♥ Tóc cậu có mùi táo đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀 Câu chuyện thứ ba  🍀   

Được đăng trên báo Hoa Học Trò số ngày 2 - 10 - 2017


1.

     "Này, sau này tớ sẽ lai tạo ra giống táo đỏ chỉ to bằng nắm tay thôi, ăn cho tiện." Chi loay hoay chỉnh sáng cho cái kính hiển vi, nói vu vơ.

     "Ơ hơ, giống đấy có rồi mà? Người ta gọi là táo đá đó, bán đầy chợ luôn." - Huy tưng tửng.

     "Hơ, thế tớ sẽ lai tạo ra giống khác, chỉ bé bằng viên kẹo thôi." - Chi ngẩng mặt lên, chun mũi.

     "Táo đỏ chỉ bé bằng viên kẹo thì có khác gì quả cherry không?"

     "Có chứ, một cái là táo đỏ, một cái là cherry cơ mà?" - Chi cắn móng ngón tay út.

     "Cậu thích ăn táo đỏ à?" - Huy hỏi.

     "Ừ, ngon mà nhờ?"

     Huy không trả lời nữa, chỉ hí hoáy làm tiêu bản vảy hành. Phòng thực hành Sinh nằm dưới tán xà cừ xum xuê lá. Có vài tia nắng tràn từ ngoài ô cửa sổ vào nằm cuộn tròn trong những ống nghiệm. Bản nhạc không lời êm ru từ điện thoại Chi cứ miên man mãi làm cho Huy có cảm giác cứ như mình đang là diễn viên trong một bộ phim. À, bộ phim chỉ có một cảnh quay duy nhất là phòng thực hành Sinh học nằm dưới tán xà cừ, có hai đứa học sinh đang miệt mài ôn tập cho kì thi học sinh giỏi. Nhân vật nam chính đang hì hục làm hết tiêu bản nọ đến tiêu bản kia, còn nhân vật nữ chính thì mải miết pha hết dung dịch này đến dung dịch khác, vừa làm vừa liên tục nói về dự định sẽ tạo ra một-giống-cây-mới trong tương lai. Nói nhiều đến nỗi làm nhân vật nam chính phải phát cáu: "Chi, không nói nữa! Mục đích cậu đến đây là để hành hạ tai tớ à?"

     "Sao cậu biết?" Chi tưng tửng, cười toe toét. Huy thu nắm đấm, dứ về phía Chi, không nói gì nữa.

     "Này, tớ muốn học cùng người mà tớ thích đấy, có sao không?"

     Huy giả vờ không nghe thấy Chi nói gì, đổ dung dịch vừa pha vào bồn rửa, tự dưng cảm thấy khó chịu với Chi. Không, chính xác là với trò đùa dai dở hơi của Chi. Cái trò đùa dai suốt từ đầu năm học đến giờ. Bắt đầu từ hôm Chi hùng hồn tuyên bố trước tất cả rằng Chi sẽ thích hết con trai trong lớp, lần lượt từng người một theo bảng tên! Hồi đầu cả lớp tưởng nó đùa, ai ngờ nó làm thật. Bắt đầu từ Hoàng Anh, và bây giờ thì đến Huy.

2.

     Một tuần trước tự dưng Chi ấn vào tay Huy một quả táo đỏ, bảo Huy ăn. Huy ăn, vì Huy cũng rất thích táo đỏ. Ai ngờ ăn xong, Chi nhìn Huy cười gian không thể tả rồi bảo: "Chết nhé, tớ bỏ cân bùa yêu vào đó đó." Huy trợn mắt lên, nôn ra không nổi. Thế là sau Hoàng Anh, Cương, Chiến, Đạt,... Chi nói là Chi thích Huy và ngày nào cũng mang cho Huy một quả táo đỏ. Thực ra việc này chẳng làm cho ai quan tâm hết, vì cả lớp đã quen với cái trò này của Chi rồi. Chỉ có mỗi Huy là khó chịu thôi.

     "Này, đừng có mà tự biến bản thân mình thành một đứa lăng nhăng nữa đi." - Huy đẩy quả táo về phía Chi, gắt lên với cô bạn.

     "Này, như thế nào là lăng nhăng hả?" Chi vặc lại.

     "..."

     "Tớ thích lần lượt từng người một đấy chứ, tớ có thích nhiều người một lúc đâu?"

     "Cứ ở đấy mà nói, tớ chẳng quan tâm!" - Huy chặn họng Chi luôn rồi bỏ ra ngoài. Chi bướng bỉnh nhét quả táo vào cặp Huy, cũng bỏ ra ngoài luôn.

     Huy thấy Chi rắc rối một cách kì lạ, không chỉ là vì Chi hay gây ra rắc rối, mà là cái cách Chi dùng hai màu dây giày khác nhau, đeo cả thảy ba cái vòng tay xù xì ở một tay và mỗi ngày dùng một chiếc khăn quàng cổ khác nhau làm Huy có cảm giác mọi thứ đang rối tinh hết cả lên. Huy là cậu con trai đơn giản, với những suy nghĩ đơn giản hệt như những vệt màu ghi trên cổ áo sơ mi của cậu ấy. Huy không thích sự thay đổi hay phá cách, thế nên Huy khó chịu cái cách Chi cứ làm mọi thứ loạn lên, như là bằng việc nói thích một cách vô tội vạ.

3.

     "Chúng ta chỉ còn gần ba mươi ngày để ôn thi thôi đấy nhé! Đội tuyển Sinh ít người, có mỗi hai đứa bây thôi, liệu mà học!" Thầy giáo nói thế trước khi giao cho mỗi đứa một xấp đề rồi đi lên văn phòng. Lí thuyết thì bọn nó đã ôn xong chương trình rồi, bây giờ chỉ còn tự luyện đề nữa thôi.

     Huy nhấc cặp kính ra khỏi mũi, lấy tay dụi mắt. Ở bàn bên dưới, Chi đang ngủ ngon lành. Trong khoảnh khắc, tự dưng Huy thấy Chi hiền lành và ngoan như một con mèo con. Dễ thương đến nỗi nó không thể rời mắt đi ngay được. Mãi đến khi Chi choảng tỉnh, Huy mới luống cuống quay đi.

     "Sao đấy? Tự dưng không nghe tiếng ngòi bút nữa, tưởng cậu cũng ngủ rồi." Chi cười toe, cứ như là chưa từng ngủ gật tẹo nào ấy. Huy nhún vai, không tỏ thái độ gì rồi quay lên tiếp tục làm bài tập.

     "Này, tớ muốn ăn táo." Chi bắt đầu mè nheo.

     "Thì cứ việc, ai cấm đâu?" Huy trả lời mà không thèm quay đầu lại.

     "Tớ muốn trồng hoa cúc!"

     "Để rằm ra chợ bán à? Hay định đi buôn hoa?" Lần này thì Huy quay xuống cười.

     "Ôi giời ơi, biết cậu nhạt nhẽo thế này, tớ đã chẳng thích cậu rồi!"

     "Tớ bảo này, con gái ấy, nói từ thích và từ yêu ít thôi!" Huy đặt mạnh cái bình tam giác xuống bàn, nói giọng như là gắt lên. Chi nghe thế chợt ngồi đơ ra, chẳng biết làm gì nữa ngoài việc liên tục bấm máy tính và nhìn xuống chân.

4.

     Dạo này Chi không dùng khăn quàng cổ và chuyển sang dùng xăng-đan chứ không đi giày. Thời tiết đã bắt đầu ấm dần lên, nắng trên những tán xà cừ đã đậm hơn và đua nhau tràn vào phòng thực hành Sinh. Chi đến sớm, ngồi ôn lại cách tách chiết diệp lục ở thực vật.

     "Sau này, mình sẽ lai tạo ra giống táo đỏ có màu diệp lục và chỉ nhỏ bằng ngón tay út thôi à." Nó vừa làm vừa tự nói với bản thân như vậy.

     Lúc cánh cửa bật mở, Chi ngước lên nhìn, chợt nhận ra dạo này Huy gầy quá. Chi định nói với Huy như vậy, xong lại mím chặt môi. Tiếp xúc nhiều mới biết, Huy không thích những cô gái hay nói. Thế nên từ giờ Chi sẽ không nói nhiều nữa, nó chỉ len lén nhìn xem khi nào trông Huy tươi tỉnh nhất mới dám đưa cho cậu ấy một quả táo, không thì Huy lại cáu cho xem. Huy thì luôn cố tỏ ra dửng dưng với mấy thứ đó, không nhận táo thì không yên với Chi nên đành đem hết về nhét vào tủ lạnh. Chẳng hiểu sao Huy cứ khó chịu với Chi mãi. Huy ghét cái cảm giác bị đem ra làm trò đùa ấy mà.

5.

     Thầy giáo chỉ lên chữa đề vào hai tiết cuối, còn đâu hai đứa phải tự làm. Chi ngồi ở chỗ xa Huy, đối diện với những tia nắng. Nắng đầu mùa thơm dìu dịu như bản nhạc không lời vẫn đều đặn cất lên từ điện thoại của Chi. Huy lại có cảm giác mình đang là nhân vật nam chính trong cảnh quay tĩnh của một bộ phim với những chi tiết thật lãng đãng. Quả táo đỏ Chi đưa để gọn trên bàn, Huy bỗng mỉm cười khi nghĩ đến những quả táo màu xanh lá cây và chỉ bé bằng móng tay. Đề thi thử thứ nhất đã làm xong rồi, nó ngồi lắng tai nghe tiếng piano chảy xuống từ phía cửa sổ.

     "Nhạc mới hả? Bài gì đấy?" - Huy buột miệng.

     "Can I love you."

     Huy quay đi ngay lập tức, Chi luống cuống: "Không phải thế, ý tớ là... tên một bài hát thôi." Rồi Chi đưa tay lên gãi gãi mũi, hí hoáy ghi chép như kiểu bây giờ mình bận rồi. Còn Huy thì cứ ngẩn ra nhìn vành tai đang đỏ ửng lên của Chi. Tại nắng?

6.

     "Trông bạn ấy hệt như một con mèo nhỏ đi mưa."

     Suy nghĩ ấy bất chợt thoáng qua khi Huy nhìn thấy Chi. Bạn ấy ngồi co hai chân lên ghế, tựa lưng vào cửa sổ, mắt nhắm hờ. Nước từ trên mái tóc thi thoảng nhỏ giọt xuống, loang thành từng vệt dài trên cổ áo sơ mi.

     Ngoài trời đang mưa. Lúc nãy dưới nhà xe, Huy đã rất tốt bụng muốn cho Chi đi nhờ ô, thế nhưng Chi không muốn mà cứ một mình đội mưa đi qua hai khoảng sân để lên đây. Cứ như là Chi càng ngày càng muốn tránh mặt Huy vậy. Tự dưng Huy thấy trong lòng dấy lên những cảm giác mơ hồ. Bộ phim quay đến cảnh nhân vật nữ chính im lìm như đi lạc vào một thế giới khác, còn nhân vật nam chính, dù có cố gắng tập trung đến đâu cũng không thể đuổi một suy nghĩ ra khỏi đầu mình, rằng "trông bạn ấy cứ như một con mèo nhỏ đi mưa".

     "Con mèo nhỏ" như nhận ra ánh nhìn của Huy, nó choàng mở mắt, chạy lại nhận đề để làm. Khoảnh khắc giọt máu đỏ tươi rơi trên tay Huy, Chi hoảng hốt ngửa cổ lên trời, nó bị chảy máu cam.

     "Này, sao không? Đừng có mà ngửa cổ lên như thế!" Huy bất giác cũng cuống lên theo.

     "Chắc tớ phải về thôi, xin phép thầy cho tớ với nhé!" Chi một tay chặn ngang mũi, một tay khua hết tất cả đồ đạc vào ba lô. Ra đến cửa rồi, nó còn quay lại đặt lên bàn Huy một quả táo rồi mới về.

     Hôm ấy, Huy ngồi một mình trong phòng thí nghiệm, nhìn nắng lên sau mưa, đuổi bắt một con gió trôi, trôi mãi. Tự dưng Huy thấy bản thân mình mơ hồ với suy nghĩ rằng sao mọi thứ chẳng giống như là Chi đang đùa, việc Chi nói là Chi thích Huy ấy. Tại cái cách mà ngày nào Chi cũng đem cho Huy một quả táo thật sự rất đỗi chân thành. Huy chẳng biết, nhưng Huy vẫn cứ thấy khó chịu thế nào. Sao Huy không tên là Hoàng Anh, Dương, Đạt, vân vân hay mây mây gì đó, những cái tên đứng trước tên Huy trong bảng tên của lớp ấy?

     Và sao Chi lại cứ tự do như thế? Tự do như một con mèo hoang, muốn làm gì thì làm và chẳng bao giờ quan tâm xem người khác nghĩ gì về mình? Bạn ấy cứ đi lang thang mãi trong những bản nhạc không lời, trong thế giới của những giống cây sẽ được lai tạo ra trong tương lai và lang thang mãi cả trong chính niềm yêu thương của riêng mình...

7.

     Thi học sinh giỏi xong, Huy về cùng Chi trên chuyến xe buýt cuối ngày. Hai hàng lông mày Huy như chạm vào nhau khi nghĩ đến một sai sót cực kì ngớ ngẩn trong bài thi. Chi nhìn Huy chăm chú rồi bảo:

     "Này, cậu không cần phải khó chịu nữa đâu, ngày mai tớ không thích cậu nữa rồi, ngày mai tới lượt tớ thích bạn Hùng, hê hê." Chi tưng tửng vò vò mớ tóc mai. Ba cái vòng tay lại cho Huy cảm giác mọi thứ đang rối tinh lên. Nó lừ mắt nhìn Chi rồi xuống xe trước một trạm, đi bộ về nhà.

8.

     Lần đầu tiên Huy nhìn Chi lâu hơn một giây là tiết Thể dục cuối cùng năm học lớp Mười. Chi đứng lạc một mình ở vòi nước rửa tay và liên tục vốc nước hất lên mặt. Cho đến bây giờ Huy vẫn còn nhớ mãi những giọt nước trên tóc Chi hôm ấy, dưới ánh nắng Mặt Trời, chúng lấp lánh như kim cương. Mái tóc đó đột ngột dừng lại ở sau Huy, để lại một hơi thở nhẹ nhàng như cái lướt qua của một con mèo chạm trên lưng nó.

     "Này, áo đồng phục của cậu có mùi táo đỏ."

     Chi gí mũi vào lưng Huy làm Huy giật bắn cả người, vội vàng lùi lại, mặt nhăn tít. Rồi Chi nhe răng, vẻ như nhận ra mình vô duyên thế là chạy biến, mất hút. Sau lần đó chẳng hiểu sao Huy cứ lặng lẽ gom góp cho mình những cảm nhận về Chi. Chi thoạt nhìn thì rất trầm, nhưng bên trong lại ẩn chứa cái gì đó như là muốn nổi loạn. Thấy chỗ nào túm năm tụm ba, Chi cũng sà vào, chỉ để nói vài câu bông đùa rồi thôi và chẳng bao giờ can thiệp quá sâu vào chuyện của người khác. Chi lúc nào cũng quan tâm vừa đủ, thờ ơ vừa đủ, với mọi người và với Huy. Như kiểu thỉnh thoảng Chi lại nhắn tin vu vơ bảo rằng: "Sau này tớ xuất bản quyển sách đầu tay, Huy nhất định phải mua đấy nhé!", hay "Sau này tớ sẽ lai tạo ra giống táo ăn hết bên ngoài thì bên trong sẽ là hạt dẻ." Nhưng nếu Huy nhắn trả lời thì Chi sẽ im lặng. Hay như kiểu thỉnh thoảng đến lớp, Chi dúi vào tay Huy một cái kẹo như kiểu người ta dấm dúi cho nhau một mẩu thư tình, thế nhưng đến tiết sau thì Huy thấy Chi đem kẹo đó ra chia cho cả lớp.

     Nhiều lúc tưởng chừng như Chi làm Huy muốn điên lên, bằng cái cách giống như một con mèo hoang lúc nào cũng ngồi vểnh râu trên mái nhà, nghênh nghênh hai cái tai nhìn xuống, hễ thấy Huy rảnh ra một cái là "ngao" lên một tiếng khiêu khích, rồi lại chạy biến, không biết đằng nào mà lần. Và thế là Huy âm thầm gọi Chi là Mèo Hoang.

     "Mà thôi, mình chẳng cần thiết phải nghĩ về bạn ấy nhiều như thế, dù sao ngày mai bạn ấy sẽ chẳng nhớ chuyện đã từng "thích" mình nữa đâu, bạn ấy rồi sẽ lại đi lang thang với một hành trình khác, rất khác." Huy nhún vai, tự nhủ như vậy, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong lòng mình.

9.

     Ăn tối xong, vừa ngồi vào bàn học thì Huy có điện thoại.

     "Tớ đang ở dưới cổng nhà cậu." Giọng Chi.

     Huy tắt máy, lao ra cổng. Chi đứng nép vào bụi tường vi, thấy Huy, nó lúng túng giấu hai bàn tay vào trong túi áo. Im lặng mãi, Chi mới mở lời.

     "Bây giờ, Huy chỉ nghe thôi nhớ, khi nào tớ bảo tớ nói xong rồi cậu mới được nói."

     Huy gật đầu.

     "Chắc tớ chẳng còn đủ can đảm, để ngày mai nói thích bạn Hùng nữa đâu. Cậu sẽ chẳng bao giờ biết tớ phải gom góp dũng cảm thế nào, à mà, cũng chẳng đủ dũng cảm để nói thích duy nhất một người, thế là cứ phải đi vòng vo mãi. May mà cậu tên là Huy đấy, nếu cậu mà tên là Việt hay Tiến thì chắc tớ phải thích hết con trai trong lớp mất! Thấy tớ hay ho không? Như thế này thì tớ có thể công khai thích cậu và bọn trong lớp sẽ không trêu nghẹo, hê hê." Chi nói nhiều, những câu sau đó thì cố gắng đổi giọng nghe như nói đùa, nhưng Huy thấy có cái gì cứ nghèn nghẹn. Nó liếc nhìn những sợi tóc mai mỏng manh trên trán Chi, nghe trái tim mình run lên nhè nhẹ.

     "Cậu biết vì sao không? Bởi vì hồi đó tớ phát hiện ra tóc cậu có mùi táo đỏ!" - Chi chun mũi.

     Huy nhìn Chi, nhìn thật lâu sau đó mới nói. "Bây giờ, cậu có muốn ăn táo đỏ không?"

     Chi cười thật tươi rồi gật đầu. Hai đứa ngồi trước cổng nhà Huy, ăn táo đỏ.

     "Không lang thang như một con mèo hoang nữa nhé." Huy ngập ngừng.

     Chi tròn mắt, miệng phồng lên vì miếng táo đang nhai dở.

     "À, hay là để tớ đeo một quả chuông vào cổ cậu, để khi nào cậu muốn đi, nó, ừm, sẽ kêu leng keng leng keng..."

     "Xong cậu sẽ tóm cổ tớ lại và buộc đuôi vào chân bàn chứ gì?" - Chi kêu toáng lên. Huy tự cười vì độ sến súa bất ngờ của mình, không nói gì nữa mà chỉ chăm chú gặm táo.

     Gặm hết quả nọ đến quả kia, lúc ra về, Chi mới bảo. "Chọn quả chuông nhỏ xíu xiu thôi nhé, có hình quả táo với cả màu xanh lá cây ấy, đẹp thì tớ mới đeo!"

DƯƠNG AN


    ---🍀 --- 

Phần đầu và phần sau chưa thống nhất trong xưng hô cũng như trong việc xây dựng tính cách nhân vật, có vài chỗ không hợp lí lắm, nhưng mà, 💯 điểm sáng tạo! 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro