Chap 10: Và giờ là mưa...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 10: Và giờ là mưa...  

  Lại một lần nữa tôi nhìn em và cười....... lại một lần nữa, những đám đông trong cuộc đời hai đứa tôi không lạc mất nhau, giống như sợi dây ấy, sẽ theo tôi và em như một phần cơ thể, có sự sống, vô hình nhưng có thể cảm nhận được!.... đâu biết rằng chỉ hai tháng sau đó... sợi dây ấy đứt đi... tôi cầm nắm nối nó lại, nhưng chỉ là những cảm giác hụt hẫng... xao động... em không còn đủ sức để giữ lấy sợi dây ấy... em ra đi... ngày mưa hôm đấy... trong lần cuối cùng tôi nắm lấy tay em... chính máu đã làm cho sợi dây ấy mỏng manh hơn... và để cho lưỡi hái của tử thần dễ dàng cắt phăng đi nó...

Tiếng còi vang lên như một tín hiệu bắt đầu.... tôi gồng mình chạy như một con thú nhắm vào đích đến như một con mồi... 8 vòng quanh sân vận động... không khác gì 8 tầng địa ngục.... nhưng với tôi, ngày đó có em... tình yêu nó giúp tôi vượt qua tất cả... cứ chạy và chạy... thở từng nhịp đều nhau, giữ cho hơi thở đều đều sau 3 bước chạy.... Tôi dần chiếm được vị trí dẫn đầu sau hai vòng quanh sân vận động... tôi chân tôi vẫn còn cảm giác và vẫn còn ý thức để tiếp tục mang lại ngôi vị vinh quanh đó....

Nhìn những đối thủ chạy phía sau, tôi tạm thời cười nhẹ, và quyết không lơ là.... Khoảng cách giữa tôi và người đang ở vị trí thứ hai là gần 30 mét....

Sau vòng 4, khoảng cách ấy là 50 mét.... Tôi như hét lên trong lòng như cứ dám chắc phần thắng sẽ và thuộc về mình, đâu biết bản thân đang đuối đi....

Đôi chân tôi chạy trên mặt đấy nhưng không chút cảm giác, giống như tôi đang di chuyển với một bộ phận không hoàn toàn ăn khớp với cơ thể... tôi giống đang bay, và tôi buông lõng với chính những bước chạy của mình.... Cuối vòng 5... khoảng cách chỉ còn 5 mét....

Và đầu óc tôi không minh mẫn như trước, tôi đuối dần, cả thế giới như tối sầm trước mắt, lồng ngực tôi thở dốc, mạnh hơn, cổ họng tôi khô đi, đôi môi tôi thiếu nước....vị giác tôi nhận ra vị của gió... thực sự quá mặn....

Tôi dần yếu ớt như một con mồi bị rượt đuổi, chỉ chạy trong vô vọng mà không biết khi nào bị bắt được.... đến khi hoảng hồn nhận ra một bóng dáng nhanh như cắt vượt qua phía bên phải mình, tôi mới sáng mắt tăng hết tốc lực đuổi theo... nhưng cái tôi nhận được là khoảng cách ngày càng xa... tôi đã dùng hết thể lực cho 4 vòng đầu tiên rồi..... 800 mét... đó là sở trường của tôi....
Tôi tụt dần... và mãi tụt dần... chỉ biết chạy với sự vô dụng từ bàn chân.... Điều gì sẽ đến phải đến, vòng cuối... tôi sếp ở vị trí thứ 3 và kết thúc phần thi với vị trí thứ 6.... Một cảm giác thất vọng không thể diễn tả được bằng lời... tôi lại thất bại...

Tôi như gục xuống, nhưng vẫn cố gắng đi chậm lại, rồi mới dám ngồi xuống, vì nghe thầy nói nếu ngồi xuống luôn có thể bị đứt ruột... bọn bạn nhìn tôi thông cảm... biết tôi đã cố gắng hết sức rồi....

- K chạy như vậy là tốt lắm rồi... thật đấy! – Em cười an ủi tôi...
- Ừk, nhưng sau đó mỏi quá... tớ giỏi 800 mét thôi mà...!
- Mình biết... mà...
- À không sao.....

Em nhìn móng chân ở ngón cái của tôi bị bung ra và chảy rất nhiều máu, nãy giờ tôi lấy giấy thấm cầm máu mà vẫn thấy đau.... Tôi bất thần nhìn em, cảm giác lạ lẫm, đôi mắt ấy có phải đang khóc vì tôi, hay là do tôi quá mệt mỏi nên đang tưởng tượng...

- Đợi mình chút! – Em nói rồi chạy biến đi... Tôi hơi thẫn thờ...
- Ơ... này......

Một lúc sau em trở lại với một tá đồ y tế, ôxi già, bông băng, ơ gâu... tôi cười thầm vì biết em sẽ làm gì... thế nhưng...

- Này, tự rửa vết thương đi...
- Ơ, thế không làm dùm à...- Tôi ngơ người hỏi...
- Không, mơ à...
- Ừ, đang mơ này....- Nói rồi tôi chìa túi y tế ra trước mặt em... em không nhìn rồi vẫn đưa tay giật nấy... Tôi cười vì sự tinh quái của em..
- AAA... đau... sao mà xót thế vậy trời, cậu có cho thêm muối hay gì vào ôxi già không vậy! – Tôi như sắp khóc... nhìn móng chân mình sủi thứ bọt mà xót không chịu được...
- Cố gắng đi...
- Ừ... mà cứ khi nào mình có vấn đề về chân thì nhờ cậu được nhỉ? – Tôi cười hềnh hệch...
- Vâng, sẵn lòng...
- Mỏi chân cũng nhờ nhé! – Tôi lại nghiêng đầu nhìn em... em đỏ mặt...
- Aaa, từ từ thôi, đau...- Tôi lại thét lên... khi em lại tô thêm chút ôxi già vào ngón chân bé bỏng của tôi - Không phải chân của mình, mình mặc kệ....

...........................................


Và giờ đây, tôi đứng thẫn thờ trong lớp học, với sự khó chịu từ ánh mắt thầy tin học, và sự tĩnh lặng đến đáng sợ của những thứ diễn ra xung quanh... thầy tin học giảng bài thật đáng để ru ngủ....

Nhìn ra phía cửa sổ... cơn mưa từ lúc nào rơi xuống... nhảy nhót trên từng tán cây hoa sữa, những tán lá xanh thẫm... định hình tôi cảm nhận, phải rồi...mùa thu cũng sắp đến rồi mà..... cũng đã gần một năm rồi... nhanh thật đấy..... và cũng thật trùng hợp chăng, đôi chân tôi lúc này cũng đang có cảm giác buông thõng như ngày hôm đấy... chỉ khác rằng... với tôi dù muốn và rất quên đi... nhưng có một sự thật rằng... em đã không còn.... Không còn nữa rồi... em giờ đã xa... là do tôi sợ xa nên không dám đến tìm em... tôi sợ.... thật sự sợ...

' Cậu à, giờ thì đôi chân tớ mệt mỏi lắm rồi, có hay không những lời hứa cậu từng nói, giờ tớ mong cậu nhận ra và quay trở lại. Cậu từng nói khi đôi chân tớ không thể bình thường như một bộ phận của cơ thể, cậu sẽ đến và thổi vào nó một sự sống của cậu để nó tiếp tục cùng tớ bước đi trên con đường dài phía trước... cậu từng nói sẽ không để cho tớ nói đến hai từ buông thả, vậy mà ngay giờ phút này đây, đôi chân tớ nó không còn nghe lời tớ, tớ cũng gào khản cả giọng nhưng cậu cũng đâu xuất hiện và trở về bên tớ... phải chăng tớ cần một phép màu hay một điều ước tương tự, mới có thể đem cậu trở lại. Nếu sự thật là điều ấy có tồn tại... tớ sẽ làm được... dễ mà... tớ làm được... cậu tin mà, phải không...? Nhưng có thật là nó có tồn tại....nó có tên là phép màu? Là Điều ước? tớ biết tìm nó ở đâu, và nếu có, chắc cũng không đến lượt tớ tìm kiếm... cái thế gian này.... Hì..
Cậu thật thất hứa, cậu thật độc ác, tớ nói quá đúng... phải không, cậu nói đi, đến mà đối chấp với tớ này... sao? Cậu im lặng, cậu nói gì đi, xuất hiện đi...
À..... ừ.... Tớ xin lỗi, tớ sai rồi, làm sao tớ có thể trách cậu được chứ!.... cậu bình yên nơi ấy, tớ sẽ không quên cậu... tin tớ... cậu luôn quan trọng với tớ... như đôi chân, đôi tay hay là cơ thể này!'....

Tôi như chìm đắm trong tiếng mưa... quên rằng mình đang đứng ở đâu... là lớp học... không phải vườn sinh thái.... Nhưng có lẽ sự thật với mưa... tôi sẽ thú nhận tất cả... vì với mưa... tôi được phép yếu đuối.....

Làn mưa trắng xóa khắp sân trường, dăng kín cảm giác trong tôi, một màu sắc mờ nhạt nhưng dần dần đậm nét... hạt mưa rơi nhẹ xuống thành cửa sổ, bắn nhẹ vào bên tay trái tôi, một hạt mưa tinh nghịch, thích chơi đùa.... Giá như ngày ấy, dưới mưa không có màu máu... thì mưa với tôi cũng thật là đẹp......  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro