Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ca hữu hội đã kết thúc được nữa giờ, nhưng mà phía sau đài trong phòng nghỉ vẫn mờ mờ truyền đến tiếng thét chói tai.

Tiếu Huyền đã thay xong quần áo, đang nhắm mắt tựa vào ghế salon như đang ngủ còn chuyên viên trang điểm thì đang xoá đi lớp trang điểm và tháo trang sức xuống.

Tạ Tiểu Vũ cách đó không xa đang thấp thỏm giúp hắn ôm bảo bối đàn ghita, tuy rằng chỉ mới làm vài ngày, nhưng phải tin tưởng thật sự Tiếu Huyền đang ở trước mặt mình, điều đó thật khó khăn.

Khuôn mặt đẹp trai quý báu của Boss sau khi được làm sạch cẩn thận, mới mở to mắt lộ ra biểu tình.

Nhìn tên trợ lý ngốc nghếch của mình lén lút chơi đàn ghita, bộ dáng giống như sắc lang nhìn thấy đại mỹ nữ, liền thừa dịp nhàm chán hỏi : " Cậu biết đàn??"

Tạ Tiểu Vũ như bị doạ, mới hoàn hồn nói lắp: " Không, không biết.... tự mình luyện qua."

Tiếu Huyền ca đến mệt mỏi, lấy cậu tiêu khiển một chút: " Hát hai câu cho tôi nghe thử."

Trước mặt thần tượng *múa rìu qua mắt thợ đây không phải là việc ai cũng có dũng khí làm, cũng may Tạ Tiểu Vũ thần kinh tương đối thô, cậu thế nhưng hứng khởi hỏi: " Vậy có thể dùng ghita của anh không?"

* trước mặt người có chuyên môn mà ra vẻ ta đây không biết lượng sức mình

Tiếu Huyền thoáng giật mình rồi sau đó gật đầu.

Tạ Tiểu Vũ ngược lại liền hằng giọng chỉnh lại âm thanh, nhẹ nhàng nói : " Đây là bài hát tôi tự viết..."

Nói xong liền hát lên.

Âm thanh non nớt mà run rẩy liền truyền đi khắp phòng nghỉ.

Các chuyên viên trang điểm nhịn cười không được nói : " Tiểu Vũ ngươi hát như vậy thật sự khủng bố nha, làm trợ lí của Boss tốt xấu gì cũng học được một chút chứ."

Đứa ngốc nhất thời co quắp dừng lại: " Khó nghe vậy sao?"

Chuyên viên trang điểm cười nói: " Không phải khó nghe..."

Sắc mặt Tạ Tiểu Vũ mới tốt lên một chút.

Cô lại nói tiếp : " Giống như con mèo từ toà lầu Ương thị (CCTV) nhảy xuống phát ra tiếng kêu thảm thiết, hahaha, Tiếu Huyền tôi đi đây."

Nói giỡn xong cô liền đeo túi trang điểm biến mất sau cánh cửa.

Trong phòng khôi phục yên lặng.

Tiếu Huyền vẫn đang dựa vào ghế salon lẳng lặng nhìn Tạ Tiểu Vũ.

Đứa ngốc ngượng ngùng cất đàn ghita âm thầm chờ mong được chút an ủi.

Cuối cùng Boss cũng chịu mở miệng, so với người khác càng sát thương người hơn.

Hắn nói: " Sau này đừng hát trước mặt tôi."

-------------------------------------------------------------------

Trên đường trở về không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Vốn là Tiếu Huyền thường vẫn toả ra khí lạnh, đêm nay lại thêm khuôn mặt người sống chớ đến gần của Tạ Tiểu Vũ, so với Tiếu Huyền có hơn chứ không kém.

Khuôn mặt thanh tú trắng bệch, tuy không lộ ra nhiều biểu tình, nhưng những ngón tay bất giác nắm chặt.

Tiếu Huyền lần đầu tiên hảo tâm kêu tài xế trở cậu về nhà, quan sát không dễ nhìn ra vẫn là nhẹ giọng hỏi : " Cậu giận?"

Tạ Tiểu Vũ khôi phục lắc đầu : " Không có"

Boss rũ mắt nói : " Vậy thì tốt rồi, tôi nghĩ cậu không nghe nổi lời nói thật lòng."

Tâm tình Tạ Tiểu Vũ vừa mới tốt hơn tức khắc liền hạ xuống, cậu có chút khổ sở nói : " Vốn tôi luôn nghĩ muốn hát cho anh nghe..."

Tiếu Huyền giương mắt.

Tạ Tiểu Vũ cười nhạt nói: " Khi còn học sơ trung, chúng ta luôn cùng nhau luyện đàn ghita, anh học rất nhanh thanh âm lại dễ nghe, tôi cái gì cũng không theo kịp....... haha, dù sao anh cũng quên hết rồi."

Tiếu Huyền trầm mặc một lúc mới nói : " Chuyện trước kia, cái gì tôi cũng không nhớ rõ."

Tạ Tiếu Vũ kinh ngạc nhìn hắn.

Tiếu Huyền giải thích: " Không phải mất trí nhớ, mà là gặp quá nhiều chuyện không vui, tôi phải gặp bác sĩ tâm lý để làm thôi miên."

Đây là chuyện riêng bất luận kẻ nào cũng đều không dám truy hỏi, Tạ Tiểu Vũ bình tĩnh gật gật đầu cười nói : " Vậy hiện tại anh sống càng hạnh phúc là được rồi."

Tiếu huyền không để ý đến cậu, quay đầu nhìn về cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa số nói: " Ngày mốt Giang Bạch sẽ quay về."

Cho nên việc làm trợ lý, cơ bản chưa đạt được thành tích gì thì đã xong rồi.

Tạ Tiểu Vũ có điểm mất mác, gật gật đầu không lên tiếng.

Boss ngược lại hạ lệnh : " Ngày mai tới nhà của tôi, quét dọn nhà cửa."

Tạ Tiểu Vũ lầm bầm nói : " Nhà của anh không phải có người giúp việc sao..."

Boss trừng mắt nhìn cậu: " Phòng ghi âm không thể để họ làm loạn."

Phòng ghi âm..... Tạ Tiểu Vũ chớp chớp mắt.

Tiếu Huyền cho mình vào phòng ghi âm?

Đứa ngốc tâm tình hoá thành hư không, chỉ chú tâm ngắm nhìn thần tượng của mình.

Tiếu Huyền miễn cưỡng vui vẻ kết thúc câu chuyện, lần nữa nhắm mắt hắn lúc nào cũng thiếu ngủ.

-----------------------------------------------

Cửa hàng sửa xe của Hạ Duy làm ăn được, hôm nay hắn cùng bạn bè chúc mừng đến khuya mới đầy mùi rượu trở về.

Hắn thấy Tạ Tiểu Vũ đang ngốc nghếch ngồi trên salon xem TV, liền kinh ngạc hỏi: " Sao lại không luyện hát?"

Tạ Tiểu Vũ giương mắt nói: " Cậu gạt tớ, tớ hát không dễ nghe chút nào."

Hạ Duy sờ sờ đầu : " Không có, tớ thật sự cảm thấy không tệ, ai nói gì cậu rồi?"

Tạ Tiều Vũ cau mày than thở : " Ngươi ta nói với tớ, tớ hát giống như tiếng kêu thảm thiết của con meo rớt từ toà nhà Ương thị ( CCTV)...."

Nghe vậy Hạ Duy không nhịn được cười ra, sau đó mới chỉnh lại biểu cảm nói: " Không cần để ý đến những lời nói đó, tin tưởng vào bản thân."

Tạ Tiểu Vũ tự ti cúi đầu : " Nhưng mà mỗi ngày tớ gặp rất nhiều người mới, bọn họ so với tớ đều tốt hơn nhưng vẫn không thể ra đĩa nhạc...."

Hạ Duy ngồi xuống ghế salon an ủi : " Ai nói vậy, cậu xem trên TV đám người quái dị kia vừa hát vừa nhảy, cậu so với họ tốt hơn nhiều, vừa biết hát vừa biết soạn nhạc, một ngày nào đó sẽ được tán thưởng."

Tạ Tiểu Vũ đặc biệt dễ dàng bị người khac lay động, huống chi là bạn bè lại biểu tình chân thành như vậy, cậu dao động nói: " Thật vậy không."

Hạ Duy sang sảng cười : " Đương nhiên là thật rồi."

Tạ Tiểu Vũ gật gật đầu, không nói chuyện nữa quay đầu về phía TV.

Hạ Duy vỗ vỗ cậu khích lệ : " Tiếp tục cố gắng, tờ còn chờ ngày cậu ra mắt đây."

Tạ Tiểu Vụ rốt cuộc mỉm cười: " E rằng tới lúc đó cậu đã già rồi."

Hạ Duy nói: " Muộn thế nào cũng không cần vội, đó không phải giấc mộng của cậu sao?"

Phòng khách nhỏ mộc mạc, bỗng nhiên vì mấy câu nói này mà trở nên ấm áp.

Tạ Tiểu Vũ vốn tâm bị đả kích nhất thời lại tràn ngập năng lượng.

Giấc mộng a giấc mộng, là từ ngữ đẹp đến cỡ nào.

Người tới 25 tuổi mà vẫn nhớ tớ nó, hơn phân nữa không phải là người thông minh.

Đã muốn đi tới *Nam tường cũng không biết quay đầu, cũng không biết sẽ đi đường nào.

* điểm cuối cùng

" Oa..." Đẩy cửa vào, Tạ Tiểu Vũ nhìn thấy rất nhiều đàn ghita, Piano cùng với thiết bị ghi âm, nhịn không được phát ra âm thanh cảm thán, ánh mắt lấp lánh phát sáng như đang nhìn thấy núi vàng núi bạc.

Boss có chút không tin được rũ mắt nhìn cậu : " Đừng động loạn , lau sạch sàn nhà với cái bàn là được rồi."

Tạ Tiểu Vũ khẩn trương gật đầu đồng ý : " Tôi đã biết."

Tiếu Huyền nhìn cậu lần nữa, mới yên lặng xoay người đi tắm.

Ngay khi được tự do cậu tức khắc chạy vào, ngó trái ngó phải đem toàn bộ đồ vật bốn phía nhìn đến mấy lần, sau đó mới ngồi xuống vất vả lau sàn gỗ.

Cậu tuy rằng ngốc nhưng lại không hề sợ phiền toái, mặc dù tốc độ chậm hơn người khác rất nhiều nhưng tất cả đồ vật đều được cậu tỉ mỉ rửa sạch, cuối cùng khi cậu đang lau vết nước bẩn trên bàn, Tiếu Huyền mới đem theo mái tóc ẩm ướt đi ra.

Hắn có chút hài lòng nhìn sàn nhà sáng bóng, sau đó ánh mắt dừng lại trên tay Tạ Tiểu Vũ, vội vã đến gần hỏi : " Phổ nhạc của tôi đâu?"

Tạ Tiểu Vũ hoảng sợ, vội vã cầm lấy cặp văn kiện đưa cho hắn.

Tiếu Huyền sốt ruột lục lòi vài cái nói: " Không phải, nó là một tờ giấy."

Tạ Tiểu Vũ cố gắng nhớ lại, rốt cuộc nhớ đến tờ giấy dơ bẩn dính đầy cafe, trên đó là những dòng chữ viết ngoáy lộn xộn như gà bới.

Tạ Tiểu Vũ chỉ ra ngoài cửa nhỏ giọng nói : " Hình như ném rồi."

Tiếu Huyền lập tức phẫn nộ: " Ai cho phép cậu ném, đó là ca khúc mới của tôi, nhanh đem về cho tôi."

Tạ Tiểu Vũ nhanh chóng chuyển động hai chân, chạy tới thùng rác bên ngoài biệt thự.

Cậu hổn hển mở cửa sắt ra, liền nhìn thấy xe chở rác đang khởi động.

Tạ Tiểu Vũ chạy nhanh kêu thảm thiết: " Đợi một chút, đợi một chút-------."

Đáng tiếc người ta không nghe thấy, ầm ầm hướng về phía đường lớn mà đi.

Tạ Tiểu Vũ vội vàng đuổi theo hết tốc độ cuối cùng cũng từ bỏ.

Chờ đến cậu chạy về mở thùng rác ra tìm, một vật cũng không còn.

" Cậu có thể làm được gì, dọn dẹp phòng cũng làm mất đồ." Người lúc nào cũng hờ hững như Tiếu Huyền rốt cục cũng bị chọc tức, xô ngã đồ vật chỉ thiếu cả người đều nhảy dựng lên.

Tạ Tiểu Vũ biết mình sai, ngượng ngùng rụt cổ không dám hé răng.

Sáng tác phẩm cùng với các vật phẩm khác không giống nhau, thường thường là ý tưởng nhất thời không thể nào tạo ra thêm một tác phẩm giống vậy, huống chi sắp hết thời gian sáng tác.

Tiếu Huyền rõ ràng phẩn nộ đến cực điểm : " Chuyện khác tôi sẽ không chửi cậu, nhưng cậu có phải hay không bị nhược trí, ném đồ vật của người khác cũng không hỏi qua một câu?"

Tạ Tiểu Vũ lẩm bẩm: " Bẩn như vậy rất giống đồ bỏ đi....."

Tiếu Huyền nổi cáu : " Tôi nhìn cậu càng giống đồ bỏ đi hơn, lớn như vậy mà còn quá ngu ngốc, bản báo cáo cũng  làm  không được còn đem nhạc phổ của tôi ném đi, cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."

Kiên trì toàn bộ bay sạch, cảnh Boss phát điên đuổi người lại lần nữa xuất hiện.

Tạ Tiểu Vũ tuy rằng đã làm sai, nhưng vẫn thấy rất tủi thân, cậu buồn bã nhìn Tiếu Huyền, cái gì cũng không nói liền chạy xuống lầu, cả căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

Cảm xúc thay đổi nhanh chóng làm Tiếu Huyền choáng váng.

Hắn cũng không có tâm trạng viết ca khúc mới, đánh ngã cái tượng thuỷ tinh trên bàn do fan tặng, liền lạnh mặt đi vào phòng ngủ.

Ai ngờ chạng vạng tối tiếng chuông cửa biệt thử bỗng nhiên vang lên, Boss mơ mơ màng màng đứng dậy, tâm trạng hoàn toàn không tốt lớn tiếng hỏi: " Tìm ai?"

Âm thanh uất ức của Tạ Tiểu Vũ lần nữa truyền đến: " Là... Là tôi, nhạc phổ của anh tôi tìm về rồi."

Tiếu Huyền mệt mỏi một lúc lâu cũng không hề hé răng, rồi sau đó mới cau mày xuống lầu mở cửa.

Kết quả Tạ Tiểu Vũ toàn thân bẩn thỉu ngây ngốc đứng đó, giơ lên tờ giấy càng bẩn hơn nói: " Cho anh."

Theo đó còn mang theo mùi hôi tanh kì dị.

Tiếu Huyền ghét bỏ lui về phía sau vài bước: " Cậu làm gì rồi?"

Tạ Tiểu Vũ thế nhưng còn rất vui vẻ: " Tôi gọi điện cho trạm thu gom rác nhắn, khi nào chiếc xe kìa trở về thì ngăn lại giùm, tìm cả một ngày cuối cùng cũng tìm được, hahaha."

Sắc mặc Boss biến đổi không ngừng, hắn che mũi nói: " Đợi."

Rồi sau đó vội vàng chạy vào phòng bếp tìm cái túi bảo quản thực phẩm ném cho Tạ Tiểu Vũ nói : " Bỏ vào bên trong."

Càng vội vã hơn chạy lên lầu lấy ra trải giường ném cho cậu nói : " Đem người bọc lại, đến phòng tắm, không được sử dụng phòng tắm của tôi."

Tạ Tiểu Vũ nhìn hắn không giống nói giỡn, đành phải nghe theo, đem nhạc phổ đặt trên sàn nhà bỏ vào túi bảo quản thực phẩm, sau đó dùng ra trải giường bọc bản thân lại như con chuột túi rồi một mạch nhảy lên lầu hai.

Boss hết sức phiết khích, nhưng lại luyến tiếc nhạc phổ bảo bối của mình, buồn bã ngồi ở cửa, chờ cái tên quỷ bẩn kia tắm xong trở lại xử lý tất cả mấy thứ bẩn ngoài này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro