Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 34


Mỗi lần len và tôi có chút gì để nhớ, thìmỗi lần đó đều gắn liền với những cơn mưa lớn. Có thể tự cười nhẹ và nhủ rằng,những thứ tôi đặt tên là kỷ niệm ấy, thật ra, tôi chưa từng chân trọng và cốgắng nhớ đến nó.

Trong cái khắc nghiệt của thời tiết, tôi vàQuỳnh ướt đẫm hết, cả sách vở, đồ dùng học tập nữa, vậy mà vẫn cười ha hả, vàcó vẻ gì đó chẳng bận tâm lắm đến cái ẩm ướt đấy.

Chiếc áo khoác mỏng che cho hai đứa, hay đúnghơn là cái thứ dùng để đội mưa đi về, chẳng thể so sánh với một cái ô, hay tấmáo mưa dày cộp được. Cũng hứng chọn một vũng nước lớn, nặng trịch.

- Ướt hết rồi này. –Tóc len bết lại trên má, đôi mắt hơi nhắm lại. Mưa cứ chực chờ vậy mà tát thẳngvào khuôn mặt cả hai đứa, buốt thật, nhưng cứ chơ ra vậy hồi lâu, nên cũngquen.
- Ai chơi cái tròtắm mưa này nhỉ? Giờ còn kêu à. – Tôi cùng Len chạy thật nhanh ra phía bến xebus, dưới con đường chằng chịt xe cộ, cùng ánh đèn xe khắp ngả, mờ nhạt dướilàn mưa trắng xóa. Trong đôi mắt tôi khi ấy, cảm giác mưa rơi trên da thịt,thực sự rất dễ chịu. Cũng lâu lắm rồi, phải, tôi không nhớ lần cuối mình dầmmưa như thế này là bao giờ nữa.
- Cậu chẳng phảiđang rất vui sao? Mưa mát thật nhỉ?
- Mưa tát liên hồivào mặt mà, mát cái gì? – Tôi vờ cứng nhắc.
- Thế mà kêu tớ giờyêu mưa lắm, có chút vậy mà kêu ca... haiz...

Đến bến xe bus, có độchai đứa chờ xe. Tôi và len ngồi xuống ghế chờ ở trạm.

- Rồi, thua cậu,ướt hết sách vở này?
- Ờm, quên mất, làmsao giờ? – Len nhìn tôi bối rối, tôi lại phì cười vì cái điệu bộ lo âu của cônàng. Chẳng lẽ lại bảo ngu thì...
- Biết đâu được,chắc về lại mắc sách vở phơi như phơ quần áo thôi.
- Nên thử, hi.
- Mà...

Đúng lúc ấy, trên bầutrời, tiếng sấm vang lên, khiến hai đứa cũng thập phần sợ hãi. Ông trời hay dọanhững người thánh thiện như mình quá mà?

Có tiếng máy bay trênbầu trời, cũng không rõ lắm, ngước lên bầu trời nhìn, mờ ảo cái gì nhỏ xíu.Bỗng nhiên Len thở dài một cái, làm tôi cũng lạ lẫm quay sang.

- Không biết sấm cóđánh trúng máy bay không nữa? – Len tự nhiên nói.
- Chắc là khôngđâu?
- Sao cậu biết?
- Thì tớ là phicông nên tớ biết mà.
- Lại thế rồi, ảotưởng quá kìa... - Len khẽ nhăn mặt.
- Ừ thì tớ hay nằmmơ mình là phi công, rồi băng qua bầutrời toàn mây đen xám xịt, lái máy bay lướt qua từng ánh sáng tử thần của sấmchớp...
- Thôi, cậu ơi, nóinữa, sấm chớp nghe thấy nó giáng xuống thì tớ với cậu đen hết người đấy?
- Rồi, tớ thôi đây...

Hai đứa cùng mỉm cười, rồi lặng lẽ im lặng không một lý do, chắc cũnglà lúc chiếc xe bus vừa cập bến. Len vẫy tay chào tôi, rồi đi lên xe bus... qua ôcửa sổ, cô nàng nói.

- Từ giờ tớ sẽ gọicậu là phi công nhé?
- Tất nhiên là .... Khôngrồi, cậu thử đi, xem tớ sẽ làm gì...

Tay tôi vẫn vẫy, xebus đi ngang qua, rồi mất hẳn phía con đường, còn lại chiếc áo khoác mỏng củalen, và chiếc ô tôi từng mượn cô nàng... đấy là lần cuối cùng tôi gặp len, của quá khứ.


Trở lại hiện tại, Cái khoảnh khắc chiều tà sau một ngày mới nó khiến tôidường như bấp bênh hơn rất nhiều. Thật thú vị, khi người ngồi cạnh tôi lúc nàylà len.

- À, còn cái ô và cái áo, hình như bây giờ tớ vẫn còngiữ đấy? – Tôi tự nhiên bật cười, sau một lúc ngồi yên nghĩ lại chuyện quákhứ.
- Thật hả? – Cô nàng tròn xoe mắt.
- Nhưng giờ trông mấy thứ ấy tàn tạ lắm rồi. hì hì.
- Cậu đúng là.
- Tớ xin lỗi mà...
- Rồi tha lỗi cho cậu. Mà, Phi công này.
- ..... – Im lặng vài giây – Gì vậy cậu.
- Không có gì, hì.
- Cậu đúng là... - Tôi bắt chước cô nàng.

Vậy là hai đứa ngồi ôn lại chuyện cũ, nhưng thường thì tôilại tự trách mình nhiều hơn, tôi đã tự mình biến mất khỏi lớp học bồi dưỡng sử,biến mất khỏi Len, và đến giờ mới xuất hiện lại...

Dòng sông chuyển sắc, giờ toàn là màu hồng... hoàng hôn hôm ấy thật tuyệt...




Buổi sáng ngày hôm sau, vẫn kịch bản, xuống phòng bố mẹnghịch máy tính.

Đang login Fb thì điện thoại có tin nhắn, mở ra đọc thì.

- Này bạn cũ? – Nội dung từ số của Nguyệt, cái số máy tôiđã xóa đi, nhưng sao mà khó quên đến vậy. Phân vân vài giây rồi trả lời.
- Tớ đây, gì vậy?
- Chiều đi học sớm chút, tớ có chuyện muốn nói.
- Ok.

Tôi cười nhạt, và rồi lặng lẽ quên đi cái hẹn của Rain.




Ăn xong cơm trưa...

- K ơi.. – Tiếng thằng Hiển rủ tôi đi học, sau cả haituần trời, đây là lần đầu tiên tôi với nó bình thường trở lại.
- Đợi bố tý.
- Nhanh.

Một lúc sau.

- Xem nào, đẹp trai đấy. – Thằng Hiên ngó tóc tôi, thìtôi mới đi húi cua mà, nhìn tóc giờ đâu còn bao nhiêu.
- Khen đểu anh vả vỡ mồm đấy.
- Đẹp thật mà, mày thật dũng cảm khi dám cắt kiểu đầu báđạo này.
- Đầu trọc đẹp trai phải không? – Tôi cười.
- Thật ra thì trông y như thằng ngố.
- Cái...

Tới trường, gửi xe, thấy Nguyệtđang ngồi một mình trên chiếc ghế đá gần đấy, mới sực nhớ ra cái hẹn khi sáng,vội vã, đuổi thằng Hiển vào lớp trước rồi tiến ra chỗ Cô nàng... Cảm giác như lâulắm rồi, mới gặp lại một người bạn thật cũ kỹ từng rất quan trọng vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro