Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 35

Một buổi chiều đầu tháng 10 yên ả, cái nắng chẳng gay gắt như ban hè, nhưng cũng khiến người ta trở nên bực bội kỳ lạ. Thật khó để bình thản nổi, trong cái thời tiết như vậy!!!

- Chào! - Tôi lên tiếng, xóa đi những phút suy tư vô nghĩa từ Nguyệt, cô nàng ngẩng đầu và đưa mắt nhìn tôi.
- Cậu đến muộn đấy!
- Tớ nói sẽ đến sớm à? Học cùng lớp mà, sao không vào lớp nói chuyện? - Tôi cười.
- Cậu có thể thay đối cách nói chuyện đó không?
- Có, có thể. Cậu có gì muốn nói với tớ à?- Tớ muốn nói chuyện. - Cô nàng để hai tay đan vào nhau, rồi làm dáng vẻ day dứt lắm. Tôi luôn bị xao động bởi những cử chỉ như vậy.
- Nguyệt này!
- Ừm.
- Chúng ta là bạn mà, phải không? - Tôi cười thật tươi.
-...... - Ngập ngừng đôi chút, khi ấy, Nguyệt cúi đầu, im lặng... Cô nàng chẳng làm gì sai cả, lỗi nằm ở cả hai đứa, và do tôi vướng bận nhiều hơn.
- Là bạn mà, những người cùng một lớp học, và tớ sẽ bình thường trở lại, và thân thiện lại với cậu nữa. Bỏ đi, chuyện tớ và cậu từng quen. - Hít thật sâu để nói ra những lời ấy, tôi từng nghĩ mình sẽ không cần phải nói ra bất cứ điều gì với Nguyệt, và chỉ là nghĩ mà thôi, tôi rất muốn, được trò chuyện cùng giọng nói ấy, cũng vẫn muốn để cô nàng cười vì mình, ở bên mình!
- Cậu không trách tớ? Tớ thấy cậu thay đổi quá, thật sự khác hẳn. - Lại ngập ngừng.
- Cậu biết tớ mà, tớ thuộc Cung Bảo Bình, và cậu cũng vậy, hai chúng ta đều dễ thay đổi.
- Cậu vẫn là ông cụ non.
- Là Thỏ non đeo kính lão mới đúng. - Tôi và Nguyệt cùng cười. Thật chẳng biết Cô nàng muốn nói với tôi điều gì... nhưng ngày hôm ấy, chỉ mỗi tôi là người nói ra suy nghĩ trong mình. Và, tôi muốn Nguyệt là người lắng nghe. Có thể mãi sau này, tôi mới nhận được câu nói mà Nguyệt sẽ nói trong ngày hôm ấy.  

  Trống đánh vào lớp, Tôi cùng Nguyệt cùng sánh bước vào lớp, nhưng, kiểu như, vẫn còn rất xa lạ.Đặt cặp vào chỗ ngồi, lại thấy mẩu giấy trong hộc bàn. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi thản nhiên mở ra xem.

- Chúc cậu những ngày mới thật tốt lành!
Haiz, lại đứa nào rảnh rỗi sinh nông nổi, tôi vô giấy rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Thói quen đưa mắt nhìn sang chỗ Nguyệt lại được bắt đầu từ khi ấy!!!

Tiết Địa, Cô giáo bước vào lớp, và sẵn sàng kiểm tra bài cũ. Cả lớp im như tờ sau khi cô cất tiếng nói:

- Thế giờ chúng ta kiểm tra bài cũ nhé! Ai học bài rồi nào.

Cô nhìn quanh lớp, không một cánh tay đưa lên.

- Thế giờ gọi sổ nhé!
- Thôi cô! - Cả lớp lại kêu ầm lên.
- Thế có ai học bài đâu thì chẳng gọi sổ, các em hay nhỉ?
- Dạ có cô.
- Ai.Thằng Đô chỉ luôn vào tôi, trong khi tôi vẫn đang đưa mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
- Rồi mời em đấy lên.Thằng Đô lay người tôi, tôi giật mình nhìn cả lớp, cả cô giáo đang trông chờ cái thứ gì đó từ mình, vội đứng dậy.
- Mời em lên kiểm tra bài cũ.
- Em hả! - Tôi làm như bất ngờ lắm.
- Ừm. Không em thì còn ai nữa.


Tôi liền ung dung bước lên bục tử thần, và ngoái lại nhìn thằng Đô đang bụm miệng cười. Vậy là tôi hiểu rồi, thằng chó!


May mắn làm sao, tối qua tôi đã xem qua bài, và trả lời được 50/100% câu hỏi, thoải mãn trong cay đắng về chỗ với con 6 trên tay!

Cả lớp coi tôi là người hùng!!!


Ra chơi, đang ngồi trong lớp, và lăn ra mặt bàn ngủ, thì bọn con trai chạy thẳng vào lớp kéo tôi ra căng tin ngồi. Đéo thể nào mà thoát nổi đám đấy!


- Cô ơi lấy cháu 3 chai sting. 5 gói bim bim. - Thằng Tuyền gọi.
- Ghê, anh Tuyền nhà ta đại gia ghê. - Thằng Đạt cười, rồi quay ra nói với 2 chị bán hàng ở căng tin - Chị ơi, nó trả tiền đấy, là nó. - Thằng Tuyền lừ mắt.
- Khác có đứa trả, hề hề!
- Đứa nào? - Thằng Bình thắc mắc.

Cả lũ chỉ chỉ vào tôi!

- Cái đéo gì vậy? - Tôi hốt hoảng, toát mồ hôi sờ vào số tiền đang yên ả trong túi.
- Tao hô cướp đấy, chúng mày đừng làm tới! - Tôi cười cười.
- Mày hô to lên, cả cái căng tin này đéo ái giúp mày đâu, chị nhỉ? - Thằng Tuyền nháy mắt 2 chị bán hàng.
- Thế sao em vừa kêu là cô mà, giờ đã kêu bằng chị rồi hả? - Một chị bán hàng cau mày nhìn thằng Tuyền. Nó ú ớ luôn.

Lại lý do củ chuối, tôi đãi chúng nó ăn mừng, vì.... được con 6 kiểm tra miệng!.

Và tóm lại, tôi chứng kiến cuộc thảm sát 3 chai sting và 5 gói bim loại to ngay trước mặt, trong lòng ngổn ngang đủ thứ, mai ăn sáng như thế nào, rồi tiền đi chơi, tiền sinh nhật... Bọn cướp khốn nạn này!!!

Lết thân ra khỏi cửa căng tin, 3 thằng kia ăn no nê, choàng vai tôi ra về như kiểu biết ơn lắm, tôi muốn khóc lắm, nhưng mạnh mẽ nó quen rồi.Lại gặp Len,


- Chào cậu! - Len chào tôi, tôi ngớ người quay mặt lại, cả đám con trai nhìn tôi, nhìn len rồi cười cười bẩn tiện vãi ra, xong chúng nó thả tôi ở lại rồi chạy hết về lớp.
- Cậu đi ăn à?
- Không, tớ xuống mua nước.
- Ờ, vậy cậu mua đi, tớ về lớp. - Tính quay chân đi.
- Thế tớ mời cậu ăn nhé! - Cô nàng cười.
- Tớ không từ chối đâu.


Nói rồi, lại vào căng tin lần nữa, 2 chị bán hàng ở căng tin lại thấy tôi, và lại nghĩ: "thằng ngu này chắc lại bị lừa lần nữa, khổ thân". Tôi thì thoải mái lao vào chọn đồ ăn, xong xuôi chạy ra bàn ăn gần đấy!


Hai đứa, nói chuyện rôm rả, và... chỉ kết thúc khi tiếng trống vào lớp vang lên!!!

Một ngày nữa trôi qua, thật có quá nhiều thứ để nói!



Tối hôm đấy, sau khi ăn cơm, tôi lôi cây Guitar đã vứt xó được một thời gian ra đánh tung nhà luôn. Đến lỗi thằng Em nhỏ hơn tôi 3 tuổi bên hàng xóm vốn rất ky bo, lại hào phóng chạy sang đưa tôi 5000 việt nam đồng với mong muốn nhỏ nhoi, rằng tôi hãy trả lại sự bình yên cho hàng xóm! Tôi cúi mặt, rủa thầm!


- Đợi đến lúc tao học xong Guitar lúc ấy đừng nài nỉ tao dạy cho mày!
- Không có đâu, em xin anh cất đàn đi, thôi em về đấy, chào anh! - Nó làm tôi tức điên lên rồi ra về một cách dễ dàng. Lại một lần nữa, cây đàn lại nằm đóng bụi trong góc phòng.


Thu dọn mọi thứ trong ngày, ngồi nắn nót vài chữ trong quyển nhật lý, nhắn vài tin với Len, và yên giấc ngủ khi nhận được cái tin nhắn đã lạc từ rất lâu!


"Chúc cậu mơ những giấc mơ kinh khủng" - Từ Nguyệt Rain!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro