Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 33

- Lâu lắm không gặp! – Tôi cười, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Len. Rồi lại quay ra, nhìn cảnh mặt trời đang vẫy tay chào tạm biệt cái thế gian này.
- Ừm, hôm nay cậu mới ra đây ngồi, chắc vừa có chuyện buồn phải không? – Lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Không, tại hôm nay rảnh nên ra đây ngắm hoàng hôn mùa thu thôi... còn cậu? – Tôi nói thật chậm.
- Cũng vậy luôn, hì.
- Mà, nãy giờ đứng sau tớ sao không nói gì? Định có ý đồ đẩy tớ từ thành cầu xuống sông à? – Tôi Đùa.
- Cậu mà cứ ngồi im im thêm lúc nữa là tớ đẩy cậu thật chứ chả đùa. Người đâu mà im im đến sợ. Đang nghĩ gì vậy?
- Vớ vẩn mà, tớ đang lo lắng cho tình trạng lông cừu trên thị trường tăng cao, tăng liên tục luôn... - Tôi cười.
- Phải rồi, vì có những con sói đội lốt cừu non, vờ vờ thánh thiện mà. Hì.
- Nghe thấy nhột nhột đấy nhé!
- Ai nói cậu đâu mà.
- Cậu đang ám chỉ tớ đấy! – Tôi ôm đầu vờ tức tối.
- Đâu nào?
- Rõ ràng rồi.
- Ừm, cứ cho là vậy đi. Đồ ngây thơ vô số tội.
- Ơ... - Tôi đến là nghệt mặt ra.

Thật là, có khoảng không gì đó, quá mờ ảo, đang làm khó ký ức trong tôi. Rõ là tôi và Len từng rất thân, vậy mà, tôi chẳng thể tìm ra cảm giác thân thuộc ấy, với tôi, Len hoàn toàn xa lạ với mình.

- Cậu còn nhớ hôm đấy không? – Len cười một mình, ánh mắt thuộc khoảng không nào đó, trong thứ ánh sáng hồng nhạt trên mặt sông.
- Không... Tớ chẳng nhớ gì cả? – Tôi đáp.
- Ừm, tớ biết! – Len khẽ cúi mặt, tôi nghĩ cô nàng lại khóc, nhưng không.
- Cậu kể cho tớ nghe được không? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Len, một cái nhìn chân thật.
- Cậu thật sự muốn biết?
- Ừm...!
- Nhưng tớ không muốn kể.
- Ầy, đi mà... - Tôi nài nỉ?
- Không....

Và, lại im lặng, cái khoảng im lặng đến sợ của tâm hồn, chẳng thể tìm ra cho bản thân chút thoải mái nào cả.

Một chiếc máy bay ngang qua, bay vụt trên đầu hai đứa! Len lại cười buồn.

- Chú phi công giờ còn không biết lái máy bay mà?
- Ơ... - Tôi mới ngớ người, một vài đoạn phim chiếu nhanh qua đầu tôi, khẽ rùng mình, nhìn ra xa. Thật sự, tôi đã nhớ một vài chuyện từng xảy ra với tôi rồi.


Buổi học bồi dưỡng Sử thứ 2 của Huyện, Mới đến lớp bị ngay đứa lớp trưởng quăng cho cái khăn lâu bảng, và bắt tôi đi giặt.

- K, trực nhật này! – Quỳnh cười.
- Ờ, ờ... ! – Tôi thì đéo hiểu thể thống gì đang diễn ra.

Xong xuôi, lau bảng thật sạch, rồi về chỗ ngồi, mới sực nhớ là quên mang ô trả cho Quỳnh, mới lủi thủi ra chỗ nàng, nói:

- Tớ quên mang ô trả cậu rồi?
- Ừm, buổi sau cũng được.
- Vào tay tớ là mất nhé.
- HỪM.
- Tớ đùa mà.
- Tớ nghĩ cậu không đùa đâu.
- Vậy cậu cứ coi là mất rồi đi nhé. – Tôi cười hềnh hệch rồi về chỗ. Cô nàng nhăn mặt nhìn tôi, tôi thì chỉ cười.

Vào giờ học...
Cả buổi học sử hôm đấy, tôi dơ tay phát biểu đến 50% số câu hỏi của cô giáo, bởi một lẽ, kể cả tôi không dơ tay thì chắc chắn cũng bị gọi. Cái danh nam học sinh duy nhất trong lớp nó làm tôi khốn đốn kinh khủng.

Bốn bề đều là con gái.... Muốn nói cái gì cũng phải khép nép...

Mặc định, tôi trở thành một đứa tự kỷ một mình, vì xưa nay tôi ghét con gái kinh khủng, ngoài những ai tôi có cảm tình.

Gật đầu, Cô giáo dạy bồi dưỡng Sử cho tôi ưng ý vì câu trả lời chính xác của tôi. Tôi lạnh tanh ngồi xuống, ngó thì thấy, cả lớp toàn con gái đang trầm trồ nhìn mình, tự thấy lạnh cả người. Chậc.

- Bạn nhớ siêu ghê. – Nhỏ bàn trên quay xuống nói tôi, tôi ngồi trong góc lớp nhé!
- Bạn nói thừa rồi. – Tôi cười, và trả lời. Nhỏ kia xì một cái rồi quay mặt lên luôn.

Phía xa, bên kia góc lớp, Quỳnh ra dấu like dành cho tôi, tôi cũng ra dấu tương tự. Hai đứa tự nhiên cười.

Ra về, trời vừa nắng chán chê, lại đến giờ, mưa xối xả, mưa hấp tấp, chẳng thể hiểu và thông cảm nổi nữa. Bạn bè trong lớp bồi dưỡng Sử về hết, lại chỉ còn tôi và Quỳnh, à, còn 1 hai đứa nữa.

Vỗ vai tôi.

- Lại phải chờ mưa tạnh nhỉ? – Quỳnh cười.
- Chắc ông trời ghét cậu lắm đấy?
- Sao nhỉ? – Cô nàng băn khoăn.
- Vì cứ giờ phút cậu được về thì lại mưa to. – Tôi cười.
- Chứ không phải cậu à?
- Tất nhiên rồi. Vì tớ có định về luôn đâu, và tớ giờ yêu mưa lắm.
- Sến súa, hường phấn quá đi. – Quỳnh nheo mắt.
- Hề hề...

Lại im lặng đôi chút, len tinh nghịch đưa tay ra phía trước hiên, hứng từng hạt mưa rơi thật nhẹ vào đôi tay, bất giác tạt sang phía tôi, là mặt tôi ướt sũng. (không đến nỗi quá tệ).

Tôi giật mình quay sang nhìn Len, đôi mắt nghiêm nghị, rồi cũng bật cười vì điệu bộ của cô ấy... hình dung ra khi ấy, tôi chợ bối rối lạ thường.

- Ê K, về luôn ha?
- Đội mưa về hả? - Tôi tròn xoe mắt.
- Áo khoác này, tớ với cậu cùng che.
- Cậu còn đùa được. - Tôi không tin lắm.
- Nào, đi thôi. - Chợt cô nàng lắm tay tôi, hai đứa dưới một tấm áo khoác mỏng lao vào làn mưa trắng xóa trước mặt.

Một cảm giác thật khác lạ vô cùng.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro