Chap 12: Chẳng cần để em phải nói...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12: Chẳng cần để em phải nói...


Ngày... tháng... năm...

Một ngày đầu tháng tháng 9 có vị dịu ngọt của ánh nắng, tiết trời vào thu tràn ngập hương hoa sữa như cái hương vị đặc trưng của mảnh đất Hà Thành!

Tôi tự mình đi tìm những cảm giác thanh thản, thư thái để quên đi những mảnh ký ức về ai nay đã vụn vỡ.... trong những ngày nghỉ ngắn ngủi của lễ quốc khánh, trước khi bước vào những ngày học tập tiếp theo, mà tôi không thể đoán được điều gì sẽ mang lại cho mình những cảm giác tạm chấp nhận là thú vị.

Tôi khoác cho mình một chiếc áo khoác mỏng màu đen... đi dạo khắp phố phường và nhìn ngắm tất cả... đi ngang qua những nơi mà tôi cho rằng mình đã từng có rất nhiều ký ức rất đáng nhớ tại đó, nhưng cũng có một khoảng thời gian, tôi nghĩ mình sẽ không thể sống nổi khi đi ngang qua bao chốn ký ức đẹp đẽ tươi sáng, và giờ chìm đắm trong bóng tối của hai từ ' Mất mát'.... Có lẽ, người ta nói đúng... Thời gian là thứ thuốc hoàn hảo nhất để hai từ ' chấp nhận' trở nên thật hữu dụng....

Tôi lang thang, qua từng con đường ngày nào vẫn đi cùng ai đó, chợt tiến đến những quán ăn vặt ngày trước, một mình nhâm nhi trong những giai điệu nói chuyện thơ ngây, của bao cô cậu vẫn đang học cấp 2, đang vui vẻ nói cười mặc kệ những thứ xung quanh. Có lẽ quán vắng ngày trước, quán của tôi, em và những đứa bạn, giờ đã là của bọn trẻ con này chiếm hữu mất rồi... không sao, những gì của tôi và em chắc có lẽ với tôi là không bao giờ có thể thay đổi... tôi lại cười nhạt... và chỉ cười nhạt...

Phía bên cạnh, đám học sinh cấp 2 vẫn đàn say sưa với câu chuyện của chúng, cũng đôi khi nhìn tôi cười một mình, chúng lại chỉ trỏ nói thầm thì gì đó với nhau... Tôi lắc đầu chán nản với bọn trẻ danh này... thầm nghĩ ngày trước mình cũng chẳng khác gì.... Có những lúc lại thích nghe lén câu chuyện của bọn trẻ này.....

- Hú hồn, lúc đấy, tao đang để vở ở trên đùi, thì lão ý đi đến chỗ tao... – Một đứa khá mập vừa nói vừa cười toe... tôi đoán là bọn nhóc đang kể về coi cóp truyền kỳ của chúng....
- Thế là mày run quá rơi cái bộp vở xuống đất chứ gì...?
- Ờ, nhưng may mà tao nhanh chí đá ngay quyển vở xuống chỗ thằng Thái... hehe...
- Ờ, mày làm tao suýt nữa thì gánh tội hộ mày... thằng chó!- Thằng ngồi bên cạnh than, tôi đoán nó là thằng tên Thái mà đứa mập nói...
- Anh xin lỗi chú, lúc đấy ai bảo anh thông minh quá... hờ hờ...
- Ngu như mày thì lần sau đừng có coi, bị bắt lần này là đúng rồi....- Thằng tên Thái cốc đầu thằng mập rồi nói...

Tôi bắt đầu thấy lạ, chả phải thằng mập vừa bảo là đá quyển vở xuống cho thằng Thái, vậy sao thằng Thái lại bảo thằng mập bị bắt Phao... có uẩn khúc gì đây?

Một đứa con gái ngồi cạnh tự dưng cười sặc sụa... Tôi hơi ngơ ngác ngó sang, tay vẫn cầm ly chè thập cẩm đầy ự...

- Ai bảo ông ghi tên vào vở làm gì? Thầy bắt được nhìn nhãn vở là biết ông coi rồi chứ còn ai? Hì....
- Thì đen thôi...- Thằng mập mặt bí xị..
- Mày không đen thì tao bị bắt phao thay mày à? – Thằng Thái cười hềnh hệch....
- .....................!

Rồi cả bọn đấy cười ầm cả quán, tôi cũng cười tủm theo, thầm nghỉ đển hậu thế về sau, ngày càng coi cóp ngu hơn hay sao ý?

Rồi tôi đứng dậy, tính tiền..... trong lòng bất lực nhìn sang những chiếc ghế trống trải quanh mình, có gắng kìm lòng thôi nghẹn ắng , cố gắng để mình mạnh mẽ vững tâm với kỷ niệm....

Trước khi bước ra khỏi quán, tôi cũng không quên ném lại ánh nhìn với bọn trẻ danh bàn bên cạnh...

" Chúng mày liệu mà giữ gìn nơi này cho anh đấy! cảm ơn!"

Bọn nhóc ngu ngơ không hiểu tôi nói gì... chỉ lầm lũi nhìn tôi bước đi.... Và Tôi lại tiếp tục đi tìm ký ức của mình....

................................

'Chẳng cần để em phải nói... anh biết mình mất nhau......'

Con đường này, con đường tôi đang đi, là nơi mà tôi chân tôi gục hẳn xuống, cầm nắm bàn tay em, nâng lên chạm vào đôi má một lần cuối cùng... và mưa như tìm đến nơi tôi và em, phảng phấp che dấu đi những giọt lệ mặn đắng đang quyện vào cùng máu... cái thứ màu sắc mà tôi sợ hãi, đay nghiến nhất cuộc đờ này...

Nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt mệt mỏi, đau đớn, ngấn lệ, trái tim tôi như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vỡ nát ra, có khi những mạch máu phun ra, bắn sâu hằn vào đôi mắt tôi, khiến nó trở nên đỏ xè trong chén đắng quá lớn của cuộc đời mà một đứa trẻ còn quá nhỏ để chịu đựng được...

'Chẳng cần để em phải nói...anh sẽ tự bước đi......'

Có một cơn gió thoảng qua, như là bàn tay em đang vươn tới bên tôi, giữ tôi bình tĩnh và bớt đi đau đớn... tán hoa sữa nhẹ xà theo gió, rơi nhẹ xuống khung đường này, như một cơn mưa nhỏ phủ trắng lên mái tóc tôi....

Có phải em không, người con gái tôi không thể quên! Từng ngày từng tháng....!

Tôi vẫn bước qua con đường ấy, khẽ ngoái lại vệ đường ngày nào mà mình đã từng tưởng chừng sẽ chết đi tại đó.......

' Chỉ là cơn mưa... đến nhanh rồi đi...'

...........................

Trở về nhà, sau khi trời đã sẩm tối, tôi chào bố mẹ rồi đi vào phòng, nằm gục xuống giường...

Với chiếc điện thoại, để bản nhạc mang tên ' It's rain' của Rhy mà mình vẫn hay nghe... tất nhiên là vào luôn facebook lướt tin tức cho vơi đi nỗi buồn đang ám ảnh....

Bỗng nhiên, như có điều gì đó sai khiến, tôi vô thức ấn like và bình luận trạng thái của một người...

Hình dung ra thời khắc ấy, tôi đã khẽ mỉm cười... một nụ cười nhạt....

....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro