part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn chấm xong bài, chẳng nói gì.
- Em làm đúng hết hả thầy?
- Ừ. - Hắn gật đầu, hơi cười - Giỏi phết nhở.
- Dạ, em cảm ơn!
Nói thấy vui vui. Đang định lôi vở ra làm tiếp thì hắn bảo:
- Thôi, mới ăn no, đừng học vội, không tốt đâu. Ngồi một tí đã!
- Dạ.
Hắn nói rồi lôi bánh mì ra ăn. Kể cũng tội, hắn cũng đói mà.
- Sao em không mặc áo dài hả Gil?
- Ơ - Nó bối rối - Em không quen. Cái đó... vướng.
- Vậy sao không để tóc dài?
Nó vô thức vò vò mái tóc ngắn ngủn, hơi ngả màu nâu nâu do đi nắng của mình:
- Em thích thế. Cho đỡ... tốn dầu gội đầu.
Hắn bật cười.
"Ôi trời!"
Gil ngây người ra. Tên máu lạnh này mà cũng có cái điệu cười... dễ thương thế kia ư? Lần đầu tiên hắn không cười mỉa, cũng không cười mỉm. Hoàn toàn không tỏ ra bề trên với nó. Tiếng cười của hắn bật ra khanh khách vẻ thích thú, khiến nó vô tình đờ đẫn ra mất nửa phút.
Giá mà hôm nào hắn cũng cười thế này có phải đỡ không?
***
Sáng hôm sau
Đang ngồi tán dóc với Jenny, thì Gil nhận được tin nhắn từ Jun - thằng bạn thân cùng đội bóng nhưng học khác lớp nó.
"Gil, tối qua mày học toán à? Tan muộn thế?"
Nó nhắn lại: "Ờ. Sao mày biết?"
"Tao đi chơi qua trường. Thấy lão Tài già đứng hí húi ở dưới cái khách sạn đầu ngõ rẽ vào trường mình nên đoán thế."
Gil ngạc nhiên: "Khách sạn á?"
"Ừ, cười te te tởn tởn với cái cô gì gì ấy."
Gil bấm bàn phím thần tốc: "Cái gì? Hai người đó làm gì ở khách sạn ở chứ?"
Ba mươi giây sau, tin nhắn về. Gil cứng họng khi nhìn cái hàng chữ viết tắt khủng khiếp mà Jun vừa nhắn. Nó nhẩm nhẩm đọc trong miệng:
- Gì đây? "Xờ bờ xờ lờ sờ xong thì đờ" (Xbxls xong thì đ)
Ôi ôi!
Ôi trời ơi!!!
Không muốn nghĩ bậy tí nào, nhưng mà cái tin này nó tố cáo tất cả.
"Khách sạn"
"Xờ bờ xờ lờ sờ xong thì đờ!"
Ối giời ơi!
Gil chửi rủa trong bụng: "Tên dê xồm! Tên yêu râu xanh! Thế mà làm như thanh cao lắm! Tôi ghét thầy! Tôi coi thường thầy!"
Nó bỏ luôn cuộc nói chuyện đang rôm rả với Jenny. Tự nhiên thần người ra, miệng vẫn lẩm bẩm chửi, nhưng không hiểu sao lòng thấy buồn.
Cả tiết toán ngày hôm đó, nó lại trở về trạng thái vật vờ. Hắn giảng gì nó cũng không nghe rõ. Cái tin nhắn kia vẫn ám ảnh nó.
Chiều thứ tư thứ hai
Nó bùng học thêm, hẹn Jun đi tập bóng. Nó chẳng muốn gặp hắn nữa đâu.
Bốp!
- Á!
Gil ngã sõng xoài ra đất sau khi ăn một quả ném tuyệt đẹp vào đầu.
- Mày bị sao thế hả? - Jun đưa tay ra kéo nó lên.
- Tao không sao.
- Không sao? - Thằng bạn bĩu môi - Ờ, không sao mà hôn bóng ba lần rồi đấy! Hôm nay mày chẳng tập trung gì cả!
- Kệ tao! - Gil cáu
- Mà tao tưởng thứ tư mày học thêm toán cơ mà?
- Nay tao bùng, hỏi nhiều. - Nó quạu
- Sao bùng?
- Ờ, mày nghĩ tao còn muốn ngồi học với cái thằng dê xôm ấy à?
- Sao dê xồm? - Jun tròn mắt - Tao thấy Tài già tốt mà?
- Tốt cái gì! - Nó gân cổ - Làm trò đồi bại như vậy mà tốt!
- Đồi bại? - Jun kinh ngạc - Bao giờ?
- Cái tin mày gửi tao đó, còn giả nai à thằng này!
- Tin nào?
- "Xờ bờ xờ lờ sờ xong thì đờ"
Jun sững người ra mấy giây. Rồi nó cười phá lên.
- Cười giề? - Gil đập bốp vào vai thằng bạn
- Ôi giời ơi! Tao không ngờ đầu óc mày đen tối dữ dội vậy Gil ạ! - Jun vẫn chưa thể thôi cười - Tao viết tắt thôi mà mày suy nghĩ sâu xa quá!
- Là sao? - Gil nghi ngờ hỏi
- Cái dòng chữ đó, có nghĩa là "Xe bị xịt lốp sửa xong thì đi" đó mày!
- Hả???
Gil trợn tròn mắt sau khi nghe câu giải thích của Jun.
Ôi trời ơi!
"Mình hiểu lầm hắn rồi!" - Nó thảng thốt
- Thằng mất dạy! - Gil đạp Jun một cái - Sao mày không nhắn tử tế để tao nhầm hả????
- Lúc đó cô tao vào rồi, không nhắn nhanh rồi cất điện thoại là bả thu như chơi. Chủ nhiệm lớp tao mày lạ gì? - Jun gân cổ cãi
AAAA! Đúng là đầu óc nó đen tối thật đấy! Sao có thể nghĩ hắn như thế chứ? Có một cô nhà làm sửa xe ở ngay cạnh cái khách sạn gần trường nó, sao nó không nhớ ra nhỉ? Hu hu hu!
Xấu hổ chết được!
- Thôi chết tao rồi! Tao về đây, hôm nay tao bỏ bom ổng hai tiếng chứ ít gì!
Gil hoảng hồn đứng bật dậy, vơ lấy cái ba lô rồi phi về ngay tức khắc. Trong lòng tự xỉ vả mình thậm tệ. Thật tội lỗi mà!
Về đến trường, nó mệt muốn đứt hơi mà không dám đứng lại thở. Chạy vào trong lớp...
Hắn ngồi ở bàn ba như mọi khi. Hai tay để trên bàn. Khi ánh mắt kiên định pha chút thất vọng kia ngước lên nhìn nó, Gil cảm thấy hối hận kinh khủng.
- Thầy... em... em xin ... xin lỗi... - Nó nói trong hơi thở đứt quãng
Isaac không nói gì. Hắn thở dài.
Gil thấy tim mình rớt xuống tận địa ngục sau cái thở dài ấy. Hẳn là hắn khó chịu lắm đây.
- Em đi đâu vậy? - Cuối cùng hắn cũng chịu cất tiếng
- Em... em... - Gil không dám nói thật, nhưng càng không dám nói dối
- Không muốn học thì báo tôi một tiếng là được. Cả lớp ai cũng có số của tôi cơ mà? - Isaac lớn tiếng
Gil cúi đầu, lấm lét nhìn hắn:
- Thầy... tha thứ cho em đi! Không có lần sau đâu ạ!
Sự thực là nó tắt máy, vì biết thể nào hắn cũng gọi nếu thấy nó đến trễ. Ôi trời ơi! Ánh mắt kia, cái cau mày kia làm nó tội lỗi muốn chết đây!
- Thôi đi về. - Cuối cùng, Isaac buông một câu
- Thầy... học đi thầy! - Nó hoảng hốt
Hắn tiến ra cửa, giọng lạnh lùng:
- Từ sau không cần học thêm nữa! Tôi không ép bất cứ học sinh nào cả! Chỉ là... muốn tốt cho em.
Nói vội vàng tóm lấy cánh tay hắn níu lại:
- Lỗi của em! Thầy đừng đi!
Isaac dừng bước. Hắn đưa đôi mắt sa sầm sang nhìn nó. Gil cứng họng. Nó không thể nói thêm lời nào trước ánh mắt này, chỉ biết tha thiết đứng nhìn, và cầu mong hắn sẽ tha thứ.
Lần này, là nó đã sai, sai thật rồi!
- Hôm nay không học nữa...
Gil buông tay hắn ra. Nó cụp mắt xuống. Thất vọng.
- ... ra đầu ngõ ăn kem.
- Dạ? - Gil ngẩng phắt lên, không thể tin vào tai mình
- Chạy thế chắc khát lắm nhỉ. - Hắn không nhìn nó mà bước đi luôn - Đi ăn kem, em phải khao tôi đấy.
Nó đờ ra ba giây, rồi mừng rỡ chạy theo:
- Dạ thầy!
Nhẹ cả người!

5 phút sau

- Sao không nói gì? - Isaac hỏi
- Em không dám nói. - Gil lí nhí - Sao thầy không hỏi lý do em trễ học ạ?
- Trễ á? Em cố tình bùng học thì có. - Hắn phán câu xanh rờn - Hai tiếng chứ ít gì!
- Dạ. - Nó méo mặt - Em xin lỗi rồi mà.
- Tôi không hay can thiệp đời tư của học sinh. - Hắn nói tiếp - Nên tôi sẽ không hỏi. Chỉ mong nếu có lần sau, thì em báo tôi một tiếng là được.
- Không có lần sau đâu thầy! - Gil quả quyết
- Thế được thì tốt. - Isaac cười, rồi đút một muỗng kem vào miệng
Gil nhẹ nhõm hơn nhiều vì hắn không giận nữa. Thật ngu ngốc! Rõ ràng là chuyện không đâu, vậy mà...
- Nhưng tội hôm nay, tôi phải phạt! - Hắn đột ngột nghiêm giọng
- Ơ... - Gil đờ ra, rồi tỏ vẻ cam chịu - Vâng, thầy phạt là đúng rồi ạ! Thầy muốn em làm gì?
- Mai đi học, - Hắn tủm tỉm cười - mặc áo dài đi!
- HẢ??? - Gil sặc kem - Thầy... ác thế!
- Thế mà ác à?
- Tha em đi thầy! - Nó năn nỉ
Isaac đặt muỗng xuống bàn:
- Thế chịu phạt hay nghỉ học thêm?
Gil hơi rùng mình khi nghĩ đến cảnh những buổi chiều tiếp theo không được ngồi học với hắn, không được nhìn cái lưng quyến rũ của hắn... Nó không tưởng tượng nổi thời gian sẽ trống trải thế nào. Cho nên:
- Thôi! Em mặc. - Gil xịu mặt
- Ngoan! - Isaac cười
Ôi trời! Lại nụ cười "lừa tình"!
"Tim ơi, đập chậm dùm tao!" - Gil cố trấn tĩnh
***
Sáng hôm sau
- Ối! Ai kia?
- Gil hả? Phải Gil không?
- Gil trường mình đúng không?
- Sao nay nó mặc áo dài hả mày?
- Hay đứa nào chơi ác trộm đồng phục thể dục của nó rồi?
Gil thở dài lần thứ en nờ kể từ khi đặt chân vào cổng trường. Từ lúc học trường này, nó đã quen bị nhiều người nhìn rồi. Trên forum của trường lúc nào cũng tràn ngập những hình ảnh mà bọn bạn chụp trộm nó. Thiên hạ gọi Gil là hot boy, vâng, chắc cũng tại quả đầu quá chất! Đầu tiên cũng hơi khó chịu, nhưng sau thì kệ. Người ta nhìn vì nó đẹp chứ có vì cái gì đáng xấu hổ đâu!
Nhưng lần này, toàn trường đổ xô ra nhìn, là vì nó mặc thứ đồng phục tưởng như quá đỗi bình thường này. Gil rất hạn chế mặc áo dài, vì vướng. Nhưng vì lời hứa với ông thầy đáng ghét kia mà hôm nay nó phải giả bộ đoan trang.
- Mày đó hả Gil? - Đến Jenny cũng không nhận ra nó
- Đi vào! - Nó nói cụt lủn, rồi phăm phăm bước vô lớp
Jenny lon ton chạy theo, coi bộ còn chưa hết sốc:
- Này, này, sắp có bão hả? Sao hôm nay mặc áo dài???
- Kệ tao! - Gil hất hàm - Mày mà hỏi nữa tao cho ngồi đất đấy!
Giờ Toán
Isaac bước vào lớp, vẫn phong thái tự tin như mọi hôm, cơ mà trên môi ẩn hiện một nụ cười khó đoán.
- Kiểm tra bài cũ....
Gil nín thở. Nó biết hôm nay ai sẽ bị gọi rồi.
- Ai là Lê Thanh Trúc?
Hứ, còn giả nai nữa chứ! Gil cập rập đứng lên, vơ cuốn vở định xông đến chỗ bục giảng.
- Ai gọi em? - Isaac điềm nhiên - Mời bạn... ngồi cạnh Lê Thanh Trúc!
Gil đớ người. Nó trân trối nhìn vào ánh mắt trêu ngươi của hắn. Jenny vội vàng lên bảng.
Nó ngồi xuống, không thể hiểu nổi cái con người quỉ quái này.
Trưa. Tan học
Chưa kịp bước chân khỏi cổng trường thì điện thoại Gil rung bần bật.
Là tin nhắn từ hắn: "Tôi thay đổi ý kiến rồi =.= Em mặc áo dài rồi đi hùng dũng như thế thì thôi, lần sau cứ đồng phục thể dục mà diễn nhá! Dù sao cũng cảm ơn em!"
Gil tức tối nhìn cái biểu tượng mặt cười của hắn, chỉ muốn quăng điện thoại đi cho xong.
Mất dạy!
Xúi nó mặc cái đồ này, rồi chê xấu là thế nào?
"Tài già đáng ghét >.
***
Chiều thứ sáu thứ hai

- Ái chà! - Isaac hơi ngạc nhiên khi Gil đưa cho hắn tập vở - Hôm nay khá quá nhỉ! Bốn mươi bài, mà xong trong hai tiếng. Giỏi! Nhưng sai là tôi vẫn phạt nhá!
- Dạ, vô tư thầy! - Gil tỉnh bơ
Hắn mỉm cười, rồi ngồi xuống chấm bài.
- Thầy ơi...
- Sao? - Mắt hắn vẫn không dời quyển vở
- Sao thầy không yêu ai mà cứ đi lừa tình học sinh thế? - Nó lấy hết can đảm để thốt ra câu này
Bàn tay đang cầm bút đỏ dò trên trang giấy của hắn dừng lại. Hắn quay sang nhìn nó. Ánh mắt của hắn làm nó chỉ muốn đứng tim.
"Ôi, chết mình rồi!" - Nó than vãn - "Lạy giời cho mặt con đừng có chuyển màu đỏ!"
- Tôi lừa ai? - Hắn nhíu mày, vẻ vô tội
- Em thấy thầy cứ liếc mắt với mấy hot girl trường em. - Gil chống chế
- À... - Hắn bật cười
"Lại cái điệu cười! Muốn làm mình ngất xỉu sao?" - Gil cố kiếm chế
Isaac trở lại với trang vở, đáp:
- Tại tôi thích con gái giỏi toán. Mà trường em nhiều bạn nữ vừa xinh vừa giỏi toán nên tôi cầm lòng không nổi!
Câu trả lời của hắn làm mọi cảm xúc của nó trôi tuột xuống tận địa ngục.
"Con gái giỏi toán"!
Phải rồi, làm sao hắn thèm cười lừa tình, với một đứa căm thù môn toán được, đặc biệt nếu đứa này tên là Trúc!
Thôi chết!
Gil chợt muốn than trời. Hình như nó thích hắn rồi thì phải!
Trớ trêu thay! Hắn chỉ là giáo viên thực tập, chỉ ba tuần nữa là hắn sẽ bước ra khỏi trường này, cũng là bước ra khỏi cuộc sống của nó.
Đặc biệt là hắn thích "con gái giỏi toán".
Vậy mà nó lại phải lòng hắn sao?
"Mày ngu quá Gil ơi!"
***
Chiều thứ hai thứ ba

"Hôm nay nghỉ nhé. Tôi có việc bận rồi."
Gil liếc nhìn cái dòng tin nhắn vừa mới đến. Cũng tốt, nghỉ một bữa cho khỏe.
Nó quyết định xuống chạy bàn phụ ba mẹ. Dạo này học hành căng thẳng nên chẳng quan tâm được nhiều đến việc nhà, hôm nay động tay động chân một tí cho nó khỏe người.
- Bàn số năm nhá!
- Dạ!
Gil đỡ cái khay, rồi lon ton chạy ra ngoài. Nó đưa mắt tìm bàn số năm, và định bước đến.
Nhưng rồi nó khựng lại.
Bàn năm có hai vị khách. Một cô gái, tóc dài, và rõ dàng là xinh đẹp.
Còn người còn lại...
Cái tấm lưng thư sinh quyến rũ kia không phải của Isaac thì còn của ai?
Bỗng dưng mọi cảm xúc vui vẻ của nó đông thành đá rồi rớt bịch xuống tận mười tám tầng địa ngục.
Cười nói rôm rả thế kia cơ đấy!
Gil đưa vội cái khay cho anh trai vừa đi qua, rồi chạy vụt đi.
- Gil? Đi đâu đấy?
Phớt lờ giọng nói đầy lo lắng của anh, nó chuồn ra cửa sau rồi chạy bay chạy biến.
Biết thừa mình chẳng có quyền gì, nhưng mà nó vẫn thấy buồn.
Dừng lại ở nơi hay đến mỗi khi có chuyện không vui, Gil tự hỏi vì sao mình buồn? Mà nó biết thừa câu trả lời rồi, chỉ là không dám đối mặt.
"Phạm Lưu Tuấn Tài, tại sao em lại thích thầy??? Thầy là đồ đáng ghét!" - Nó thầm thở dài trong bụng
- Đang làm việc sao lại chạy ra đây thế hả?
Gil giật mình quay lại khi nghe cái giọng châm chọc quen thuộc. Nó ngỡ ngàng thấy Isaac đang đứng khoanh tay tựa lưng vào tường, nhìn nó qua đôi mắt đang nheo nheo lại khó hiểu.
- Thầy... sao thầy ...
- Anh trai em kêu tên em to như vậy ai mà không để ý chứ. Cả quán quay ra nhìn đấy, cho nên tôi đuổi theo.
- Nhưng sao thầy biết em ở đây? - Nó lúng túng
- Tôi đuổi theo nhưng mà em chạy nhanh quá, mới tí đã mất hút rồi. Tôi vừa đứng lại không biết làm thế nào thì em trai em xông ra "dằn mặt", quát ầm lên hỏi tôi làm gì mà mặt chị nó như đưa đám...
Gil trố mắt. Ớ, thằng em tốt. Nhưng mà... xấu hổ quá! Hắn có làm gì đâu.
- Thầy đừng để bụng nha, em trai em nó thương em lắm nên mới thế.
- Tôi có để bụng đâu. - Hắn bật cười - Dụ dỗ mấy câu là nó phun ra chỗ này ngay ấy mà, nên tôi mới biết chứ.
Hóa ra là em trai tốt bán đứng Gil à?
Hắn bước đến lan can gần chỗ nó đứng, cất tiếng hỏi:
- Sao em lại chọn chỗ này? Sân thượng của trường, có gì thu hút như vậy sao?
- Vì chỗ này cao, lại vắng vẻ. - Gil đáp thành thật - Nhất là nhà em lại gần trường nữa.
- Công nhận, nhà em gần xịt. Vậy mà hôm nay tôi mới biết.
Gil thầm nghĩ: "Vâng, thầy mà biết trước thì thầy có dẫn người ta đến nhà em ăn hủ tiếu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro