Chương 1: Thiên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cô đơn, em thích ngẩng đầu lên nhìn trời. Nó tách khỏi vạn vật, chứa đựng vạn tượng, có thể sắp xếp sương mù, sấm sét, những vì tinh tú, cũng như giấc mộng mà chúng em đang theo đuổi. Sự sắp xếp này kì dị như thế, khiến những trái tim lạc lối trong quá trình trưởng thành tìm được lối về.

Chúng ta hãy trân trọng và cảm nhận thật tốt thời gian hiện tại
Vẫn còn có thể không ngại ngần mà hét lên

-----------------------------
Lúc không nhìn rõ được tương lai thì phải kiên trì nhiều hơn so với người khác.

Lúc 18 tuổi, sự hiểu biết của em về ước mơ chính là không biết bắt đầu từ đâu, nhưng chắc chắc vĩnh viễn không có điểm dừng.

Đôi khi tự hỏi bản thân, từ khi nào nảy sinh ra hứng thú với ca hát? Phát hiện không chắc chắn lắm. Có thể vì lúc nhỏ bố thường dùng máy cát-xét mở những băng ghi âm cũ, nghe nhiều rồi dần dần yêu thích lúc nào không hay.

Cảm giác yêu thích ấy, lúc được nghe bài hát của Châu Kiệt Luân, dị thường rõ rệt. Từ việc thích bài hát đến thích người hát, đến việc muốn trở thành một ca sĩ như thế, đều là những suy nghĩ dần dần xuất hiện. Em vô cùng ngạc nhiên trước những suy nghĩ vô cùng chớp nhoáng ấy, bởi bản thân trước nay luôn là người chậm nhiệt và thuận theo tự nhiên.

Em nghĩ rồi lại nghĩ, lúc nhỏ em rất bình thường. Nếu tưởng tượng cậu ấy nổi bật như thế, nhất định phải học rất nhiều thứ. Nghĩ về những ngày tháng làm thực tập sinh, dường như không nhạt nhẽo, cực khổ như người khác miêu tả. Bây giờ nghĩ lại, không phải em cố ý quên đi những giọt mồ hôi rơi xuống lúc huấn luyện, mà là em biết rằng, bởi vì bản thân đã đưa ra lựa chọn thì phải có ý thức tự mình gánh vác lấy.

Trước đây, em chưa từng cảm nhận được thành phố Trùng Khánh này lớn bao nhiêu, nhiều nhất là cảm thấy "lập thể"---- ra ngoài là phải lên dốc, xuống dốc, có rất ít những con đường bằng phẳng. Mức độ to nhỏ của nó trong lòng em chính là lấy nhà em làm trung tâm đi đến các khu vực xung quanh trường học, bán kính không vượt quá 5km, đi bộ mất nhiều nhất là một tiếng.

Sau này, giới hạn đó đã biến thành từ Cửu Long Pha đến Nam Ngạn. Mỗi thứ bảy, mẹ sẽ gọi em dậy vào lúc 6h, trừ một buổi sáng mùa đông, thật sự không dậy nổi nên đến muộn, bình thường đều nhanh chóng thay xong quần áo trước 6 rưỡi, sau đó ăn mấy miếng điểm tâm, mang ba lô lên rời khỏi nhà.

Một mình đi một đoạn đến trạm xe buýt, mất một tiếng, vượt qua Trường Giang đến trạm dừng xe buýt gần công ti, lại đi bộ đến phòng luyện tập. Mùa đông trời sáng rất muộn, trên đường rất ít người, xe buýt vì ít người cũng trở nên trống vắng hơn.

Em thích ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, đeo tai nghe, yên lặng nhìn mọi người lên xe, xuống xe. Có lúc nghĩ rằng, bọn họ đến từ đâu? Muốn đi đâu? Đợi đến lúc xe đi qua Trường Giang, em cất tai nghe đi, cẩn thận lắng nghe âm thanh thông báo trạm dừng tiếp theo quen thuộc, sau đó xuống xe, bắt đầu một ngày mới.

Trong mười mấy thực tập sinh, chỉ có mình em không có nền móng tài nghệ. Trong môi trường ấy, giữa những đứa trẻ cũng sẽ có những sự khác biệt. Em không muốn làm chậm tiến độ của mọi người, càng liều mạng luyện tập. Em sợ bản thân bị hạ đường huyết, nhưng khi nhảy nhiều sẽ cảm thấy choáng váng. Có lúc sẽ ngồi bên bệ cửa sổ đợi bản thân khá hơn một chút rồi lại tiếp tục nhảy. Bố mẹ không biết việc này, sau khi về nhà em cũng cảm thấy rất mệt đến nỗi nói không ra nổi uất ức, chỉ có thể kìm nén trong lòng, chỉ muốn vượt qua bản thân của ngày hôm qua.

Nhưng điều khiến em buồn nhất chính là, những người khác đều dần dần rời đi. Phòng tập vốn dĩ đông đúc trở nên trống vắng. Chỉ có mình em đứng giữa trung tâm, có lúc bất kể cô giáo nói gì, em cũng nghe không vào. Trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không biết nên nói với ai. Lúc đó, em sẽ mở nhạc Châu Kiệt Luân lên nghe.

Từ năm mười hai tuổi, em dần dần tham gia một vài cuộc thi, rất tiếc là, mỗi lần như thế đều không thể đi đến cùng. Có lúc cảm thấy buồn bã, bất lực, dường như lúc bị ban giám khảo từ chối ấy, nỗ lực mà bản thân bỏ ra đều trở nên uổng phí.

Nhưng sân khấu cũng rất công bằng, nó cho mỗi người vài phút đồng hồ thậm chí là ngắn hơn để thể hiện, chỉ giữ lại một người tốt nhất, những người còn lại đều phải bắt đầu lại một lần nữa. Em ngã xuống, rồi lại trèo lên, ngược lại càng kích thích khát vọng của em đối với sân khấu.

"Nhưng mà em có một ước mơ, cho dù thế nào cũng phải thực hiện. Cho dù rất khó khăn, nhưng vì là việc bản thân em quyết tâm muốn làm, cho dù vì thế mà vong, em cũng cam lòng."

Loại sức mạnh không chịu thua ấy, khiến con người ta trở nên nhiệt huyết lạ thường, em thích Luffy, thích đến mức xem bộ anime hơn 800 tập đến bốn lần, bộ manga gốc xem qua một lần. Nhớ ký giả tạp chí 《VOGUE》 trong một lần phỏng vấn có hỏi em, nếu như phải lựa chọn giữa Luffy và Châu Kiệt Luân, em chọn ai? Em chọn chiếc mũ cói của Luffy, bởi vì em nhìn thấy cậu ấy nhiều nhất, cũng là người ở bên cạnh em lâu nhất.

Trên con đường trưởng thành của em, ấn tượng của em về Luffy và Châu Kiệt Luân không giống nhau. Anh Kiệt Luân là thần tượng của em, tựa như một ngôi sao xa xôi, chỉ rõ phương hướng; mà Luffy lại là người "bầu bạn", giống như sự tồn tại của hai quai cặp và một đôi giày thể thao vậy, khiến người ta an tâm, tin cậy.

Nhưng lí do em thích Luffy, không chỉ là vì nhiệt huyết, mà càng là vì sự theo đuổi tự do và sự kiên trì đối với ước mơ của cậu ấy. Cậu ấy một đường tìm kiếm bảo tàng One Piece trong truyền thuyết, muốn trở thành Vua Hải Tặc. Cậu ấy còn là một người rất chân thành, yêu ghét rõ ràng, trân trọng bạn bè,phần lớn thời gian đều tận hưởng cuộc sống mạo hiểm trên biển. Em hi vọng có thể giống như cậu ấy, bảo vệ ước mơ mà mình theo đuổi một cách chân thành.

Loại ảnh hưởng và tinh thần thông cảm lẫn nhau này, đã dấy lên ngọn lửa không buông bỏ ước mơ của em, giống như Luffy vậy, cho dù gặp phải cản trở cũng không dễ dàng bỏ cuộc mà lại tiếp tục xuất phát sau khi dừng lại trong cơn mưa giông bão tố.

Trong ngày lễ thành niên 18 tuổi, em nhảy một đoạn vũ đạo mở màn rất dài. Trong đó có một tình tiết em ngã xuống đất, sau đó nhờ sự giúp đỡ của bạn nhảy để đứng lên. Ánh đèn rơi xuống đỉnh đầu, khán đài có người nín thở, bạn nhảy bên cạnh dựa vào động tác đã tập lùi về một bên. Đây là vấp ngã và cô độc trên sân khấu mà em muốn biểu đạt.

Đoạn vũ đạo mở màn ấy tựa như ghi chép lại bằng một phương thức khác, ghi chép lại chúng em đã nỗ lực, đã khóc, đã bị người khác phủ nhận, cũng đã thực sự vấp ngã. Không phải thổi phồng hay phóng đại, chỉ là muốn nói với những người vẫn còn theo đuổi ước mơ, đừng sợ, chúng em đã từng như thế, ai cũng từng bị đối xử tệ bạc. Em hi vọng bản thân có thể làm tốt hơn nữa, mang lại cho mọi người nhiều năng lượng hơn nữa, giống như Châu Kiệt Luân và Luffy đã mang đến cho em vậy.

Có lúc, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến ngày tháng làm thực tập sinh. Một mình cô độc ngồi trên xe buýt trầm lặng, những người xa lạ lần lượt xuống xe rời đi ở những trạm dừng. Thời gian dường như lướt qua trong chớp mắt, em đứng ngoài dòng người, mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại và rời đi của nó.

Sau đó, cảnh vật chuyển sang phòng luyện tập, em mặc một chiếc áo T-shirt không nhớ rõ màu sắc, đứng giữa phòng học trống vắng, bên cạnh có người đang luyện thanh. Dường như có thể cảm nhận được sự nóng bức của mùa hè Trùng Khánh, oi bức, như một cái lò hấp.

Không phải vì cảm thấy vất vả em mới nghĩ đến những chuyện này, ngược lại cảm thấy may mắn vì sớm được thử bước lên sân khấu, đồng thời trong quá trình này được quen biết Vương Nguyên và Thiên Tỉ. Mỗi người chúng em giống như một đoạn cung, lúc ba người ở bên nhau sẽ hợp thành một vòng tròn, kiên cố và vững vàng, có thể nhanh chóng lăn về phía trước.

Chúng em động viên lẫn nhau trên cả chặng đường, cùng nhau tiến bộ. Từ giải thưởng đầu tiên, đến lần đầu tham gia show tống nghệ, đến lần đầu tổ chức concert, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến bây giờ.

Mệt không? Mệt chứ. Mỗi khi kết thúc luyện tập, bọn em đều xiêu vẹo nằm liệt trên sofa, có lúc chân đau đến mức nằm trực tiếp trên sàn phòng luyện nhảy. Hít thở một chút, cảm giác sau khi tiêu hao thể lực bản thân có thể ăn hết mười cái hamburger. Em rất say mê loại cảm giác này, giống như bản thân mình là một ly nước, sau khi trút hết toàn bộ, lại rót vào một dòng nước mới.

Không có ai là hoàn mĩ cả, ai cũng có khuyết điểm, nhưng những thứ này không hề ngăn cản chúng em nỗ lực hướng về ngày mai tốt đẹp hơn. Giống như bài nhảy vấp ngã đó, ghi lại tất cả những khoảnh khắc em chưa từng bỏ cuộc.

Lúc đó em kìm nén uất ức, muốn nỗ lực tiến bộ hát, nhảy tốt hơn cho những người từng phủ nhận em nhìn thấy. Để nói với bọn họ rằng, em chư từng bị đánh bại, ngược lại còn có thể làm tốt hơn nữa.

Em năm 15 tuổi, không thể nghĩ đến, Châu Kiệt Luân đồng ý viết nhạc cho TFBOYS. Vào ngày hè rực rỡ ấy, em nhận được một món quà đặc biệt và trân quý.

Từng rất nhiều lần nghĩ đến, biết đâu một ngày nào đó, em sẽ gặp mặt anh ấy trên một sân khấu nào đó, đích thân nói với anh ấy "Em cực kì thích nhạc của anh". Đột nhiên vô cùng cảm kích bản thân dũng cảm theo đuổi ước mơ lúc đó, mới có thể có cơ hội gặp mặt, được ôm lấy thần tượng lúc này.

Hương thơm của trà sữa, lời động viên của anh trai nhà hàng xóm, tất cả tựa như một giấc mơ đẹp. Em đột nhiên có chút hiếu kì tương lai sẽ lại có những cuộc gặp gỡ bất ngờ nào nữa, phải chăng sẽ có nhiều kinh hỉ chưa biết hơn nữa. Đây là niềm vui chỉ thuộc về những người theo đuổi ước mơ, tiếp tục xuất phát, tiếp tục hướng về phía trước, lần sau gặp lại có lẽ sẽ là em càng hoàn thiện hơn gặp mọi người càng tuyệt vời hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro