201 + 202 - ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

201 - Cho Anh Một Tờ Giấy Chứng Nhận Kết Hôn, Được Không?

Bàn tay Lệ Cảnh Trình vỗ nhẹ trán.

Vinh Thiển thấy sắc mặt anh rất kém, cô bước lên cởi hai nút ra cho anh. "Có phải không thoải mái ở đâu không?"

"Có lẽ vừa nãy trong phòng ngột ngạt quá." Lệ Cảnh Trình nhìn động tác của Vinh Thiển, tay anh phủ lên mu bàn tay cô. "Thiển Bảo, em có nghĩ tới không, nếu chúng ta không ra được..."

Vinh Thiển ngẩng đầu, mắt đối mắt với anh, sự kiên định và bình tĩnh trong đôi mắt cô đốt nóng mắt anh.

"Không phải anh bảo em tin anh sao? Cảnh Trình, đưa em về nhà."

Người đàn ông gật gật đầu: "Được."

Hai người nắm tay tiếp tục đi về phía trước, chuỗi bước chân hòa xen vào nhau đều đều, vang vọng trong hành lang yên tĩnh, không rộng lắm.

Lệ Cảnh Trình nín thở, tập trung tinh thần, thần kinh căng thẳng, bởi vì anh không biết tình huống đột ngột nào đang chờ bọn họ tiếp theo.

Điều duy nhất có thể làm hiện giờ, chính là mau tìm được lối ra.

Hai người đã đi bọc một vòng dài, Vinh Thiển đi tới nỗi lòng bàn chân đã đau, nhưng phát hiện bọn họ lại quay về chỗ xuất phát.

Lệ Cảnh Trình một tay chống tường, Vinh Thiển đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

"Cảnh Trình, hay chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi?"

"Được."

Lệ Cảnh Trình dẫn cô vào. Lần này đã có kinh nghiệm, anh kéo một cái ghế tới chặn cửa, Vinh Thiển thấy bốn phía có song sắt, đây là ngục giam.

Cô đi tới chiếc giường duy nhất, ngồi xuống.

Lệ Cảnh Trình dựa vào cửa, bất động, coi động tĩnh phía ngoài.

Vinh Thiển nghỉ mệt xong, thấy anh vẫn đứng ở đó, cô tiến lên. "Cảnh Trình, anh ngồi một lúc đi."

"Anh không mệt."

Hai tay Vinh Thiển vô thức ôm thắt lưng Lệ Cảnh Trình.

"Không mệt mới lạ! Nếu chúng ta gặp chuyện không may, dù cho anh có nhìn chằm chằm cũng vô dụng, chỉ có thể binh đến thì tướng chắn, nước đến thì đất chặn thôi."

"Anh muốn mau đưa được em ra khỏi chỗ này."

"Em biết." Vinh Thiển nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, lạnh lẽo, cô không khỏi lo lắng: "Nhưng anh thế này sẽ không chịu nổi đâu."

Cô kéo mạnh Lệ Cảnh Trình tới trước giường, bắt anh ngồi xuống.

Vinh Thiển nằm trên giường, tấm ván gỗ lót giừơng phát ra âm thanh kẽo kẹt. Cô gối đầu lên đôi chân Lệ Cảnh Trình.

"Em muốn ngủ thật ngon."

"Em ngủ đi, nghỉ ngơi xong chúng ta lại đi."

Vinh Thiển nắm chặt tay Lệ Cảnh Trình. "Em không dám chợp mắt."

Bàn tay người đàn ông che mi mắt cô lại. "Không sao, có anh ở đây."

"Cảnh Trình, lúc anh đi, Gạo Nếp có biết không?"

"Lúc đó con đang ngủ."

Viền mắt Vinh Thiển không khỏi đỏ lên. "Sáng sớm dậy, con không thấy chúng ta, nhất định sẽ sợ hãi mà khóc."

Cổ họng Lệ Cảnh Trình nuốt nhẹ, ngón tay vỗ về khuôn mặt Vinh Thiển. Cô bỗng nhiên ngồi dậy không nhịn được nôn ra một trận.

"Sao vậy?" Người đàn ông càng trở nên gấp gáp.

Vinh Thiển vỗ ngực, cũng không nôn ra được gì, chỉ cong người. Lệ Cảnh Trình không có cách gì, chỉ có thể ôm chặt cô: "Ở đâu khó chịu sao?"

"Không sao, chỉ nghén thôi." Vinh Thiển co rúc người vào trong ngực người đàn ông. "Có lẽ do đói quá."

Thần sắc Lệ Cảnh Trình nặng đi: "Để anh đi tìm xem có gì ăn không. Bọn chúng đã nhốt chúng ta ở đây, không đến mức muốn để chúng ta chết vì đói."

"Không được đi!" Vinh Thiển ôm lấy cánh tay Lệ Cảnh Trình: "Em vẫn ổn. Bên ngoài nguy hiểm như vậy, anh đừng ra! Đợi nghỉ ngơi xong, chúng ta cùng nhau đi tiếp."

"Em chịu được không?"

"Yên tâm đi, em vốn cũng không muốn ăn gì, có lẽ vừa nãy đột ngột nằm xuống nên mới buồn nôn."

Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng chút một đặt cô nằm xuống giường. Cô rất sợ người đàn ông lại lo lắng nên nhắm mắt lại ngay.

Anh cúi thấp đầu, nhìn thẳng Vinh Thiển không hề chớp mắt. Ánh mắt dời tới cần cổ cô, sợi dây chuyền che khuất vết sẹo anh vẫn không muốn nhìn thấy.

Lệ Cảnh Trình đến giờ vẫn tự trách mình. Anh thậm chí hi vọng thời gian có thể quay lại; nếu vậy, anh nhất định sẽ nhận cú điện thoại ấy, nhất định sẽ không để cho Vinh Thiển bị bất kỳ thương tổn gì.

Thế nhưng, giờ khắc này, tình thế giống nhau thật sự đã xảy ra lần hai.

Lệ Cảnh Trình dựa vào đầu giường, phần eo bị tấm ván gỗ thấp đụng phải gây khó chịu. Nhưng dù có thật sự cho anh cơ hội như vậy, anh có thể bảo đảm đưa được Vinh Thiển ra ngoài bình an sao?

Vết xước trên cánh tay gây cảm giác đau đớn mơ hồ. Lệ Cảnh Trình sốt ruột khôn nguôi, cũng không khống chế được sự nôn nóng đang dâng lên, cảm giác đau đầu càng lan tới rõ ràng, gần như muốn làm nứt vỡ đầu anh.

Anh dùng nắm tay đập mấy cái vào huyệt thái dương, cầu mong mình có thể bình tĩnh lại, nhưng anh không có cách nào định tâm lại. Càng lo sợ Vinh Thiển gặp chuyện không may, tim anh lại càng hoảng loạn.

Loại cảm giác này anh đã quá quen thuộc, mặc dù từ nhỏ đến lớn chỉ phát tác ra mấy lần, nhưng mỗi một lần đều kinh tâm động phách.

Lệ Cảnh Trình đóng chặt mặt, lúc mở ra, con ngươi u ám không hề sáng sủa. Anh đứng dậy, bước chân bắt đầu lảo đảo, chân và cánh tay đều như tê cứng hết cả. Anh xông nhanh ra cửa.

Vinh Thiển nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, chỉ thấy Lệ Cảnh Trình đã đi tới trước cửa, cô thả đôi chân xuống.

"Cảnh Trình, anh làm gì thế?"

Lệ Cảnh Trình kéo giật cái bàn lại, cầm một cái chai nước khoáng rỗng lên, mở nắp ra rồi đặt cái chai không vào khe cửa. Anh tựa như không nghe thấy Vinh Thiển nói, đi thẳng ra bên ngoài xong kéo cửa lại.

Có chai nước khoáng ngăn lại, cửa cũng sẽ không bị khóa lại. Anh dùng sức kéo giữ cửa, không cho Vinh Thiển ra.

Vinh Thiển không khỏi nhíu mày, xuống giường đi tới: "Cảnh Trình, anh làm gì thế?"

"Em ở bên trong ngủ một giấc cho ngon, anh canh ở bên ngoài."

"Vừa nãy không phải rất ổn sao?" Vinh Thiển muốn giật cửa ra, lại phát hiện lực ở tay Lệ Cảnh Trình rất lớn. Cô mơ hồ cảm thấy có điều không thích hợp. Lệ Cảnh Trình đứng đưa lưng về phía cô, rồi đột nhiên anh ngồi sụp xuống mặt đất.

"Cảnh Trình, anh mở cửa ra!" Vinh Thiển kéo cửa lớn, dùng sức lay lay mấy cái. Khớp ngón tay của Lệ Cảnh Trình bởi vì ra sức nắm chặt mà trở nên trắng bệch. "Rốt cuộc là sao vậy?"

Lệ Cảnh Trình ráng sức thở hổn hển mấy hơi: "Em mau về chỗ đi!"

"Em không muốn."

"Ngoan, người anh chỉ hơi khó chịu, ra ngoài hít thở chút thôi."

"Vậy anh để em ra với anh."

"Không cần."

"Lệ Cảnh Trình, tới nước này còn có gì chúng ta không thể cùng nhau đối mặt chứ?"

Cánh tay người đàn ông níu ngược ra sau, treo giữa không trung; anh không quay đầu lại: "Cho anh chút thời gian, anh có thể chịu được."

Nghĩ đến tình cảnh trong phòng Vip lần trước, Vinh Thiển khó khăn mở miệng hỏi dò: "Cảnh Trình, có phải anh phát bệnh không?"

"Không nghiêm trọng như vậy đâu." Trên trán Lệ Cảnh Trình mồ hôi đổ xuống, anh nén chịu rất vất vả. "Em đừng để ý tới anh, tự anh có thể kiềm chế."

Vinh Thiển hoảng hốt đến độ không kiềm chế được: "Cảnh Trình, em van anh, cho em ở bên cạnh anh được không?"

"Không được!" Lệ Cảnh Trình trả lời ngay lập tức: "Chẳng lẽ em thật sự được không sợ anh sẽ làm em bị thương sao?"

"Không!" Thái độ của Vinh Thiển vẫn kiên định: "Không phải lần trước anh vẫn có thể vượt qua sao? Lần này cũng có thể."

Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu lên, khóe miệng mím rất chặt, mỗi khi anh nói, cổ họng tựa như bị ai đó dùng tay bóp nghẹt.

"Vinh Thiển, thực ra anh vẫn chưa nói cho em biết, lần đó là anh giả bộ."

Vinh Thiển trong lòng căng thẳng: "Vì... vì sao?"

"Tống Trĩ Ninh chưa chết tâm, cô ấy nghĩ ăn may rằng chắc chắn anh đã khỏe lại rồi. Anh không muốn để cô ấy quấn quýt với quá khứ. Anh cũng muốn thử xem cô ấy có thật sự không để tâm không."

Miệng Lệ Cảnh Trình nhuốm nét cười lạnh.

"Thiển Bảo, diễn xuất của anh tốt thật, lừa được cả hai người. Khi anh nhìn thấy Tống Trĩ Ninh sợ hãi trốn lên bệ cửa sổ, anh muốn cười, nhưng anh cười không được."

Vinh Thiển nghe thế không khỏi cảm thấy đau lòng: "Cảnh Trình, thực sự anh không cần như vậy."

"Anh không muốn để mớ việc lộn xộn như vậy làm em phiền nhiễu. Huống hồ, lúc đó em đã liều lĩnh ôm anh, phút chót còn nghĩ ngợi cho thanh danh của anh..."

"Đó bởi vì anh là chồng em mà."

Nghe thấy câu ấy, Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn Vinh Thiển, sắc mặt anh khó kìm được vẻ kích động: "Thiển Bảo, nếu như có thể đi ra khỏi đây, em có thể cho anh một tờ giấy chứng nhận kết hôn không?"

Bóng người trước mặt Vinh Thiển trở nên mơ hồ.

"Lệ Cảnh Trình, chúng ta chưa có một hôn lễ cho ra hồn, nếu anh muốn cưới em thì phải cầu hôn đàng hoàng với em."

"Được, nhất định."

Hai người nhìn nhau cười. Lệ Cảnh Trình không khống chế được cơn chua xót ở cánh mũi.

Viền mắt của Vinh Thiển đã ướt hết: "Vậy anh có thể bảo đảm, tất cả mọi chuyện sẽ nghe theo em không?"

"Anh bảo đảm."

Hai tay cô bám chặt song sắt: "Tốt lắm, anh mở cửa cho em."

Lệ Cảnh Trình vẫn kiên định lắc lắc đầu: "Em ngồi xuống lại đi."

"Anh vừa mới đồng ý với em."

"Ngoan."

"Em không muốn ngoan!" Đầu Vinh Thiển dựa vào song sắt: "Cảnh Trình, anh chỉ sinh bệnh thôi, tại sao phải bắt em trốn? Càng như vậy, anh mới càng khó kìm chế mình, anh mở cửa cho em."

Lệ Cảnh Trình dứt khoát không nói gì. Chai nước khoáng bởi vì sức lực của anh mà phát ra tiếng kêu bùm bụp, từng đợt làm đau nhói màng nhĩ Vinh Thiển.

Hai người giằng co. Lệ Cảnh Trình khom người xuống, anh thực sự khó chịu, nện một đấm xuống nền gạch.

Vinh Thiển thấy mu bàn tay anh toét ra vết thương, cô đau lòng đến không chịu nổi, khàn khàn kêu: "Mở cửa!"

Nhưng càng như vậy, anh lại càng bền bỉ.

Vinh Thiển nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm cái gì đó có thể đục mấy song sắt ra. Thình lình một loạt tiếng động quái dị truyền tới lỗ tai, Vinh Thiển đứng im tại chỗ. Cô cảm thấy toàn bộ mặt đất hình như đang rung, giống như những phút cuối cùng trước khi động đất xảy ra.

Đôi mắt cô lộ vẻ kinh hoảng, tầm mắt nhìn xung quanh trái phải.

Xa xa, cô thấy có một thứ gì đó đang đến gần.

Vinh Thiển chăm chăm nhìn kỹ. Là một quả cầu sắt rất lớn, đang từ đầu kia hành lang lăn qua đây.

Hành lang bằng phiến đá xanh, vì không chịu nổi trọng lực đó mà vài phiến đá đã bắt đầu lồi lên.

Vinh Thiển quá sợ hãi: "Lệ Cảnh Trình, mau đứng dậy!"

Cánh tay người đàn ông vẫn níu ngược ra sau như cũ, không động đậy. Vinh Thiển kinh hoảng không ngừng, tay cô lôi chai nước khoáng.

"Nếu anh không buông tay ra thì cứ để em bị giam trong này đi! Em chết cũng không quan hệ tới anh!"

Cô dùng sức bắt đầu kéo cái chai ra. Cái chai chắc chắn bị cô kéo vào một khúc, cô thấy cánh cửa sắp khép lại rồi.

Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn, cuối cùng anh cũng buông lỏng tay ra.

Cửa theo trọng lực mà bật ngược ra sau. Vinh Thiển vội lùi lại, chân đá chai nước khoáng đi, cái chai bay lộn vòng xuống trên hành lang. Tay cô ôm nửa người trên của Lệ Cảnh Trình, kéo anh. Cùng lúc đó, quả cầu sắt kia đã từ từ lăn tới trước mắt bọn họ, đè lên cái chai khiến nó phát tiếng vỡ giòn tai.

Vinh Thiển kinh hồn khiếp đảm, hai tay ôm chặt lấy Lệ Cảnh Trình, cô cũng không dám mở mắt, cả người run lên.

Tay Lệ Cảnh Trình đẩy cô ra, Vinh Thiển lại vội ôm lấy anh.

"Sao anh phải như vậy? Một khắc trước còn nói sẽ không buông tay em, Lệ Cảnh Trình, anh thật khốn kiếp!"

Người đàn ông không phản bác. Anh muốn bò dậy nhưng chân không có sức, như muốn trượt xuống lại. Vinh Thiển nhìn, lòng phiền muộn không nói nên lời. Cô khoác cánh tay Lệ Cảnh Trình đỡ anh dậy.

"Anh muốn đi đâu?"

Sau khi đứng thẳng được, ánh mắt Lệ Cảnh Trình quét khắp phòng, cuối hướng dừng lại ở góc tường.

Vinh Thiển đi theo bước chân của anh qua đó. Chỗ ấy có một bồn rửa mặt, Lệ Cảnh Trình mau chóng ninh mở vòi nước, vặn to hết cỡ. Anh nhìn Vinh Thiển bên cạnh: "Em qua bên kia."

"Em không muốn."

Bàn tay anh đè bả vai cô, khẽ đẩy; Vinh Thiển bị đẩy lui hai, ba bước.

Lệ Cảnh Trình cúi người xuống, mở miệng. Từng ngụm, từng ngụm nước lạnh rót vào trong miệng, trên khuôn mặt đều là nước, anh muốn gắng duy trì sự bình tĩnh cho mình.

Nước vọt vào cổ họng, thậm chí anh không kịp nuốt. Hai tay anh chống lên vách tường, khó chịu nôn mửa ra tiếng.

Bàn tay Vinh Thiển để xuôi bên người không khỏi nắm chặt lại. Cô muốn đi tới, nhưng bộ dáng của Lệ Cảnh Trình rõ ràng sẽ đẩy cô ra xa.

Sắc mặt anh căng cứng đỏ bừng, thần sắc đau đớn vặn vẹo, cả người như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn. Lệ Cảnh Trình cúi đầu, nhúng cả đầu vào bồn rửa.

Vinh Thiển chỉ thấy mái tóc màu đen của người đàn ông nhô lên. Tim cô bị nhéo mạnh, cảm giác vô lực cùng đau đớn cuốn tới. Tay cô siết chặt lại rồi thả ra, thả ra lại nắm chặt.

Nước chảy ào ào, vòi nước ngay trên gáy Lệ Cảnh Trình.

Vinh Thiển đếm thời gian, dường như đã qua rất lâu nhưng vẫn không thấy Lệ Cảnh Trình đứng dậy. Cô kinh hoảng vô cùng, đi tới đi kéo anh.

"Cảnh Trình, anh đừng như vậy!"

Lệ Cảnh Trình bị cô kéo ra. Mắt anh nhắm chặt. Nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước, cô cảm thấy gương mặt trước mắt mình đây trở nên mơ hồ.

Hai tay cô lau lung tung mặt anh.

"Cảnh Trình, dễ chịu hơn chưa?"

Anh cắn chặt khớp hàm lúc này mới nhả ra: "Đừng nhìn anh, không nên nhìn anh lúc này."

"Em phải nhìn!" Vinh Thiển lau hết lần này tới lần khác cho anh. Cô nghiêng tới hôn lên khuôn mặt Lệ Cảnh Trình.

"Anh thế này là sao chứ? Anh vẫn là chồng em, vẫn là ba hai đứa bé. Cảnh Trình, anh không có gì khác cả."

Lệ Cảnh Trình mở mắt ra, đáy mắt bị một dòng nước nóng hổi khiến anh thấy đau nhói. Anh dùng sức khẽ đẩy Vinh Thiển ra, sau đó lại nhúng đầu xuống lần nữa.

Thực tế là anh bị ngộp, nên bị sặc hai cái.

Chân tay Vinh Thiển luống cuống đứng tại chỗ. Cô không thể chia sẻ với anh chút đau đớn nào, cô chỉ có thể đi tới, hai tay ôm siết vai Lệ Cảnh Trình.

Vinh Thiển có thể cảm nhận rõ Lệ Cảnh Trình giãy ra và đẩy cô, lực ở tay cô lại siết chặt hơn. Lệ Cảnh Trình bỗng đứng bật dậy, cô lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ, nhưng cô vẫn ôm chặt anh không chịu buông.

Hai tay người đàn ông nắm thành quyền, cảm giác như lồng ngực muốn vỡ tung ra. Anh quay đầu lại, đôi môi mỏng đụng khuôn mặt Vinh Thiển, gần trong gang tấc. Hơi thở của cô phả vào mặt anh, làm anh an lòng.

Lệ Cảnh Trình thấy chóp mũi cay xót. Anh nghĩ đến câu nói lúc nãy, anh hỏi cô, nếu có thể ra khỏi đây, cô có thể cho anh một tờ giấy chứng nhận kết hôn không?

Câu trả lời của cô không còn do dự nữa.

Câu nói năm nào, Lệ Cảnh Trình vẫn còn nhớ rõ ràng.

Vinh Thiển nói, đời này, cô chỉ mặc áo cưới một lần, và chỉ vì Hoắc Thiếu Huyền.

Anh không khỏi vui mừng.

Cuối cùng anh đã cảm hóa được hòn đá Vinh Thiển này. Thực sự, dù rất khó khăn, nhưng chung quy anh đã dùng chính nhiệt độ của mình sưởi ấm cô.
•-------------------•

202 - Em Là Liều Thuốc Tốt Nhất Của Anh

Vinh Thiển vẫn ôm anh thật chặt, dường như nếu buông lỏng tay, cô sẽ mất đi anh.

Chưa bao giờ Vinh Thiển thấy sợ hãi cho Lệ Cảnh Trình như vậy.

Lệ Cảnh Trình thở dốc từng hơi lớn, tóc tai rơi rớt trên khuôn mặt.

Đợi cơ thể lấy lại cảm giác, Lệ Cảnh Trình muốn đẩy Vinh Thiển ra, nhưng cô lại bấu chặt cổ tay của mình, ôm anh vào trong ngực thế nào cũng không buông. Sức cô đương nhiên thua anh, nhưng cô đang mang thai, cô không tin Lệ Cảnh Trình có thể mạnh tay với cô.

Người đàn ông đau khổ, tay vỗ trán.

"Vinh Thiển, buông ra!"

"Em không buông đấy!"

Cô kéo Lệ Cảnh Trình ra sau hai bước.

"Đây không phải là cách. Anh muốn tự dìm mình chết sao?"

Lệ Cảnh Trình gạt cánh tay cô. Anh cực lực kìm nén nhưng vẫn còn hơi khống khống chế được sức lực, Vinh Thiển lảo đảo mấy bước. Không còn bị trói buộc, Lệ Cảnh Trình nhanh chóng xông lên trước, không món đồ nào trong phòng thoát được.

Vinh Thiển nhìn ra anh đang rất khó chịu. Bàn tay anh quét qua mấy món đồ trên bàn, tiếng vang lách cách truyền vào tai Vinh Thiển. Cô giẫm lên mặt đất bừa bãi mà đi tới, ôm lấy thắt lưng Lệ Cảnh Trình.

"Cảnh Trình!"

"Buông anh ra! Buông anh ra!" Lệ Cảnh Trình lập tức giữ chặt vai Vinh Thiển.

"Em đói lắm, thực sự chết đói rồi! Em thấy khó chịu lắm!"

Lệ Cảnh Trình không nỡ nhất là thấy Vinh Thiển chịu khổ. Nghe thấy vậy, ánh mắt anh tràn ngập vẻ do dự nhìn về phía cô.

Gương mặt Vinh Thiển tái nhợt, yếu ớt bất lực đọng bên cạnh anh.

"Ban ngày chưa ăn bao nhiêu, Cảnh Trình, em có thể bị chết đói không?"

Lệ Cảnh Trình gắng chịu đựng thân thể đang bị giày vò, anh cảm giác mình sẽ gánh vác không nổi, nhưng ánh mắt Vinh Thiển lại làm không thể không gánh lấy.

Thật sự, kiên trì còn khó hơn nhiều so với buông tay.

Vinh Thiển nhìn thấy sự đấu tranh mắt anh, cô thuận thế kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình.

"Ngồi với em. Anh nghe xem, con cũng đang đói bụng lắm."

Lệ Cảnh Trình được cô dìu tới mép giường. Tay Vinh Thiển vuốt lại mái tóc ướt cho anh. Ngày thường anh rất phong nhã chỉn chu, sao có thể cho phép bộ dạng mình chật vật thế này?

Trong tình huống vừa rồi, bất kỳ ai nếu tâm lý tố chất kém một chút cũng sẽ không vượt qua được, Vinh Thiển không tin bệnh của anh lại phát tác đúng lúc như vậy.

Cô đưa tay sờ sờ mặt Lệ Cảnh Trình.

"Cảnh Trình, thả lỏng nào! Lúc mới vào đây không phải anh vẫn rất ổn sao?"

"Anh cũng không biết..."

"Anh quá căng thẳng. Anh càng lo mình không ra khỏi đây được, áp lực tâm lý lại càng lớn."

Lệ Cảnh Trình vừa rồi đã phát tiết một trận, thể lực tiêu hao rất nhiều, với Vinh Thiển mà nói đây là một cơ hội.

Cô nằm trên giường, để Lệ Cảnh Trình cúi xuống, cẩn thận để đầu anh áp lên bụng của mình: "Nghe xem, có phải con nói con đói bụng lắm không?"

Sự phiền não trong lòng Lệ Cảnh Trình không xua đi được, vẻ thịnh nộ hiển lên trên mặt.

Vinh Thiển vội dùng tay dán vào mặt anh, lòng bàn tay lạnh lẽo khiến anh cảm thấy thoải mái không ít.

"Cảnh Trình, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, chúng ta sẽ về Nam Thịnh. Ở đấy em có bạn và người thân, còn có Đế Cảnh mà em rất thích. Quan trọng nhất là, còn có căn nhà kính, đấy không phải là lồng giam nhốt em. Đến lúc đó, chúng ta dẫn theo hai con vào, có thể làm thành thiên đường vui chơi cho bọn trẻ. Anh chơi với Gạo Nếp và con trai, em thì vẽ mấy cha con, được không?"

Lệ Cảnh Trình không trả lời.

Vinh Thiển nhìn thấy gân xanh trên cánh tay anh gồng lên, anh khổ cựa, cô cũng bị lây theo.

"Anh nhất định sẽ hỏi em, sao chắc chắn là con trai đúng không?"

Vinh Thiển vẫn lẩm bẩm: "Bởi vì em muốn nhìn coi, một đứa con trai được khắc từ khuôn mẫu anh lớn lên sẽ trông thế nào."

Cô cố gắng hết sức để đánh lạc sự chú ý của Lệ Cảnh Trình. Một khi Lệ Cảnh Trình phát bệnh, cả bác sĩ cũng bó tay hết cách, tần suất phát bệnh rất thấp, như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Bàn tay Vinh Thiển để lên đầu Lệ Cảnh Trình.

"Cảnh Trình, thực ra có chuyện em vẫn gạt anh."

Người đàn ông khẽ nhắm mắt, hoàn toàn kiệt sức: "Hửm?"

"Lúc em mang thai Gạo Nếp, trước mộ của mẹ em, Hoàng Phủ Tứ Thiếu có nói cho em biết sự thật đêm đó. Về sau, bọn họ bày ra chuyện Kỷ Lưu Gia, tất cả anh đều biết rồi đấy. Lúc đó em nóng lòng muốn rời khỏi anh, em ra sân bay, cũng như khi ở bệnh viện chuẩn bị trốn đi thì bị chụp ảnh, tất cả đều là vì..."

Lệ Cảnh Trình đợi lâu không có được nửa câu sau của cô, cuối cùng cũng tiếp lời.

"Vì sao cơ?"

Khóe miệng Vinh Thiển thoáng hơi cong lên: "Bọn chúng bảo em đi tố cáo anh tội cưỡng bức. Chúng nói chỉ cần em đứng ra làm chứng, chúng sẽ an bài xong xuôi tất cả, còn có thể đưa em đi."

Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn cô: "Khi đó, mong muốn lớn nhất của em không phải là bỏ đi sao?"

"Đúng vậy."

Hai tay Vinh Thiển ôm mặt Lệ Cảnh Trình. Như thể đang vuốt má Gạo Nếp, cô vuốt má anh.

"Sao em ngốc thế nhỉ! Đó đúng là cách đơn giản mà tiện lợi nhất mà."

Lệ Cảnh Trình nắm cổ tay cô: "Anh nhìn em thế nào cũng đâu giống đồ ngốc đầu thai đâu."

Vinh Thiển nghiêng tới, trán tựa trán với anh: "Khi đó, em đã cự tuyệt không chút do dự. Thực sự, Cảnh Trình, anh hẳn nên khen em chút đi. Ngay cả một chút do dự em cũng không có, nguyên nhân lớn nhất là vì em không muốn con đường sau này của Gạo Nếp sẽ khó đi. Em thương con sao nỡ để con sau này bị người ta chỉ trỏ? Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, anh đoán đi?"

Khóe mắt Lệ Cảnh Trình ôn nhu hơn: "Bởi vì em cũng yêu anh."

Thốt ra lời này, tự Lệ Cảnh Trình cũng cảm thấy không tin được.

Vinh Thiển cười, chỉ chỉ cánh môi anh: "Anh nghĩ hay lắm! Khi đó rất muốn cắn đứt một miếng thịt của anh, nhưng anh rất chiều em, tốt với em, cũng khiến em không cách nào nặng tay với anh như vậy được."

"Cho nên, những tình cảm dành cho em không phải là vô ích." Lệ Cảnh Trình đưa hai tay ôm thắt lưng Vinh Thiển: "Vì để có được em, anh thực sự đã dùng bản lĩnh nước chảy đá mòn. Thiển Bảo, tảng đá em đây anh đã đục được rồi."

Vinh Thiển dang hai tay ra, Lệ Cảnh Trình tiện thể ôm lấy.

Cô ôm chặt anh: "Cám ơn anh đã nhẫn nại với em như vậy. Lệ Cảnh Trình, em may mắn biết bao."

Cũng không biết là từ lúc nào, anh không còn là kiếp nạn của cô, mà đã trở thành một tấm khiên bảo vệ không thể thiếu trong lòng cô. Vinh Thiển ôm anh rồi lại không chịu buông tay ra: "Cảnh Trình, em còn làm một chuyện mà anh chắc chắn không biết."

"Chuyện gì?"

"Anh đoán đi."

"Đầu óc em nhiều ý nghĩ như vậy thì sao anh đoán được?"

Vinh Thiển ghé môi đến bên tai anh: "Vậy tức là em và anh tâm linh không tương thông."

Lệ Cảnh Trình khóe mắt nhuốm nét cười: "Anh suy nghĩ đã."

"Cho anh đoán ba lần."

"Em đang học..." Giọng Lệ Cảnh Trình như bị nghẹn trong cổ họng, thực sự đoán không ra: "Em học công phu?"

"Anh có thấy em mang thai không, đi đâu học công phu chứ!"

"Học công phu ở miệng."

Vinh Thiển nghe không hiểu: "Học làm gì?"

"Em không phải nói trong lúc mang thai không thể đụng vào em sao?"

Vinh Thiển đầu óc chuyển động lại chuyển động, cuối cùng cũng hiểu ra.

"Lệ Cảnh Trình!"

"Anh thực sự đoán không ra." Người đàn ông buông vũ khí đầu hàng.

"Xin em rủ lòng thương xót, nói cho anh biết đi."

"Em làm một bức điêu khắc cho anh."

Vinh Thiển từng chữ từng lời nói bên tai Lệ Cảnh Trình: "Đây là lời hứa của em với anh. Cảnh Trình, chuyện hứa với anh trước đây, cho dù chỉ là để ứng phó nhưng vẫn còn nghiêm túc. Em bảo đảm, sau khi ra khỏi đây, em sẽ thực hiện."

Lệ Cảnh Trình không khỏi siết chặt cánh tay, lòng anh tràn đầy xúc động, miệng có nhiều lời muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.

Anh hôn lên trán Vinh Thiển: "Thiển Bảo!"

Khóe miệng cô như nở hoa: "Em bỏ nghề lâu năm rồi, nhưng em tin em vẫn có thể làm tốt như ban đầu. Hiện tại nhắm mắt lại em cũng có thể họa ra hình dáng của anh. Cảnh Trình, bởi vì trong lòng em có anh, anh hiểu không?"

Lệ Cảnh Trình không nén được kích động, không khỏi gật đầu: "Anh hiểu, đương nhiên là anh hiểu!"

"Cho nên, anh không thể vào lúc này lại gặp chuyện không may, hiểu không?"

Lệ Cảnh Trình gật gật đầu.

Vinh Thiển dán hai gò má vào Lệ Cảnh Trình, cô cảm nhận được nhiệt độ trên mặt anh, không hề nóng sốt. Cô rất tự nhiên khi làm động tác vô cùng thân thiết như vậy, ngón cái vô thức vuốt ve hai má anh.

"Lệ Cảnh Trình, da anh đẹp thật đó."

"Da anh luôn luôn đẹp mà."

"Anh giỡn!" Vinh Thiển không khỏi bật cười, cô lại nâng mặt anh lên, ánh mắt trói chặt anh.

"Còn khó chịu nữa không?"

Anh hơi giật mình, cảm giác đau đớn và tê liệt ở chân tay tựa như đang từng chút tan đi, quan trọng là sự nóng nảy trong lòng hình như đã được xoa dịu. Lệ Cảnh Trình cũng cảm thấy khó tin.

Vinh Thiển giơ một tay lên sửa sang lại mái tóc cho anh: "Trước đây, trước lúc phát bệnh, có phải người anh rất mệt mỏi không, cũng căng thẳng vô cùng?"

Lệ Cảnh Trình nhớ lại chuyện sau khi anh đã trưởng thành: "Đúng vậy."

"Cho nên bệnh này rất có thể có quan hệ với tâm trạng. Rất nhiều bệnh nhân ung thư giữ tâm trạng tốt vẫn có thể khôi phục như thường, về điểm này anh đã là gì đâu? Hơn nữa, sau này có em ở đây cạnh anh, hàng ngày em có thể chọc cho anh vui mà!"

Vinh Thiển khẽ nhếch khóe miệng: "Có điều, năm đó em bỏ đi, anh cũng không phát bệnh, có phải vì trong lòng rất thoải mái không?"

Lệ Cảnh Trình nhéo mũi Vinh Thiển: "Anh cũng không biết sao vượt qua được mấy năm đó, người cứ như mất hồn. Có lẽ chính bởi vậy mà ngược lại không bị gì."

Người anh vẫn rất yếu, anh khom lưng nằm xuống cạnh Vinh Thiển.

"Thiển Bảo, anh đã gặp nhiều bác sĩ, hóa ra không phải anh không có thuốc chữa, chỉ là không tìm được thuốc thích hợp để trị bệnh của anh thôi."

Vinh Thiển dựa vào đầu giường, Lệ Cảnh Trình nhắm mắt dưỡng thần. Cô nhìn bốn phía xung quanh: "Ở đây hẳn là nơi có tính chất kinh doanh, đi tới chỗ nào cũng đều phải giải mật mã, qua hết cửa mới có thể đi ra."

"Phải, sai một chút là chúng ta sẽ không ra được."

Vinh Thiển sờ sờ đầu anh: "Anh có hai cái đầu lận, anh là Lệ Cảnh Trình."

Hai người nghỉ ngơi xong, Lệ Cảnh Trình ngồi dậy trước, anh kéo Vinh Thiển: "Còn chịu được không?"

"Được."

Bọn họ ra khỏi phòng, lại theo con đường lát đá xanh đi về phía trước. Vinh Thiển căng thẳng, siết chặt bàn tay Lệ Cảnh Trình.

Anh quay đầu lại nhìn cô: "Sợ lắm sao?"

"Em sợ quả cầu sắt kia lại tới."

"Nếu vậy cũng không sao, có anh ở đây chắn trước em rồi."

Không biết tại sao khi nghe như thế, trong lòng Vinh Thiển lan ra một sự khó chịu, cô thốt lên: "Em không muốn anh chắn cho em."

Lệ Cảnh Trình cầm tay Vinh Thiển, hai người một trước một sau đi về phía trước, đi một hồi mới tới được cái nơi gọi là đầu cùng.

Đó là một cánh cửa sắt to, nặng, cao bằng chừng mấy người. Xem xét xong, Lệ Cảnh Trình phát hiện có một ổ khóa, nhưng lại không chìa khóa.

"Đây chính là lối ra."

"Nhưng chúng ta không ra được."

Bàn tay Lệ Cảnh Trình sờ tấm cửa, thấy mặt trên có rất nhiều chữ cái không tuân theo quy tắc nào, tựa như được cắt ra, kỳ quái gắn trên đó.

Vinh Thiển đứng cạnh anh.

"Cái này để làm gì thế?"

"Hình như là xếp chữ."

Vinh Thiển thật muốn chửi bậy: "Trông giống như là không để chúng ta giải được, chẳng phải là muốn ta ở đây chờ chết sao?"

"Không khác bao nhiêu đâu." Nét mặt Lệ Cảnh Trình lộ vẻ tự mãn.

Tay anh di chuyển không ngừng nghỉ, xếp mấy chữ cái xong, bên cạnh có một cái nút màu đỏ, tay anh nhấn xuống, một tiếng báo động chói tai vang tới.

Trán Lệ Cảnh Trình lộ sự căng thẳng. Cuối cùng, anh liều lần hai, nhấn cái nút. Lại có loạt tiếng máy móc truyền đến: Bạn còn có một cơ hội cuối cùng. Thiên đường dưới mặt đất đang mở rộng vòng tay chào bạn, hoan nghênh bạn vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Lệ Cảnh Trình bước lùi về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt tường. Vinh Thiển hầu như nhìn không hiểu, càng không dám nói gì.

Anh để ý thấy, những chữ cái ấy đều ở bên trái tấm cửa. Lệ Cảnh Trình nhớ lại thiết kế của ngọn đèn trong căn phòng trước. Ánh mắt anh nhìn rồi lại nhìn trình tự sắp xếp của những chữ cái này, khắc sâu vào trong trí óc.

Giả như, đặt khe cửa với tấm gương...

Vinh Thiển nhìn thấy người đàn ông nhanh tay gỡ mấy chữ cái xuống, lại xếp các chữ cái theo trình tự ngược lại như phản chiếu của gương, việc này cần phải có trí nhớ cực kỳ tốt. Vinh Thiển thấy hoa cả mắt. Sau khi cấp tốc hoàn thành, Lệ Cảnh Trình cũng không xem lại, có vẻ rất chắc chắc, tay anh đập xuống cái nút.

Vinh Thiển theo bản năng bịt kín hai lỗ tai.

Không có tiếng chuông báo động khiến người ta kinh sợ truyền đến, mà có một âm thanh tí tách nhỏ rơi vào tai Lệ Cảnh Trình. Vinh Thiển nhìn thấy trên bề mặt tường tự nhiên mở ra một cánh cửa.

Lệ Cảnh Trình nắm lấy tay cô, không nói hai lời, đi vào trong.

Khuôn mặt Vinh Thiển lộ vẻ mừng rỡ. Cô cho rằng đây là lối ra, nhưng không ngờ vẫn là bốn bức tường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không khỏi suy sụp: "Đây không phải là đùa giỡn với chúng ta sao?"

"Nếu anh không đoán sai, chìa khóa nằm ngay tròng phòng này."

Ánh mắt Vinh Thiển sáng lên: "Thật sao?"

"Có điều, chắc chắn sẽ khó tìm." Lệ Cảnh Trình liếc nhìn căn phòng này trước. "Em ngồi đã, anh sẽ đi tìm."

Bên trong căn phòng bày biện rất đơn giản, cũng chỉ là mấy đồ gia dụng, bốn bức tường sơn màu trắng. Vinh Thiển đi tới trước giường, kéo ngăn tủ đầu giừơng ra.

Bên trong không có gì cả.

Tìm một lượt, cô mệt nên ngồi xuống mép giường. Lệ Cảnh Trình ngồi xổm xuống, mỗi ngóc ngách đều không bỏ qua.

Vinh Thiển không dám tiêu hao quá nhiều thể lực, cô vuốt ve bụng dưới, đôi chân đang thả trên mặt đất bỗng nhiên cảm thấy mát mát.

Vừa cúi xuống nhìn, Vinh Thiển quá sợ hãi: "Cảnh Trình!"

Lệ Cảnh Trình xoay người lại: "Sao vậy?"

"Sao có nhiều nước như vậy?"

Lệ Cảnh Trình cúi đầu, nhìn thấy mặt đất đã thấm một lớp nước. Anh đi nhanh tới, kéo cửa phòng ra. Cửa đã bị đã khóa.

Vinh Thiển đứng dậy đi tới cạnh anh: "Giờ phải làm sao bây giờ?"

Nước chảy tới bên chân Lệ Cảnh Trình, chỉ mới thấm ướt đế giày thôi. Lệ Cảnh Trình ra hiệu cho cô đừng hoảng hốt. Anh lần theo hướng dòng nước chảy ra, tới trước một dãy màn cửa.

Vinh Thiển nín thở tập trung, nhìn xung quanh bốn phía. Ở đây cả cái cửa sổ cũng không có, nếu như nước tràn vào, tức là muốn cho bọn họ chết chìm ở đây.

Bàn tay Lệ Cảnh Trình không ngơi nghỉ, anh đột nhiên xốc rèm cửa sổ lên.

Vinh Thiển thấy một vòi nước lớn, được xây đổ bê-tông trên mặt tường. Chưa kịp nhìn kỹ hơn đã nghe một trận tiếng vang kỳ lạ truyền tới tai, đột ngột, như van nước được mở to, một dòng nước cuộn trào mãnh liệt đồng thời cũng ào vào phòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro