Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái trì
Tác giả: Tiểu Tần Tử - 小秦子

Thể loại: 1×1, chung tình công, hoa tâm thụ,

ngược công và HE

Đoản văn, thanh thuỷ văn.

Edit: Mạc Li

Nguồn: Wattpad

Chương 1

Tại thành phố thủ đô này, có câu lạc bộ đêm nổi tiếng nhất cả nước, gọi là "Nhân gian".

Trên sàn nhảy huyên náo, có âm nhạc đinh tai nhức óc oanh tạc, nam nữ trẻ tuổi say thuốc, ở trên sàn nhảy điên cuồng mà vặn vẹo thân thể. Có nhiều người chơi đùa điên rồi lao vào ôm hôn, ở chỗ tối còn không kiêng nể gì mà âu yếm, người ngồi trên tầng hai vừa uống vừa huýt sao, yêu cầu vũ công múa cột cởi sạch quần áo...

Đây là nơi phiêu phù mà mị loạn, con người, mặc kệ ban ngày có thân phận như thế nào, sinh hoạt trong một thế giới ra sao, thì khi bước chân vào nơi này, đều nhất trí lựa chọn cuộc sống mơ mơ màng màng trong đêm đen, tìm kiếm sa đoạ.

Trang trí sa hoa, phương tiện tiên tiến hiện đại nhất, có vô số giai nhân ăn mặc hở hang, những nữ phục vụ rượu có thân hình nóng bỏng, cùng với giả cả đắt đỏ đến mức làm người ta níu lưỡi... Nhân gian là nơi chỉ dành cho những kẻ có tiền.

Nữ vũ công múa cột nhẹ nhàng chuyển động cơ thể mềm mại, động tác khêu gợi làm người ta say mê đến cực điểm, khuôn mặt diễm lệ còn hàm chứa nụ cười quyến rũ, nàng thuận buồm xuôi gió mà thu hút hết ánh mắt của tất cả nam nhân có mặt nơi đây. Bao gồm cả Trầm Duy Kiệt.

Một chàng trai trẻ có tướng mạo xuất chúng đang ngồi ở khu vực ghế dài dành cho khách quý của sàn nhảy.

Bộ quần áo vest may rộng rãi, lại làm rõ nét hơn thân hình cao lớn cân xứng của hắn, tóc đen mượt với phần mái cắt ngắn. Hắn nằm nghiêng trên ghế, chân vắt lên trên mặt bàn thuỷ tinh, tay phải cầm chén rượu, tay trái cầm thuốc lá, đôi mắt thâm hắc lại giống những người khác, say mê sự thối nát mà nhìn chằm chằm lên chỗ múa cột. Hắn nấc một cái, giơ tay gọi người bán hàng tới.

"Trầm thiếu gia, ngài có gì phân phó?" vì người này là một cổ đông của câu lạc bộ, nên người bán hàng cúi người, hỏi rất cung kính.

Trầm Duy Kiệt chỉ về phía vũ nữ, nói. "Kêu con bé kia xuống đây."

"Trầm thiếu gia, cô ấy là sinh viên làm thêm, không phải là nữ phục vụ.."

"Không cần giải thích nhiều, gọi cô ta đến đây, rồi ngươi mẹ nó cút đi!"

Sắc mặt nhân viên phục vụ nháy mắt trắng bệch. "Này.... Vậy tôi xin phép..."

Trầm Duy Kiệt không kiên nhẫn nhìn chằm chằm người bán hàng. Thấy hắn đi đến đánh tiếng, nói chuyện với cô vũ công kia. Khi cô gái kia quay đầu nhìn hắn, hắn liền giơ lên cốc rượu, cong môi dẫn ra một nụ cười ái muội, rồi uống một ngụm cạn sạch, sau đó hắn cười cười nhìn người phụ nữ kia đi về phía mình.

Trong ánh mắt cực kì hâm mộ của mọi người, Trầm Duy Kiệt ôm vị vũ công đỏ nhất đêm nay vào lòng, tên cũng chưa hỏi đã đỡ lấy gáy nàng hôn kịch liệt, dùng chút lực không hề khách khí kéo nàng ngồi lên trên đùi mình...

Di động trên mặt bàn thuỷ tinh rung lên, nhạc chuông dễ nghe bị âm nhạc ầm ĩ xung quanh nuốt mất, mà chàng trai đang hôn nữ vũ công kia cũng không rảnh để quan tâm. Vì vậy cuối cùng, cuộc gọi đến hiển thị tên Trang Vệ Phong vẫn vang cho đến khi tự động kết thúc.

Không lâu sau, có một tin nhắn đến, nội dung là...

Có canh giải rượu trong bếp.

Trang Vệ Phong.

--

Trầm Duy Kiệt say đến mức đầu óc choáng váng, hắn loạng choạng bước ra từ thang máy đi đến trước cửa phòng trọ, lấy chìa khoá ra, híp mắt lại cố cắm chìa khoá vào ổ, nhưng tầm mắt của hắn đã trở nên mơ hồ, cắm cả nửa ngày vẫn không chuẩn. Đến khi hắn sắp lên cơn giận, thì cánh cửa lại đột ngột mở ra...

Một người thanh niên cao gầy lại tuấn tú nhã nhặn xuất hiện sau cửa, anh có khí chất ôn hoà, ôn nhu như một làn gió nhẹ. Anh đứng đó, lẳng lặng nhìn Trầm Duy Kiệt, trong ánh mắt có sự thân thiết cùng bao dung, cùng với, một chút đau đớn khó nhận ra.

"Cút ngay!" Trầm Duy Kiệt thô lỗ dùng sức đẩy anh ra, bước chân liêu xiêu đi vào trong nhà. "Trang Vệ Phong, ngươi chết cũng không biết xấu hổ hay sao, mà còn xuất hiện ở chỗ này?!"

"..." trầm mặc một lúc, Trang Vệ Phong cúi đầu thở dài, nhẹ nhàng nói. "Anh lấy cho em một cốc nước nhé?"

"Nước nôi gì?!" Trầm Duy Kiệt ngồi mạnh xuống sofa, dùng sức thô lỗ ném chìa khoá lên mặt bàn, chán ghét trợn mắt nhìn người anh cùng mẹ khác cha của mình. "Trang Vệ Phong, ta thật sự mẹ nó khinh thường ngươi, đồ đê tiện, đuổi cũng không đi!"

"Duy Kiệt...." khuôn mặt Trang Vệ Phong đã tái nhợt đến mức không bình thường, anh cố kiềm chế đau đớn, tay nắm chặt. ".... Anh đã nhận lời bác Trầm sẽ chăm sóc cho em."

"Cha ta? Bảo ngươi chăm sóc ta?"

Giống như nghe được điều buồn cười nhất trên thế giới này, Trầm Duy Kiệt dùng âm thanh trào phúng lặp lại, sau đó cười đến mức không thể tự kiềm chế. Hắn dùng ngón tay quệt đi chút nước mắt nơi khoé mắt, đối với Trang Vệ Phong hung tợn gào thét. "Vậy cha ta có dặn ngươi tranh thủ lúc ta say rượu mà xâm phạm ta không hả? Có hay không? Ngươi là đồ rác rưởi vong ân phụ nghĩa!"

"Em bị người ta cho uống thuốc kích thích, nếu anh không chạm vào em...."

"Câm miệng!" cắt đứt lời giải thích của Trang Vệ Phong, Trầm Duy Kiệt ánh mắt đỏ lên, lay động đi về phòng, lúc Trang Vệ Phong định đỡ hắn, hắn gạt tay anh đi, vừa chửi rủa vừa lăn ra giường.

Một lát sau, sau khi xác định Trầm Duy Kiệt đã ngủ say, Trang Vệ Phong mới cẩn thận bước vào trong phòng của hắn. Anh giúp hắn cởi giày, đem chăn mở ra che phần bụng của hắn, tự thì thầm nói. "Em mà cứ uống nhiều như vậy, thân thể sớm muộn cũng có chuyện, đến lúc đó nếu anh đã chết rồi, ai sẽ chăm sóc cho em bây giờ?"

"Anh đã tra được người hại em, là tiểu Khai bên công ty Lý thị, anh đã từng dặn em đừng quan hệ với những người như vậy, mà em không nghe anh." Trang Vệ Phong vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm đi ra, sắn cao ống tay áo giúp hắn lau tay. "Cũng may là anh vẫn cho người bảo vệ em, đúng lúc mang em về. Nhưng sau này, em phải biết chú ý nhiều hơn nữa, có biết không?"

"Em đã hai mươi ba tuổi rồi, phải để ý đến công ty một chút, tập đoàn Trầm thị về sau sẽ phải giao cho em phụ trách." Anh nhẹ nhàng cởi mấy chiếc cúc áo sơ mi, định giúp hắn ngủ thoải mái một chút, nhưng lại nhìn thấy dấu son trên áo của hắn. Trang Vệ Phong ngẩn người, nở một nụ cười chua xót. "Đừng làm xằng làm bậy nữa. Nếu em muốn nói chuyện yêu đương, nên tìm một cô gái tốt, hảo hảo chung sống cùng cô gái ấy, sau đấy .... Kết hôn, ha ha, chuyện kia, sớm một chút tạo người nối nghiệp cho Trầm gia cũng tốt.."

Trang Vệ Phong ngồi ở bên giường, nhấc tay vuốt ve hai má của Trầm Duy Kiệt, mềm nhẹ chạm vào mày kiếm, mũi cao thẳng của hắn, còn có đôi môi mềm mại, thật cẩn thận vuốt ve khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, sau đó, Trang Vệ Phong mỉm cười, sủng nịch lại chua sót.

"Anh vẫn nghĩ sẽ canh giữ ở sau lưng em, cho đến tận khi em không cần anh nữa mới thôi. Nhưng anh lại phát hiện, hóa ra ông trời cũng không đồng ý cho anh hoàn thành tâm nguyện này..."

Nói xong, Trang Vệ Phong nổi lên dũng khí, cúi người đến sát Trầm Duy Kiệt, ở trên môi hắn hẹ nhàng hôn một chút, nụ hôn của tuyệt vọng, cũng là khát vọng.

--

Trở lại phòng của mình, Trang Vệ Phong nằm trên giường, từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận hơi thở hoan ái từng tồn tại trên chiếc giường này, luyến tiếc đi vào giấc ngủ. Trên khuôn mặt tuấn dật ôn nhu của anh xuất hiện một chút nho nho thoả mãn.

Kỳ thật, Trang Vệ Phong cảm thấy bản thân mình thực sự ti bỉ.

Khi Duy Kiệt thần trí không rõ ràng lại quá phấn khích, anh có thể đi tìm thầy thuốc giúp hắn. Nhưng anh không làm vậy, ngược lại anh lại đưa Duy Kiệt vào phòng mình, giữ lấy hắn cả đêm. Lúc có được thân thể của hắn, anh thậm chí còn cảm thấy may mắn.

Trang Vệ Phong ôm chăn, cố tưởng tượng lại cảm giác khi Duy Kiệt nằm trong lòng mình. Khi đó, anh cảm thấy rất hạnh phúc, rất ấm áp, giống như anh đang ôm vầng thái dương mà mình yêu nhất trong lòng.

Tuy rằng rất ngắn ngủi, nhưng dù sao anh cũng đã từng trải qua, đã từng cảm nhận thấy, cảm thấy rất đáng giá. Cho dù trong tương lai, anh phải đối mặt với ánh mắt chán ghét của Duy Kiệt, anh cũng không hối hận. Bởi vì... sự chán ghét của Duy Kiệt sẽ không tồn tại lâu nữa.... Khi mà đối tượng để chán ghét đã không còn tồn tại...

Mà đối với chính anh, Trang Vệ Phong, đoạn tình cảm đơn phương ấp ủ nhiều năm này, ở thời điểm mà cuộc sống của anh sắp kết thúc, cũng đã có được sự an ủi. Anh đã có được người mà anh yêu, dù chỉ trong một buổi tối.

Chẳng hề còn cảm giác buồn ngủ, anh mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng muốt, sắp xếp lại một lần những ký ức lộn xộn trong đáy lòng, tinh tế thưởng thức mỗi một loại cảm xúc, mỗi một loại hương vị trong đó.

--

Lần đầu tiên ta gặp được Duy Kiệt, là vào ngày đầu tiên ta bước chân vào Trầm gia cùng mẹ.

Hồi còn nhỏ, ta cảm thấy tiểu Duy Kiệt rất giống một con hổ con, nhất là khi hắn vung cánh tay nho nhỏ, trừng đôi mắt đen bóng hét lên với ta và mẹ: "Ra ngoài ra ngoài, đây là nhà của ta, là nhà của ta cùng mẹ!"

Lúc ấy, cảm thấy hắn rất rất giống, không thể miêu tả kỹ, chỉ cảm thấy hắn rất khả ái.

Lúc sau, vì hắn náo loạn mà bị bác Trầm đánh cho một trận, ta cũng cảm thấy đau lòng, ta tình nguyện bị đánh thay hắn, cũng không muốn nhìn thấy hắn rõ ràng rất muốn khóc lại còn cố nhịn không rơi nước mắt.

Từ nhỏ, Duy Kiệt đã là một người quật cường. Cho dù bị đánh đau như thế nào, hắn cũng sẽ không cầu xin tha thứ, cũng không nhận sai, hắn chỉ biết mở to đôi mắt, dùng chất giọng non nớt nói hắn không sai, là người xấu đã đuổi mẹ của hắn đi.

Duy Kiệt bị đánh, trong mười lần thì có tám lần là do hắn ác ý chỉnh ta cùng mẹ, có một lần còn làm cho mẹ ta suýt nữa thì lăn từ trên cầu thang xuống. Lần ấy là lần đầu tiên, Duy Kiệt khóc khi bị đánh. Ta cầm kẹo đường dỗ hắn, kết quả tất cả đều bị hắn ném vào thùng rác.

Ha ha, cho dù thế ta vẫn rất thích Duy Kiệt, ta cũng biết bác Trầm thật ra rất yêu thương hắn.

Mẹ của Duy Kiệt tái giá, đi ra nước ngoài.

Ta không muốn Duy Kiệt mất hứng, nên vẫn gọi bác Trầm là bác Trầm, cho dù bác Trầm chính là cha đẻ của ta. Chuyện này, ta không nghĩ bị Duy Kiệt phát hiện ra.

Năm ta mười sáu tuổi, lần đầu tiên ta mơ thấy Duy Kiệt mà di tinh. Thời điểm ấy, ta nhận ra ta thực sự đã yêu Duy Kiệt.

Một đoạn thời gian rất dài, ta thống khổ, ta không thể đối mặt với bác Trầm, cũng như Duy Kiệt. Là anh mà lại đối với em ruột của mình sinh ra loại dục vọng xấu xa này, quả thực không bằng cầm thú...

Cho đến tận trước khi bác Trầm mất nói cho ta biết một sự thật, linh hồn luôn tự trách của ta mới được giải thoát. Nguyên lai, Duy Kiệt là con nuôi, vì vợ cũ của bác Trầm không có khả năng sinh dục...

Từ đó trở đi, ta cảm thấy thoải mái hơn. Duy kiệt không phải em ruột của ta, ta vẫn có thể thích hắn.

Năm hai mươi tuổi, Duy Kiệt dọn ra khỏi nhà, đến căn nhà trọ này. Ta lo lắng hắn ở một mình bên ngoài sẽ gây chuyện, nên ta cũng rời khỏi biệt thự đến chỗ này cùng hắn. Duy Kiệt không chịu, ta liền lừa hắn. Ta nói bác Trầm trước khi mất đã để lại di chúc, nếu hắn muốn kế thừa tập đoàn Trầm thị, thì trước hai mươi bốn tuổi hắn phải sống cùng ta. Cuối cùng, Duy Kiệt chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

Ha ha, điểm ấy của hắn cũng rất khả ái.

Mấy năm nay, Duy Kiệt chưa từng để ý đến sự tồn tại của ta, hắn mỗi ngày đều ra bên ngoài vui chơi, ta thì vừa kiêm chức tổng tài ở tập đoàn, vừa chăm sóc sinh hoạt của Duy Kiệt. Tuy rằng hơi bận rộn, nhưng ta vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Thỉnh thoảng ta vẫn hy vọng, biết đâu một ngày nào đó, Duy Kiệt có thể phát hiện ra tình cảm của ta, sau đó, biết đâu hắn lại thích ta một chút....

Nhưng làm sao có thể có khả năng này được? Trừ khi là mộng.

Ta tự biết bản thân mình ra sao, cho nên ta cảm thấy, vẫn sống như này cũng tốt.

Nhưng mà ông trời lại quá tàn nhẫn, lại trêu trọc ta đau đớn như vậy....

Có chút chất lỏng ấm ấm chảy ra từ lỗ mũi Trang Vệ Phong, anh lấy lại tinh thần ngửa đầu ra, tay sờ soạng tủ đầu giường rút mấy tờ giấy ăn che mặt, lau một cái.... Đỏ tươi.

Cười khổ, Trang Vệ Phong thở dài, tiếng thở dài đầy phiền muộn, bất đắc dĩ.

Duy Kiệt, em có biết vì sao em đuổi mãi mà anh không đi không? Đó là bởi vì, thời gian của anh thật sự không còn nhiều lắm...

Anh biết em không muốn nhìn thấy anh nữa, nhưng em cố chịu đựng qua đoạn thời gian này, được không?

Anh không lo lắng gì, chỉ lo cho em. Nhỡ anh chết rồi, mà em vẫn chưa học được cách chăm sóc bản thân thì phải làm sao bây giờ? Đường đi trong tương lai anh sẽ giúp em dọn sạch sẽ chướng ngại, chỉ hy vọng sau này em sẽ sống thật tốt.

Như vậy, ở thế giới bên kia, anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

... Duy Kiệt, có một câu anh vẫn không dám nói với em, có thể em vĩnh viễn cũng sẽ không biết, từ thật lâu thật lâu trước kia, anh vẫn ... yêu ngươi...
--

"Bà Lý tự mình đến cầu xin, cậu vẫn muốn nuốt luôn công ty Lý thị sao?" Tiêu Tình vừa hỏi vừa đem tài liệu để lên mặt bàn của Trang Vệ Phong. "Tôi xem tài liệu tài vụ thống kê tình hình buôn bán nửa năm nay của họ, công ty ấy buôn bán hoàn toàn thua lỗ, cổ phiếu một đường trượt xuống, hơn nữa tiềm lực cũng hữu hạn, nếu chúng ta mua nó cũng không có được nhiều ích lợi gì."

"Tôi mua nó vì tôi biết công ty ấy là giang sơn mà Lý lão gia liều mạng cả nửa cuộc đời mới xây dựng thành, tôi biết tầm quan trọng của nó đối với Lý gia." Trang Vệ Phong cầm tư liệu xem qua một lần, không có hứng thú mà khép lại, đạm mạc nói với cô. "Lý Minh Nguyên hại Duy Kiệt, tôi muốn hắn dùng chính gia nghiệp của mình đến bồi thường, như thế còn tính tiện nghi cho hắn."

Nghe lời anh nói, Tiêu Tình khẽ nhíu mày, khuôn mặt thanh thú lộ vẻ phức tạp. "Vệ Phong, chúng ta làm bằng hữu đã nhiều năm, tôi cảm thấy cậu đừng nên quản chuyện của Trầm thiếu gia nữa. Cậu dung túng cậu ta, để cậu ta đi gây chuyện cả ngày như vậy. Cậu có năng lực xử lý bao nhiêu tên như "Lý Minh Nguyên"?"

Nhìn bạn thân kiêm trợ thủ đắc lực, Trang Vệ Phong lắc đầu cười. "Sau sinh nhật năm nay của Duy Kiệt, em ấy sẽ tiếp nhận vị trí của tôi, đến lúc đấy em ấy sẽ bận rộn hơn rất nhiều, chắc chắn không còn thời gian để đi đến mấy chỗ loạn thất bát tao ấy nữa."

"Cậu đang nói đùa sao?" Tiêu Tinh trừng lớn mắt kinh hãi, trên khuôn mặt còn tràn đầy không đồng ý. "Cậu ta như vậy thì làm sao có thể thay thế cậu được?! Cho dù cậu ta có muốn vào công ty thì cũng phải làm từ dưới lên trên để còn làm quen hoàn cảnh chứ?!"

"Cho nên tôi mới nhờ cậu huấn luyện thêm mấy người trợ lý có năng lực lại đáng tín nhiệm, sau đó sắp xếp vào các ngành." Trang Vệ Phong tạm ngừng vài giây, sau đó dùng nhờ vả ngữ khí nói. "Về sau, chuyện công ty xin làm phiền mọi người, để tâm hơn một chút, trợ giúp em ấy."

Lời nói không giống bình thường của anh làm Tiêu Tình lâm vào trầm mặc. Hai mắt của cô đỏ bừng, giống như sắp khóc.

"Chẳng lẽ cậu vẫn định giấu chúng tôi?" giọng nói của cô run run, Tiêu Tình nhìn thẳng vào Vệ Phong, khuôn mặt anh tái nhợt khó có thể che giấu. "Vì sao cậu bị bệnh lại không cho ai biết?!"

Mấy hôm trước nàng vào trong phòng lấy tư liệu, lại vô tình phát hiện ra lọ thuốc nhỏ mà Vệ Phong đặt một bên. Hiếu kì, nàng cầm lên xem ... đó là thuốc ức chế bệnh máu trắng.

Nàng vẫn hy vọng đấy không phải thuốc của Vệ Phong, nhưng... hôm nay nàng đã không có khả năng trợn mắt tự lừa rối bản thân.... Vệ Phong ... thực sự bị máu trắng......

Kinh ngạc một chút, Trang Vệ Phong bĩnh tĩnh nở nụ cười ôn hoà quen thuộc, đi đến trước cửa sổ đón gió nhẹ, nói. "Tiêu Tình, đây là bí mật, cậu đừng nói cho ai biết."

"Không nói ra? Sao lại có thể không nói ra được?! Cậu còn muốn lừa gạt ai nữa?"

Tiêu Tình kích động nâng cao âm lượng, đau lòng nhìn bóng dáng của Vệ Phong, nghẹn ngào khuyên nhủ. "Phong, nhập viện điều trị đi. Ngày mai, không, đêm nay cậu đi Mỹ luôn đi, tìm bác sĩ tốt nhất. Bệnh của cậu nhất định sẽ khỏi."

"Nếu lúc này chuyện này mà bị người khác biết, khẳng định sẽ xảy ra những chuyện không cần thiết." Trang Vệ Phong nhìn xuống thành thị phồn hoa dưới chân, bình thản an ủi nói. "Thân thể của tôi tôi rõ nhất, cứ yên tâm, tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy."

Hơn một tháng trước, anh đã hỏi qua bác sĩ về khả năng khỏi bệnh của mình.

Rất thấp.

Nhóm máu RH là nhóm máu hiếm, muốn tìm tuỷ sống thích hợp với anh rất khó khăn.

Tiêu Tình cắn môi dưới, bàn tay nắm chặt, cố nén cảm xúc bi thương xuống.

Nước mắt có thể lau đi, nhưng cô không hiểu, vì sao chuyện này lại xảy ra trên người Vệ Phong.... Còn nữa, cô lại càng không hiểu...

.... Vì sao Trầm Duy Kiệt lại không biết quý trọng.... Vệ Phong, vì sao cậu phải đối xử tốt với cậu ta như vậy.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro