viii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một tuần sau đó không thấy em đến công ty, đơn xin thôi việc của nàng cũng vì thế mà nằm sâu trong góc tủ

hắn vẫn theo cách dùng sự quan tâm ân cần theo đuổi nàng, mỗi ngày đều nhận được bữa sáng, quà cáp hay những lời dặn dò, việc em không đi làm dường như không đả động gì đến hắn, vì vậy nàng cũng không cách nào gặn hỏi, mọi sự lo lắng chỉ biết chôn sâu trong im lặng

trung tâm thương mại đông đúc người qua lại, cửa hàng nào cũng có khách lui tới, chỗ thưa chỗ đông tuỳ theo sở thích của mỗi người

ở một góc của quán cà phê có vị trí đẹp nhất trong dãy cửa hàng, cái nắng đầu mùa lấp đầy khung cửa sổ, như một bàn tay ấm áp ấp iu gương mặt em, từ tốn uống lấy một ngụm trà trong tách, hơi nóng đã tan đi được một lúc lâu trong khoảng thời gian chờ đợi, ánh mắt luôn dán chặt vào trang sách chưa từng bận tâm đến sự huyên náo vây quanh, càng lớn em càng không muốn hoà nhập, chỉ muốn vùi mình vào một chốn riêng

"lisa chúng ta về thôi, bác gái nói có hẹn cùng bạn sẽ về sau"

một cô gái ước chừng 25 tuổi, hai tay rủng rỉnh xách những túi đồ như thể đang sắm sửa dọn nhà tiến dần tới chỗ em, nét mặt em đáp lại trông không có gì là tự nguyện hay, nhưng sự chán chường hiện rõ trên gương mặt đối phương lại cứ cố ý lơ đi, cũng vì cô gái này mà một tuần qua em cứ phải bận rộn ở những nơi không cần thiết, mua sắm, ăn uống, vui chơi, hoàn toàn không thể tập trung vào công việc

em nhanh chóng đứng dậy rời khỏi quán, mặc kệ cô gái lẻo đẻo phía sau như chiếc bóng rồi bất ngờ ôm chặt lấy cánh tay mình

"khi nào em đi vậy?"

"chị muốn em đi sao? vậy em nhất định sẽ ở đây cả đời, em sẽ cưới chị"

ánh mắt cô gái trông ngây ngô, lời nói ra không hẳn là nói đùa, nghe nói cô ấy yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên ở buổi tiệc trưởng thành của mình, hai người quen biết qua gia đình và bắt đầu nói chuyện nhiều hơn tại pháp, đối với cô ấy em như một phần đời sau này, nhưng với em tất cả người quen biết khác đều là bạn, cô ấy mãi không thể đặt chân đến nơi chỉ dành cho nàng, càng không thể có bất kỳ cơ hội nào tranh giành những thứ vốn là của nàng

"đừng đùa, chị chỉ xem em là em gái"

"em không đùa, em thật sự rất yêu chị"

"chị có người chị yêu rồi, em nên tìm hiểu một ai khác tốt hơn đi"

jiyeon mím môi không nói thêm gì, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu nhìn mũi chằm chằm mũi giày để giấu đi khóe mắt đang ngấn nước, vốn là người yếu lòng, nhưng jiyeon sẽ không khóc trước mặt em, vì cô biết em không thích người hay khóc lóc, nhưng điều đáng lẽ cô nên biết hơn là em không ngại phiền hà để dỗ dành một người, không ngại bày trò, không ngại an ủi, không ngại để họ dựa vào lòng mình mà khóc

đưa jiyeon về nhà trời cũng đã gần tối, ánh nắng của tháng ba không quá gay gắt, ngược lại rất ôn hoà, em cũng không còn tâm trạng đến công ty nên quyết định trở về nhà, thấy mẹ hôm nay đột nhiên tự mình chuẩn bị cơm tối trong bếp liền cảm nhận được ý tứ của bà, em có chút phiền muộn không muốn cùng trò chuyện, nhấc bước một cách khẽ khàng đi thẳng lên phòng

dòng nước lạnh xối thẳng từ trên đỉnh đầu trượt xuống toàn thân, điều duy nhất em cảm thấy bây giờ là mệt mỏi, không còn sức lực để lại mở lòng với tình yêu khác, cũng không còn hơi đâu để quan tâm đến sự can thiệp của mẹ trong cuộc sống dần tẻ nhạt này, lời khẳng định của nàng hôm đó văng vẳng trong tâm trí em không buông tha, nước chảy rất lâu lên người nhưng em vẫn cứ bất động để mặc sự lạng buốt bủa vây, dường như còn chẳng thấy lạnh

thật muốn tìm một nơi nào đó yên bình, ngủ một giấc thật lâu mà không cần lo nghĩ đến ngày mai

chuông điện thoại đổ rất lâu nhưng người trong phòng tắm không nghe thấy được, cuối cùng cũng lặng lẽ tắt đi

lúc tắm xong cũng không để ý đến điện thoại, ngã người xuống giường liền ngủ ngay, không quan tâm đến tóc đang ướt, em rất mệt

đến tối, khi thức dậy thấy trong người có chút uể oải, nghĩ chỉ là quá mệt mỏi nên cũng không quan tâm, em lái xe trở về nhà riêng của mình để xử lí vài văn kiện cần dùng cho cuộc họp sắp tới, có điều mỗi lúc càng thấy trong người càng bất ổn, cuối cùng phải chịu hiểu rằng mình đang sốt cao mà gác lại công việc, nằm ì mãi trên giường với giấc ngủ chập chờn

nửa đêm nửa hôm có cuộc gọi đến, không muốn nghe nhưng điện thoại đổ chuông liên tục, bất mãn cũng đành nhấc máy

"có chuyện gì?"

giọng nói em khàn đặc, cổ họng lúc lên tiếng khô khốc đau rát

"em... ốm à?"

"ai vậy?"

toàn thân nóng hổi, ê ẩm, giọng nói qua điện thoại vừa rồi có quen cũng có lạ, nhất thời không biết rõ là ai, chỉ mơ hồ tưởng tượng là nàng

điện thoại bị tắt nguồn lưng chừng cuộc gọi, em không để ý nên cứ nghĩ họ cúp máy, trái lại phía nàng, cứ tưởng em xảy ra chuyện nên hốt hoảng, vội vàng chạy tới nhà em, trong lòng lo lắng không yên, ngồi trên taxi mà hai bàn tay cứ bấu chặt vào nhau, cầu nguyện sẽ không có điều gì không may xảy đến

rất nhanh nàng đã tới nơi, nàng quen thuộc nơi đây từ khi làm thư kí cho em, bước chân đi tới đâu ánh đèn sẽ sáng theo lối đó, khi thấy em nằm trên giường liền chạy lại kêu lên, nàng hoảng sợ, một tuần không gặp ngày nào cũng khiến nàng lo âu

"đừng ồn jennie, tôi muốn ngủ"

chân mày em nhíu chặt, rồi dãn ra nhờ sự vuốt ve của nàng, dòng nước nóng hổi lăn dài trên gò má nàng, dứt khoát rơi xuống

cả đêm nàng chăm sóc cho em, lúc mệt quá đã gục ngủ bên giường bệnh lúc nào không hay, nếu nàng không tới có lẽ sẽ không lưu luyến, thứ lý trí yếu ớt của nàng mãi cũng không thể thắng nổi nhịp đập trái tim, chỉ vừa nghe thấy em không ổn đã không kiểm soát nổi mình mà chạy tới đây

khi trời vừa hửng sáng em bị giật mình thức giấc, cơn sốt đã hạ đi nhiều, toàn thân không còn thấy vô lực như hôm qua, bất ngờ hơn là thấy sự hiện diện của nàng bên cạnh

không nghĩ ngợi được gì nhiều, chỉ đơn giản biết tối qua là nàng chăm sóc mình, trong ý nghĩ như có cả rừng hoa, cánh môi vô thức nở nụ cười yêu chiều

em rất cẩn thận bế nàng lên giường, nàng vì mệt mỏi nên ngủ rất say, chỉ nghĩ mọi thứ là mơ mộng, kể cả giấc ngủ bình yên trong vòng tay em

khi tỉnh dậy trời đã tràn ngập màu nắng, ánh sáng nồng ấm lấp đầy một khoảng căn phòng lớn xuyên qua tấm kính cửa sổ lớn không kéo rèm che

trước mắt là gương mặt của em và sẽ không còn cơ hội thứ hai để nàng có thể ngắm nhìn thật gần thế này nữa, nàng rất chăm chú nhìn em đến khi biết đủ mới nhẹ nhàng gỡ tay em khỏi người mình và khe khẽ rời giường, nhưng nghĩ rồi lại chẳng làm, nàng vẫn nằm đó, trong cái ôm dịu dàng của em

giây phút này đã thực sự mềm lòng, trái tim nàng khao khát được vỗ về, được che chở và muốn yêu em hơn bao giờ hết

"chúng ta bên nhau được không? chị cũng yêu tôi mà phải không?"

em từ tốn mở mắt khi cảm nhận ngón tay nàng tò mò trượt dài trên sống mũi, giọng nói em trầm khàn, từng câu chữ chảy vào lòng nàng vừa ngọt vừa đắng chát

"không thể, dù có yêu em chị cũng sẽ không bên em"

"chỉ cần chị nói yêu tôi, sẽ không ai dám đụng vào chị, kể cả mẹ tôi, khoảng cách giữa chúng ta không phải gia cảnh hay vật chất jennie, mà là chị có dám bước tới hay không thôi"

"chỉ cần chị đồng ý, tôi sẽ tha thứ tất cả và chấp nhận tất cả"

lần đầu sau mười năm em mới thấy nàng khóc, nàng chui rúc vào lòng em không dám đối diện, ngay từ đầu đã không được chấp thuận thì sau này cũng như vậy, chỉ là vào phút này nàng thật muốn yêu em, nàng muốn cùng em tay trong tay đi qua đoạn đường gập ghềnh nhất sau này, điểm dừng chân đã chờ sẵn phía trước, những tổn thương sẽ tàn nhẫn gấp bội, nhưng nàng hi vọng mình có thể mặc kệ tất cả

"tôi ở đây jennie, sẽ dùng hết khả năng của mình bảo vệ chị"

"bên cạnh tôi, được không?"

nụ cười của nàng lúc này có lẽ chính là mãn nguyện nhất trong mười năm qua, hai thế giới không cần phải dung hòa, vì em đã tình nguyện bước đến thế giới của nàng, xây đắp nên một vương quốc xinh đẹp chờ nàng bước vào, vì ai cũng đều khao khát được hạnh phúc, nàng cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro