iv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mặt trời phủ xuống thành phố tấm màn nắng ôn hòa, rọi lên hạt sương ban mai óng ánh đang chảy dài trên tán lá non, vệt nắng ấp iu trên mái tóc của nàng những sợi êm dịu, ấm áp sưởi ấm cho dáng vẻ từng là cô gái của thời thanh xuân nhung nhớ

bước chân bỗng dừng lại bên chiếc xe hơi thể thao đắt giá, người đàn ông thường thích thể hiện đang dựa người lên cửa xe, hai tay khoanh trước ngực mang theo ánh mắt thích thú đặt lên người nàng, vẫn là gu thời trang công sở đơn thuần mà lại khiến hắn say, mê man đến không muốn tỉnh lại

"đến sân bay, cùng tôi đón tổng giám đốc"

nàng không thể từ chối bất kỳ yêu cầu công việc nào của hắn ở cương vị một người trợ lý, lịch sự cúi đầu khi hắn chủ động mở cửa xe giúp nàng, tuy lưỡng lự nhưng vẫn yên lặng ngồi vào ghế lái phụ, khoảnh khắc đóng cửa lại nụ cười trên đôi môi hắn không cách nào che giấu được, dường như mọi cảm xúc đều bộc lộ hết ra, nhưng có lẽ hắn vẫn còn kìm nén, nếu không bên ngoài sẽ có kẻ đột nhiên nhảy cẩng lên như người điên

cùng hắn đứng ở cửa sân bay, nhiều người qua lại đôi lúc sẽ có vài ánh mắt chú ý đến nàng và hắn, thân nàng mặc đồng phục công sở, dáng hắn khoác âu phục lịch lãm, nhìn vào đều biết hoặc là đồng nghiệp hoặc là cấp trên cấp dưới, nhưng xen lẫn cũng có người nghĩ rằng cả hai là một đôi, tuy được khen nhưng ở tình huống này, nàng không thấy hài lòng

"em khó chịu sao? có cần đi bác sĩ?"

hắn đưa tay đặt lên trán nàng ngay giữa chốn đông người, hành động ân cần này khiến nàng thoáng chút bối rối, đồng thời xấu hổ đến đỏ mặt, giọng nói hắn từ bao giờ biết ôn nhu, hắn từ lúc nào biết quan tâm người khác, mà thật ra hắn chỉ đối xử như thế với nàng, cứ luôn khiến nàng khó xử, bằng cái vẻ cao quý luôn khiến nàng mệt mỏi

"đừng tùy tiện"

nàng gạt tay hắn ra khỏi trán, lúc quay người có chút giật mình, cảm giác như vừa làm việc xấu bị bắt tại trận, toàn thân cứng đờ như pho tượng không cách nào chuyển động

từ đầu đến cuối vẫn là hi vọng khoảnh khắc này nhưng không phải vào tình huống này, thanh xuân của nàng được gửi về từ một đất nước xa xôi, gửi tất cả những nỗi niềm nhớ nhung da diết, những mảnh kí ức cả một đời, cuối cùng đọng lại là những đau buồn không tả nổi thành lời

trước mắt nàng là một lớp sương mờ, hình bóng em mờ nhạt mà lại rõ ràng hơn bao giờ hết, nước mắt không tự chủ rơi xuống chạm vào mũi giày cao gót, loang lỗ, sau bao nhiêu năm gặp lại em lòng nàng vẫn đau âm ỉ, hình bóng chưa từng lãng quên đi lướt qua nàng như hai kẻ xa lạ, nàng từng nói rằng thời gian rồi sẽ khiến em quên hết, và ngày em trở về chính là khiến nàng đau đớn thế đấy, đau đến tận cùng, loại cảm giác tồi tệ nhưng đều là tự làm tự chịu

bàn tay bấu chặt được thả lỏng đưa lên lau đi hạt nước vương trên khóe mắt, em đã trưởng thành, đứng được ở vị trí mà em hằng mong, có được công ty của riêng mình, nàng chỉ thật không ngờ đó lại là limex, mỗi ngày đều chạm mặt nhau, nàng dường như chẳng còn đủ can đảm để đối diện, mười năm đằng đẵng như đã hút cạn sự kiên cường trong nàng

"thư kí kim, em làm gì ở đó vậy? chúng ta về công ty thôi"

vẫn đi đến xe ngồi vào vị trí ghế lái phụ như chiếc máy được lập trình sẵn, trông vẻ mặt nàng vẫn bình thường nhưng thực sự bên trong tâm trí nàng lúc này trống rỗng vô cùng, gặp lại em khoẻ mạnh đáng lẽ nàng nên vui, nhưng có lẽ niềm vui quá lớn khiến nàng muốn khóc

kang jaehyun lái xe đến công ty, bầu không khí trên xe bỗng ảm đạm đến ngột ngạt, jennie luôn mang theo giác cảm tội lỗi khi cảm nhận ánh mắt của người ngồi sau đang nhìn lấy mình, hận không thể xóa sạch mọi thứ, hận không thể tống khứ nàng khuất khỏi tầm mắt

vừa đến công ty, cuộc họp ngay lập tức được diễn ra, viện cớ mệt mỏi để tránh mặt, nàng luôn lo sợ khi đối mặt, khi nhìn thẳng vào mắt người ấy, lý trí lẫn cảm xúc đều bị chi phối, sợ rằng sẽ không tự chủ được mà khao khát được ôm lấy em

cuộc họp diễn ra chủ yếu là giới thiệu bản thân, nói về những quy tắc của mình, dáng vẻ của em trưởng thành hơn cả tuổi, người đã đi hết, trong phòng họp vắng lặng còn riêng hắn đối diện với em

"kang jaehyun, anh thích cô thư kí kia sao?"

"sao?"

hắn thoáng giật mình khi bị hỏi trực tiếp như vậy, nhưng chính hắn cũng không muốn phủ nhận điều này

"anh thích cô ta sao? tại sao vậy?"

"bởi vì nhìn cô ta thật chán ghét, tính cách lạnh lùng lại rất ương ngạnh, đơn thuần nhưng tỏa sáng, là người có sức hút"

lisa cúi đầu, khẽ nhếch môi cười, mười năm xa cách và trở lại, như một thử thách chông gai vậy, nhưng khi trở về giữa hai người vẫn là một khoảng cách lớn không thể thu hẹp, nàng cho mình không hợp với thế giới của em, em lại tương tư cho rằng mình chỉ mãi thuộc về cuộc đời có nàng, cho đến hiện tại em vẫn muốn lặp lại câu hỏi đó,

liệu rằng, chị có thương em?

có điều, lại thật sợ câu trả lời bằng im lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro