Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32


Tiết trời mùa thu, chẳng đủ lạnh đế tôi khoác thêm cho mình sự ấm áp. Vẫn đến lớp như mọi khi, vẫn đi một mình như mọi khi, vẫn tự thấy mình đơn độc như mọi khi, nói thật là chẳng có gì thay đổi cả...
Đến trường, khi vừa trải qua một đêm đầy những hỗn loạn, một đêm mà tôi từng nghĩ, mình đã và sẽ chẳng còn trên cõi đời này nữa. Nhưng sau cùng, vẫn là tiếng thởi dài đều đặn, làm tôi nhận ra rằng, mình vẫn đang sống!

Lâu rồi, chẳng nói chuyện với ai, nên giờ bạn bè đi ngang qua tôi, chẳng ai chịu nhìn mặt hay chào tôi lấy một câu, tôi hết thắc mắc vì sao lại như thế, bởi chính tôi đã tránh mặt và cực coi thường sự có mặt của bọn nó! Lại là chữ "bạn"... đôi khi làm tôi ám ảnh dã man.

Vừa vào cửa lớp, gặp ngay Nguyệt, chẳng như mọi khi, hôm nay tôi cười và chào cô nàng:

- Chào! :x
- Ơ, chào cậu!

Đôi mắt ngơ ngác đáp lại tôi, tôi vẫn cười nhẹ, rồi mang cặp vào chỗ cất. Sau đó tự mình cởi bỏ sự tách biệt, tôi bắt đầu hòa mình vào đám con trai, và bắt đầu nói những điều mình muốn nói!

Nhìn ra phía sau trường, nơi ghế đá trắng một màu hoa sữa rơi xuống, lòng bằng phẳng một cách kỳ lạ! "Chắc, từ giờ, tôi sẽ không ra đấy một mình nữa!"


- Thu đến và đi như những gì đã sắp đặt! trang giấy không thể mờ đi những màu buồn của nắng! ... à ơi vu vơ câu hát....
- Hát hát cái tát, mày xúc phạm nhạc sĩ quá đấy thằng chó! – Thằng Hải lên tiếng khi thằng Bình vừa thánh thót đọc đoạn rap một cách đầy ngẫu hứng!
- Câm mồm, để bố hát! – Thằng Bình vắn ống tay áo lên, hành động ấy khiến anh Hải lầm lũi không dám lên tiếng. Đành ra tìm đồng minh.
- Đéo mẹ, hồi trước Thu cuối là bài tao cuồng nhiệt bất diệt, nhưng từ khi nghe thằng Bình hát mỗi ngày, tao dường như bị ám ảnh một cách kinh dị! – Đến Thằng Đô ra tay, nó chốt câu này xong thì có đố anh Bình dám hát tiếp.
- Ơ, cái động mạch máu, chú có khiếu âm nhạc không đấy! anh đọc rap còn hay hơn cả Mr. T cơ mà! Hà hà! – Thằng Bình cười, công nhận ảo tưởng sức mạnh đéo tả nổi!
- Bộp, bộp, bộp, hay quá anh gì ơi, hay quá hay quá! – Cả lũ con trai lớp tôi đồng loạt vỗ tay sau khi nghe xong câu nói của thằng Bình, bọn khốn nạn này làm tôi chết cười.
- Đúng rồi, phải gọi là Mr. B, một giọng ca tiềm ẩn, thế mẹ nào càng tìm càng ẩn! – Tôi xen vào luôn! Cả đám lại cười khà khà, anh Bình méo mặt!
- Đéo công bằng, chú mày đồng loạt ép anh phải giải nghệ con đường âm nhạc đang thăng hoa, thôi được từ giờ tao sẽ đéo hát nữa, đéo chơi rap nữa... tao chuyển sang.... !
- Cải Lương hả chú?
- Đọc và làm thơ, hờ hờ, thăng hoa luôn!
- Bố cho mày thăng luôn giờ, anh em, oánh chết mẹ nó luôn! – Vậy là cả lũ, lôi thằng Bình quăng vào nhà vệ sinh nữ, và chốt cửa, thật tội cho mấy bạn nữ vẫn còn trong đó!
- Chu mí là, bớ làng nước ơi, hép mì! – Thằng Bình đập cửa túi bụi, nhưng mấy thằng tôi vẫn ôm cổ nhau cười hềnh hệch.
- No No, chú cứ tận hưởng đi, chả mấy khi được vào nhà vệ sinh nữ mà =)) !
- Đồng chí bọn mày, mở ra... em xin cách anh, cách anh ân xá cho tội đồ này! – Thằng Bình vẫn hổ báo!
- Ơ, thế cơ à, rồi bọn anh thả...!


- 1... 2... 3 chạy!

Vừa mở chốt cửa cho thằng Bình xong, cả lũ chạy nhốn nháo khắp sân trường, khi thằng Bình nó nổi khùng, quyết định hóa sát thủ đi hạ sát từng thằng một, tự nhiên bọn tôi lại có trò đuổi bắt trên sân trường, kể ra cũng vui quá thể!

Trống, vào lớp! Lâu rồi mới bị gọi lên bảng, kiểm tra bài cũ môn địa! Tôi học rồi, nhưng thế đéo nào được có 7, giờ vẫn có những thắc mắc không thể giải đáp nổi!

- Ầy, K ơi!
- Ơi, nhớ tao à mà gọi! – Tôi trả lời thằng Kiều khi nó cố gọi tôi từ tít tổ phía bên kia lớp!
- Tý ra nói chuyện với anh chút!
- Rồi, rồi, ra chơi! – Tôi đáp!

Quay ra với thằng Đô ngồi bên cạnh, nó nói!
- Lâu rồi anh mới thấy chú hoạt bát trở lại!
- Ý mày tao bị liệt hay bị câm? – Tôi chơi nó một vố!
- Không, ý tao là mày đéo trốn đi đâu nữa, giờ ra chơi tao có bao giờ thấy mày đâu!
- À à!

Nói, rồi viết bài, giờ tôi như vậy ai cũng thấy lạ! hài!

Chẳng mấy chốc bác bảo vệ đáng yêu đã đánh trống hết tiết, sao cứ mỗi khi bác đánh trống ra chơi hay ra về, cháu lại thấy bác thân thương quá vậy!

Vừa bước ra cửa lớp, bị thằng Kiều lôi ngay ra phía sau trường, thế quái nào?

- Chuyện gì?
- Mày ác thật đấy?
- Gì?
- Về Nguyệt.
- Chia tay rồi! – Tôi nói!
- Nguyệt kể với tao rồi! – Kiều đáp!
- Thế thì sao nào?. – Tôi Vẫn không quan tâm.
- Mày đang giả vờ ngu ngu đúng không?
Thở dài, cúi mặt, hít một hơi thật lâu, nhìn thẳng vào mắt nó, tôi nói thật chậm.
- Ầy, muốn nói gì nói luôn đi nào?
- Mày yêu Nguyệt thật không? – Hỏi liên quan vỗn lài.
- Không! – Không cần suy nghĩ.
- Vậy à?
- Ờ! – Tôi lạnh lùng đáp.
- Vậy coi như tao chưa nói gì. – Nó nói
- Ờm, vậy tao đi.

Nói, rồi tôi đi về phía đám con trai đang nói chuyện rôm rả, một ngày mới học dần cách quen với việc bình thường hóa mọi thứ, tôi không yêu Nguyệt, chỉ là thích thôi! Nhưng cái từ thích ấy, sao mà nó nặng nề và đậm sâu đến vậy.

Rất đơn giản mà, phải không!!!!


Chiều tối....
.... ôi, chẳng lẽ ra ôm bác bảo vệ thắm thiết một cái, tiếng trống báo tan học vang lên, hạnh phúc quá! Lũ lượt học sinh ra về, đứa nào cũng vui vẻ yêu đời!

Tôi lại một mình, khoác dây cặp trên vai, đeo khẩu trang, đội mũ, lấy xe và ra về một mình, quen quá rồi, quen một mình rồi, chẳng có chỗ cho ai xen vào cuộc sống mình nữa!

Ra cầu DT ngồi, lâu rồi không đến nơi đây, hôm nay ra tập hưởng chút ánh nắng cuối cùng của ngày đang toả hồng trên mặt sông, lăn tăn, thanh bình quá đỗi!

" Dạo này tớ ít thấy cậu quá! Hừ hừ! sao vậy cậu" – Người con gái tôi chưa từng gặp mặt!
" Cậu thích bơ vậy lắm à, đồ trẻ con!" – Nguyệt
" Tao thật sự xin lỗi mày, mày khác quá đấy thằng chó" – Hiển

... Một vài tin nhắn, đến, trong những ngày tôi tắt máy điện thoại, thật thú vị khi đọc đến những lời nhắn ấy, nhìn lại, từ đầu đến giờ, vẫn là cuộc sống, vẫn là mớ bòng bong vẩn vơ tiếp diễn... và .... cái mà tôi đang có ở hiện tại, là những bài học để chân trọng tới nó!!! Vậy mà, sao thế này, tôi đang chọn cách và tìm mọi cách để chấm dứt nó!!!! Tôi đang xa dần vào cái thế giới chỉ mang một màu xám xịt, u ám.

Khẽ cúi đầu cười nhẹ, không sao, mình sẽ vượt qua được mà, chỉ là hơi mệt mỏi khi chỉ có một mình!!! Mệt mỏi khi cứ phải mong ngóng chút màu hồng nào đó, xé toác ra, từ những khoảng trời xám xịt, của bóng tối theo nhau quây kín lấy tôi.

Gió thổi khẽ qua, tôi vô thức qua lại phía sau mình, một người con gái từ rất lâu rồi, đứng phía sau tôi, nhìn tôi im lặng, trước cái không gian tàn lụi của một ngày! Một màu hồng đầy may mắn và mới mẻ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro