhiều chuyện! Hắn nói rồibỏ lên phòng.
Trước khi cánh cửa đóng lại nó còn nghe kịp 1câu
-dọn dẹp nhà cửa rồi nấu ăn đi.
Hả? Nó khóc không thành tiếng.Không lẽ hắn đem nó về làm ôsin?(chuẩn nuôn)
Nó ngậm ngùi đi làm. 1tháng qua bị ngượcđãi ở nhà nó cũng đã quen với công việc này rồiDù gì ở đây cũng tốt hơn, ít nhất là không gặp 2cái mẹ con đáng ghét kia.
6h tối
-Ê!TÊN CHỦ NHÀ, XUỐNG ĂN TỐI!(chưa biết tên nên gọi vậy ạ)
hắn đang ngủ bị tiếng hét của nó làm sém chút lọt giường.
Xuống tới phòng ăn...
Các món ăn đơn giản nhưng trông rất bắt mắt, không biết ăn vào có chết đẩm khôngthôi.
Hắn gắp thử 1món bỏ vào miệng. Không tồi
-sao hả? Ngon chứ? Nó hỏi đầy hi vọng
Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Nó chu mỏ bấtmãn rồi ngồi xuống ăn cùng hắn
-mà anh tên gì vậy?
-Vũ Nam.
-à còn tôi tên Bảo Ngân. Nó nói mà trong lòng thầm nguyền rủa hắn. Người gì đâu mà khó gần.
Nếu không phải nó đang ở nhờ hắn nó đã cho hắn 1trận rồi.
-cô có thêm vài năm nữa cũng không làm gì nổi tôi đâu. Hắn nói rồi buông đũa bỏ lên lầu
Nó á khẩu nhìn theo,sao hắn biết?
Vậy là nó cũng ăn nhờ ở đậu tại nhà hắn cũng đã 1tuần. Tuy rất nhớ ba nhưng nó không muốn trởvề đó. Đêm nào nó cũng nằm khóc tới mệt lả rồithiếp đi lúc nào không hay, đến sáng lại mang trên môi nụ cười rạng rỡ.
Hắn biết nhưng khôngnói, đơn giản là hắn cũng không biết nói gì. Từ ngày nó sống ở đây, căn nhà của hắn đỡ trống vắng hẳn. Quan trọng nhất là cái dạ dày của hắn không bị hành hạ nữa.
Hạ gia
Hạ Vũ mệt mỏi day day mi tâm, ra hiệu cho người đối diện rời đi,anh ta tên Quốc,cận vệ trung thành của ông. Đã 1tuần rồi, nó như bốc hơi khỏi thành phố này vậy, có tìm thế nào cũng không ra. Hôm đó là do ông quá tức giận mà vô tình làm tổn thương nó.
2mẹ con Bảo Hà thầm mong nó đi luôn đi, đừngbao giờ trở về căn nhà này nữa.
Quay lại nhà hắn.
Nó đang lui cui dưới bếp còn hắn nằm trênphòng nhàn nhã xem tivi.
Bỗng 1luồng sáng rực màu đỏ xuất hiện ở góc phòng, là thần thú của hắn Fire_king.
-chủ nhân! Fire kính cẩn quỳ gối chào hắn
-sao rồi?
-có tin công chúa được 1gia đình khá giả nhận nuôi. Lão gia nói người mau chóng tìm kiếm và bảo vệ công chúa.
Hắn gật đầu.
Cô công chúa mất tích đã 16 năm nay, cũng đã 16 năm gia tộc hắn cố công tìm kiếm nhưng vô vọng. Cô ta có 1dấu phong ấn hình vương miện ở trán, nhưng đâu phải lúc nàonó cũng hiện ra cho hắn tìm? Có khi hắn và cô tađã từng lướt qua nhau trên dòng đời tấp nập nàyrồi cũng nên!
Hắn và Fire_king mải bàn chuyện mà đã bỏ qua 1điều thú vị.
Cái con bé đang ở nhờ nhà hắn, cái con bé lui cuidưới bếp kia chẳng qua là trán nó vừa phát sáng,lấp lánh hình vương miện mà chính nó cũng không nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro