iii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

văn phòng thư ký vừa sáng sớm đã nôn nao tiếng người với nhau, thông báo được gửi từ đất pháp thơ mộng như tưới vào lùm hoa cỏ một làn nước mát, bỗng mọi người trông hưng phấn vô cùng

duy nhất ở một góc trong căn phòng, nàng lúc nào cũng tự tách mình khỏi thế giới xunh quanh, tưởng chừng nếu lại gần sợ rằng sẽ có ai đó bất chợt làm hại nàng, điều những đồng nghiệp khác biết thì trước sau nàng cũng sẽ nghe qua, bỏ ngần ấy thời gian để nói chuyện thì thật lãng phí

nàng vẫn tập trung hết mức đối với công việc của mình ở trước máy in, khi vừa quay người lại để đem sấp giấy tờ về bàn làm việc thì lập tức bị bao quanh bởi vòng vây của sự hiếu kì, nàng tuy không đặc biệt thân thiết với ai nhưng vẫn luôn biết cách cư xử, có lẽ vì vậy nên mới chưa khiến ai phật lòng

"jennie, em có biết gì về tổng giám đốc của công ty không ? thông báo nói là người đó sắp trở về đấy"

"em là thư ký của phó tổng, hẳn phải nghe anh ấy nói gì chứ nhỉ?"

"em cũng rất tò mò, chị jennie"

đứng trước vô vàn câu hỏi của mọi người chỉ biết âm thầm thở dài, ngay cả thông báo nàng còn chưa mở ra đọc, đến cả công việc nàng còn xử lý chưa xong thì lấy đâu nữa thì giờ để điều tra lý lịch của người khác, mà trước giờ nàng làm việc luôn có nguyên tắc, về chuyện nhân sự không phải chuyên môn nàng rất ít khi quan tâm, chuyện của sếp lớn càng không nên quan tâm, ở đây nàng chỉ có công việc và công việc, những chuyện không liên quan tốt nhất là lờ đi, an phận làm tròn chức trách của mình là đủ

"tôi không biết"

họ không nghe nàng cũng đành chịu, lấy kang jaehyun là cái cớ để mau chóng thoát khỏi vòng vây, không ngờ cũng có một ngày nàng chịu lợi dụng đến hắn

đêm đến gió trở lạnh, bức tranh nền trời thiếu đi nguồn sáng của mình mà trở nên mờ nhạt trong mắt nhân loại

kết thúc bốn mươi lăm phút trong phòng họp, cả người nàng rã rời khiến tâm trí chỉ muốn về nhà mà đánh một giấc thật sâu, nhưng cả một ngày dài cứ luôn bị làm phiền bởi phòng thư ký, dường như không moi được thông tin gì họ sẽ bứt rứt không yên, nhưng càng như vậy nàng nghĩ mình không thể tiếp tục chịu đựng, nàng bỗng không thấy hài lòng về cái người ấy, dù không là ai lại ngang nhiên phá hoại sự bình yên của nàng

chợt một bàn tay ở đâu xuất hiện giải thoát nàng khỏi vòng vây, là tình cờ hay cố ý mà hôm nay kang jaehyun lại về theo lối thang máy cho nhân viên, bắt gặp mọi người đang gây phiền hà cho nàng trước cửa thang máy, thậm chí còn để ý nàng đã lay khẽ thái dương, hắn khó chịu quát đuổi đám người ngay lập tức

"mấy người chưa về còn ở đây làm gì?"

là hắn cố ý đến kéo nàng đi trước ánh mắt nhiều chuyện của nhóm người, hành động giải khuây giúp nàng của hắn không khiến nàng mang ơn mà càng khiến nàng xấu hổ, sẽ rất phiền nếu nhân viên trong công ty đồn đại mối quan hệ giữa nàng và hắn

cánh cửa thang máy dành riêng cho lãnh đạo công ty dần đóng lại, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nàng chỉ dám cúi đầu để né tránh, cũng bởi vậy nên mới lỡ mất vẻ hài lòng trên đôi môi khẽ câu lên của hắn

"nhà ở đâu? tôi đưa em về"

"không cần, cảm ơn anh"

cảm giác bị chối từ sao lại có thể ngọt ngào đến vậy, hắn bật cười rút tay về, ánh mắt thâm tình day dứt không rời khỏi dáng người khuất xa dần

lẳng lặng quan sát rồi cau mày, bất cứ lúc nào hắn cũng thấy sâu bên trong con người kiên cường đó hiện hữu sự cô đơn vô tận, hắn chưa từng được ngắm nụ cười của nàng, chưa khi nào trông nàng thực sự vui vẻ, sâu trong đôi mắt hờ hững của nàng lúc nào cũng có một nỗi buồn xâm chiếm, như một con dao đã cũ, tuy lưỡi cùn nhưng vẫn dư sức bào mòn trái tim đầy vết xước ấy

âm thầm đi theo sau nàng, khi chiếc xe cuối cùng ở trạm xe buýt khởi hành mới quay trở lại công ty lái xe về

hắn cứ cảm thấy hắn phát điên lên vì nàng, chưa bao giờ khát khao của hắn nhỏ nhoi đến mức chỉ cần ở cạnh một người thôi đã biết đủ

nàng luôn lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, có lẽ vì vậy làm hắn thấy thú vị và nảy sinh cảm giác muốn chinh phục, cùng là đồng nghiệp gần 5 năm, từ ngày quen biết, làm bạn cũng được 5 năm, có lẽ "mưa dầm thấm lâu" không chỉ là lời nói, hắn thật sự đã động lòng

dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại ồn ào, gu âm nhạc náo nhiệt khiến hắn giật bắn mình suýt chút nữa đã tuột mất tay lái, trông kang jaehyun lúc này không có chút thần thái nào giống một vị tổng tài bá đạo ban nãy đã giải khuây giúp nàng khỏi nhóm người ở phòng thư ký

giọng quát lớn làm ù cả loa, vô cớ cáu bẩn trút hết bất mãn thẳng tới đầu dây bên kia

"sao?"

"kang jaehyun"

"kang jaehyun cái gì? gọi thì nói lẹ đi, muốn nói cái gì"

giọng nói người kia rất trầm, thoáng chốc còn cười, vang lên trong đêm thâu tĩnh mịch, thanh âm đó bỗng tà mị đáng sợ biết nhường nào

vầng trán cao đột nhiên đổ vài giọt mồ hôi lạnh, ánh mắt dán chặt vào cái tên liên lạc của người gọi khiến hắn bất giác rùng mình, phải dùng sức hít sâu, thở đều để lấy lại bình tĩnh

"a tổng giám đốc, em khỏe chứ?"

"phải khoẻ thôi, anh tiếp đón tôi nồng nhiệt thế mà, cảm ơn anh"

"vâng, em quá lời rồi"

"tuần sau nhớ đến sân bay incheon đón tôi, và... sau này khi nói chuyện với tôi phải cẩn thận, tôi không ngại sa thải anh đâu kang jaehyun"

"vâng"

cầm chiếc điện thoại trên tay hắn chỉ hận không thể ném văng ra ngoài cửa xe, người kia không hề kiêng nể dứt khoát cắt ngang cuộc gọi, mà hiện tại nghĩ đến tháng ngày sắp tới hắn sắp phải sống cơ cực, phải chịu sự giám sát của vị tổng giám đốc trẻ tuổi khiến cả người ngồi trên xe run lên như thể có một dòng điện chảy qua

ba mẹ từ lâu đã không còn nuông chiều hắn vô điều kiện, một đồng cũng không chu cấp, nhà cũng không cho về, vì lúc còn trẻ người hắn sống rất tệ, lớn lên rồi mới biết đường hối lỗi, chắc hẳn hắn đã làm ba mẹ phiền muộn rất nhiều

một hơi thở dài được trút ra, sự vắng lặng cho hắn thấy bức bối trong lòng, chiếc xe dừng bánh trong con hẻm tối ở góc phố, luồng sáng của đèn xe như ánh nến huyền ảo thắp sáng cả con đường phía trước

hắn hiện tại cũng đã hơn ba mươi, lại chưa một lần báo hiếu, phải chăng hiện tại là lúc thời cơ thích hợp để hắn thay đổi, vì ba mẹ hắn, còn vì một người con gái hắn bỗng đặt trong lòng

hắn nghĩ, rồi cười ngây dại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro