Minh Ái, con có phải con gái của mẹ không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ của Minh Hạ và Đặng Luân được cử hành tại nhà hàng sang trọng bậc nhất, từng chi tiết dù là nhỏ nhất đều được chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ. Dưới chân là thảm lông sang trọng, trên đầu là bầu trời đầy sao lung linh được tạo bằng công nghệ 3D.

Hơn phân nửa khách mời đều là người trong chính trị, còn lại đều là thương nhân tiếng tăm lẫy lừng. Họ vận trên người những trang phục xa xỉ, những mẫu thiết kế giới hạn. Người này cười với người kia, câu chuyện bắt đầu bằng việc giá cổ phiếu hôm nay thế nào, công ty C bị thu mua ra sao,...

Lại có người thì thầm về người trong tù kia, sau đó chuyển lên chú rể hôm nay, cuối cùng chốt lại là cô dâu không hợp, cô dâu không có danh tiếng, thương nhân cùng với chính trị liên hôn.

Có người đứng ở phía sau nghe được, bĩu môi phản bác rằng cô dâu là thương nhân trẻ tài năng, rằng cách đây mấy ngày thu mua công ty đối thủ mà mắt cũng không chớp một cái, đối thủ còn tưởng bẫy được cô, nào ngờ bị cô nắm trong tay xoay vòng vòng đến một xu cũng không còn.

Mãi đến khi âm nhạc du dương ngừng lại, MC thông báo bắt đầu cử hành hôn lễ, mọi thanh âm bàn tán mới tan biến đi.

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, ánh nắng lọt vào căn phòng đầy sao càng khắc họa rõ nét thân hình người đàn ông đứng ngược sáng. Bộ vest cắt may chỉnh tề ôm lấy từng bộ phận trên người anh, đôi vai rộng là chỗ dựa vững chắc, cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện dưới áo. Dời tầm mắt lên trên là nhan sắc khiến bao nhiêu cô gái thương nhớ, mái tóc đen vuốt ngược, lông mày hổ khí phách, đôi mắt sâu lắng. Khắp người hắn đều tỏa ra khí chất không ai bì kịp, trải qua thăng trầm mài giũa, tạo ra loại hormon khiến nữ giới đứng gần đều nhịn không được suy nghĩ trên mây.

Từng bước dài sải đến sân khấu, ai cũng nhìn thấy hắn điềm tĩnh nhàn nhạt nhưng không ai biết Đặng Luân đang nôn nao đến mức không ăn được gì. Mặc dù trước đó Minh Hạ đã nói hắn ăn uống đầy đủ, không cần quá lo lắng nhưng hắn vẫn kiềm không được hồi hộp đến mông không chạm ghế, chân không chạm đất, đi tới đi lui trong phòng chú rể suốt một giờ đồng hồ.

Giờ phút này cuối cùng cũng đã đến, nhìn cánh cửa một lần nữa mở ra, người con gái hắn yêu đến móc tim móc phổi khoác áo cưới lộng lẫy, khăn trùm đầu màu trắng điểm xuyến kim cương khiến cô hệt như tiên nữ giáng trần đang được Dương Minh Thành dắt tay đi về phía hắn. Phía sau là Minh Ái mặc đầm công chúa màu hồng, Minh Thần mặc vest đi phía sau tung hoa hồng. Mỗi một bước cô đi là trái tim Đặng Luân lại đập ngày càng nhanh.

Đến khi chỉ còn cách hai bước nữa, Đặng Luân rốt cuộc nhịn không nổi bước đến nắm lấy tay Minh Hạ chọc cho Minh Thành cùng mọi người một tràng cười vang dội.

MC ở bên cạnh cũng không nhịn được trêu chọc:

"Chà chú rể của chúng ta vội vã quá nha, không sợ cha cô dâu đổi ý đem con gái về hả?"

Minh Hạ bất lực nhìn bàn tay to lớn đang nắm tay mình run run, rõ ràng là một người đàn ông sắp 30, hai đứa con gần 5 tuổi, một quân nhân trải qua biết bao nhiêu khắc nghiệt mà vẫn luôn giống như đứa trẻ vậy. Chỉ cần là cô, bất kể làm gì đều có thể khiến cho người đàn ông này không tự chủ mà bộc lộ những điểm yếu, những mềm mại không gì sánh được.

Cô nắm lấy tay hắn, lặng lẽ đan mười ngón tay lại thật chặt, truyền cho hắn bình tĩnh, yên tâm.

Minh Thành rất muốn khóc, con gái ông cưng chiều từ lúc còn trong bụng vợ sắp thuộc về người khác, nhưng nhớ đến vợ ông đã dặn dò rất kĩ ở nhà là không được khóc nhè, không thôi cháu ông sẽ cười nên chỉ có thể trao tay con gái vào tay Đặng Luân, sau đó dùng hai tay mình nắm chặt tay hai đứa khe khẽ nói:

"Chúc tình yêu của hai con vững bền như núi."

Sau đó chạy về bên vợ mình, nhân lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ quẹt vào tay vợ mấy giọt nước mắt nóng hổi.

Lê Ngọc Lâm nhịn không được người chồng mít ướt này của mình, nhân lúc đèn tắt lặng lẽ xoa đầu ông chồng hai cái. Không ngờ hành động của hai người không tránh được ánh mắt của Trần Diệp Tử ngồi bên cạnh, bà nhìn hai người họ, lại nhìn đến Minh Hạ và Đặng Luân trao nhẫn, bàn tay vô thức chạm lên chiếc ghim cài áo trên ngực, kí ức như dòng thác cuồn cuộn tràn về. Đây là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng người xưa tặng cho bà, người đã hẹn thề nhất định sẽ khoác cho bà áo cưới lộng lẫy nhất, để bà trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.

Chiếc váy cưới mà Minh Hạ mặc, là tâm huyết của bà, là ước mơ mà bà bận tối tăm mặt mũi hẹn nhà thiết kế áo cưới hàng đầu, gấp rút chuẩn bị, đem tất cả những gì đẹp đẽ nhất dành tặng cho cô. Cũng như tặng cho mối tình yểu mệnh của mình.

Trần Diệp Tử nắm chiếc ghim cài áo, nhìn Minh Hạ và Đặng Luân trao nhau nụ hôn thề nguyện, bà nở nụ cười: Viễn Chi, nếu có kiếp sau em nhất định sẽ không để mất anh, sống là người của anh, chết là ma của anh.

Minh Ái ngồi bên cạnh Anthony, ánh mắt điềm tĩnh nhìn ba mẹ ở trên hạnh phúc, những ngón tay nho nhỏ cẩn thận nắm lấy tay anh. Đợi khi Anthony giật mình nhìn cô, cô bé nói từng chữ rõ ràng:

"Nên buông rồi, papa xứng đáng gặp được một cô gái tốt hơn. Còn mẹ con.. không tim không phổi, ai yêu phải cũng đều nếm đau nhiều hơn nếm mật. Minh Thần cũng chờ mama lắm đó."

Anthony nhìn Minh Ái, gần như có thể nhìn thấy hình ảnh của Minh Hạ trong đứa nhóc 5 tuổi này, anh nắm lấy bàn tay cô bé, nở nụ cười rạng rỡ như nắng mai:

"Papa nghe con, nghe con hết. Sẽ cố gắng tìm cho hai đứa một mama đẹp hơn cả mẹ con, dịu dàng hơn mẹ con gấp tỷ lần, đến lúc đó, con và Minh Thần phải nâng váy cưới cho mama nha."

Minh Ái gật đầu nắm chặt lấy tay anh, Minh Thần không tim không phổi đang ngậm cả đống kẹo cũng ý thức được gì đó, nắm chặt lấy tay còn lại của Anthony.

Anthony ngẩng đầu, nhìn màn hình chiếu hình cưới của Minh Hạ và Đặng Luân, từ võ phục đến đồng phục rồi đến áo cưới. Anh sao có thể không buông tay, từng có một khoảng thời gian trong tim Minh Hạ có hình dáng anh, đối với Anthony, đó là hạnh phúc nhất trần thế này.

Dù sao cha anh vẫn luôn cười nhạo anh rằng: tình đầu vĩnh viễn không thể thành, chỉ có thể khắc ghi trong tim.

Giờ anh có thể cười nhạo ngược lại ông ấy rồi, Minh Hạ và Đặng Luân là tình đầu đấy, từ võ phục đến áo cưới đấy, ai nói tình đầu không thể thành chứ.

"Cô gái năm đó anh bất chấp tai tiếng để theo đuổi đó hả? Công nhận, nếu em là đàn ông thì em cũng móc tim móc phổi cho cô ấy."

Giọng nói vui vẻ, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô dâu của người ngồi bên cạnh khiến Lâm Tần Minh không biết nên buồn hay nên vui nữa, anh luồn tay ôm lấy eo cô, gương mặt anh tuấn kề sát đến, thì thầm:

"Cô bé, anh chỉ theo đuổi cô ấy thôi, còn em, em có từ linh hồn đến cơ thể của anh, mỗi tấc da thớ thịt trên người anh đều là của em, em đừng có ghen chứ."

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo hương vị đàn ông quyến rũ phả vào vành tai cô, khiến cho cô vợ bé bỏng của anh rùng mình xua đuổi anh, cô phồng má bĩu môi bất mãn:

"Tế bào lãng mạn của anh có vấn đề hả, nói như em ăn thịt anh không bằng. Còn nữa, em ghen lúc nào, em nói sự thật, là sự thật anh biết không? Chị Minh Hạ với nhan sắc thế kia em là con gái còn muốn yêu chứ nói chi đàn ông mấy anh. Em đâu có nhỏ mọn đến mức ghen với tình đơn phương của anh chứ, tỉnh lại đi thưa giáo sư ấu trĩ ạ."

Lâm Tần Minh nhìn người trong lòng, bất đắc dĩ chống trán, vợ anh luôn là người khiến anh hết lần nãy đến lần khác thua trong tay cô. Lại nhìn đến Minh Hạ đang tay trong tay với Đặng Luân đi chúc rượu từng bàn, bỗng nhiên cảm thấy năm xưa anh yêu Minh Hạ không nhiều như anh nghĩ. Bây giờ nhìn thấy cô hạnh phúc, Tần Minh có cảm giác như em gái trong nhà lấy chồng như ý vậy, thật nhẹ nhõm.

Minh Hạ cùng Đặng Luân tay trong tay đi từng bàn nhận lời chúc phúc của mọi người, ai ai cũng thấy họ rất xứng đôi. Lễ cưới trong sự vui vẻ cả chủ lễ và khách khứa dần dần kết thúc.

Trần Diệp Tử đã sớm đặt vé máy bay đến Maldives để hai người họ hưởng tuần trăng mật, còn bà thì không đổi sắc mặt quản lý công ty Thần Ái tạm thời giúp Minh Hạ. Minh Hạ ban đầu còn nghi ngờ mẹ chồng mình bỏ nghề lâu thì đao kiếm cũng cùn, sau khi thấy bà sắp xếp lại nhân viên, đem chồng hợp đồng ứ đọng trên bàn xử lý hết trong hai ngày thì an tâm cùng Đặng Luân đi hơn 10 ngày mới về.

Trần Diệp Tử: ủa cho nó đi 7 ngày mà, ủa ủa?

Sau khi kết thúc tuần trăng mật, Minh Hạ và Đặng Luân bận đến mức chân không chạm đất, buổi tối ăn cơm chung xong phòng làm việc ai người đó ở. Trần Diệp Tử nhìn mãi cũng thành quen, cùng với Minh Thần và Minh Ái chơi đến vô cùng nhàn hạ.

Vốn dĩ là bà cho Minh Hạ và Đặng Luân ở riêng cho vui vẻ nhưng Minh Hạ không đồng ý. Cô biết Đặng Minh là cháu đích tôn, sau khi lập gia đình đã dọn về bên nhà tổ lo hương khói của gia tộc, vì vậy cả toà nhà to lớn này chỉ có Diệp Tử cùng người giúp việc. Ba mẹ cô đã có anh trai lo, nên cô cùng Đặng Luân ở đây bầu bạn với Diệp Tử.

Sau đó người tính không bằng trời tính, lúc ở Maldives hai người họ thú tính bộc phát quá độ dã chiến ngoài bãi biển mà không có biện pháp phòng ngừa, Minh Hạ thành công có thai thêm lần nữa.

Đặng Luân đã hứa không để Minh Hạ phải chịu đau đẻ thêm lần nào nữa, nội tâm gào thét: .... Đcm, xem anh có giống thằng tra nam không!

Lần mang thai này Minh Hạ cực kỳ đau đầu, mẹ chồng và mẹ ruột thay phiên nhau chăm sóc cô, đem cô nuôi đến béo tròn trục trục. Trần Diệp Tử ban ngày giải quyết việc công ty giúp cô, Lê Ngọc Lâm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho cô và Minh Ái, Minh Thần.

Đặng Luân cũng bôn ba việc ở tổng cục rồi tất tả về thăm cô, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Kết quả không cần nói cũng biết, Minh Hạ mẹ tròn con vuông, đứa thứ ba là trai, Đặng Luân vừa nhìn thấy đã đặt luôn tên: Đặng Minh Hiên, rồi cun cút đi gặp cô.

Đứa trẻ Đặng Minh Hiên này làm cho Minh Thần tức đến nghiến răng, cậu bé như hòn ngọc được nâng từ tay bà ngoại sang ông ngoại, về tới bà nội rồi tới cậu cả, tới bác cả. Được mọi người nuông chiều đến vô pháp vô thiên. Cậu trực tiếp bị đạp xuống vị trí thứ hai trong nhà.

Bẵng đi năm năm, Minh Hạ cùng Đặng Luân đi họp phụ huynh cho Minh Ái, Minh Thần. Đây là lần họp đầu tiên cũng như cuối cùng của Minh Thần. Vì để bảo vệ sự an toàn của con khỏi kẻ thù và đối thủ, hai người họ quyết định ém thân phận thật. Để hai đứa trẻ có thể thỏa sức tung hoành, đáng tiếc vừa nói ra chủ ý này ai cũng gật đầu nhưng Minh Ái thì không, đứa trẻ 9 tuổi nêu rõ ràng quan điểm của mình rằng sau này sẽ học tài chính, thừa kế cơ nghiệp của mẹ. Vì vậy mà thân phận của cô bé phải được làm rõ ràng ngay từ đầu, chỉ cần bảo vệ Thần và Hiên là đủ.

Trước sự kiên quyết này, Minh Hạ lại quăng ra câu hỏi như lần trước:

"Minh Ái, con phải con mẹ không?"

Minh Ái ôm trán: mẹ ruột tối nghi ngờ ADN phải làm sao đây, online chờ rất gấp!

Tiếp tục chuyện họp phụ huynh, đang họp giữa chừng thì Đặng Luân có điện thoại phải ra ngoài nghe, đi được một chút thì cuộc họp cũng tan. Minh Hạ để hai đứa nhỏ ở lại phụ cô giáo mấy việc vặt còn cô lững thững tham quan trường học, bất ngờ một bóng người đụng trúng cô rồi ngã phịch ra đất.

Minh Hạ vội vàng nhìn xuống là một cậu trai trẻ tầm 20 tuổi, trên  cổ đeo thẻ sinh viên. Cậu ta vội vàng ngẩng đầu xin lỗi, lời còn chưa ra khỏi môi đã bị nhan sắc của Minh Hạ hút mất hồn ngồi thần ra đó.

Tiếc là cậu ta còn chưa nhìn được bao lâu, Đặng Luân ở phía xa xa nhìn thấy liền mượn quả bóng rổ trong tay một cậu nhóc, vung tay lên.

Chỉ nghe thấy tiếng gió bị xé đầy bạo lực và quả bóng dội mạnh xuống sàn cách cậu trai trẻ kia chưa đầy nửa gang tay.

Nhìn thấy vết lõm nhàn nhạt trên nền sân bê tông, sắc mặt thanh niên kia hết trắng rồi xanh. Đánh dấu chủ quyền bạo lực quá huhu.

Minh Ái ở xa xa nhìn thấy một màn này cũng tới góp vui. Cô bé chạy đến xổm bên thiếu niên kia, giọng nói bỡn cợt gợi đòn:

"Hi anh đẹp trai, năm nay em 9 tuổi." Sau đó đưa tay chỉ lên mẹ mình: "Còn đây là mẹ em, năm nay 32 tuổi. Anh trai, miệng còn hôi sữa là không tán được mẹ em đâu nha."

Minh Hạ:...
Đặng Luân:...
Cậu thanh niên:...

Nhờ sự tinh ý của một bạn độc giả mà tuôi nhận ra tuổi của Minh Hạ bị nhầm lẫn qua một nhân vật mà tuôi đang viết song song. Minh Hạ đoạn đầu là 22 tuổi, đi Mỹ sinh hai đứa nhỏ là 27 tuổi, hiện tại qua 5 năm là 32 tuổi nha .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro