Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tí tách ——"

Tiếng mưa rơi tí tách, từng giọt mưa rơi xuống Thanh Trì trong nội viện, tạo thành từng gợn nước nhỏ lăn tăn, lá sen trong ao cũng bị những hạt mưa làm cho rung rinh.

Mưa vậy mà càng lớn, chỉ trong một khắc mà từng hạt mưa nhỏ đã tạo thành cơn mưa to tầm tã.

Dưới mái hiên có người đang nhỏ giọng nói chuyện, cũng có những người khác đang nhẹ nhàng đi lại nhưng vẫn vang lên vài tiếng "kẽo kẹt" trên sàn gỗ theo từng bước chân.

Trong phòng phủ, một cô nương có khuôn mặt tinh xảo đang nằm trên giường, trên trán đắp khăn vải đã thấm nước, mày hơi hơi nhăn, sắc mặt vì có chút sốt cao mà trở nên phiếm hồng.

Bên cạnh có hai nam tử đưa lưng về phía nàng, đang thấp giọng nói chuyện, mày nhíu lại tỏ rõ sự lo lắng.

Lúc này có tiếng bước chân ngoài cửa, theo sau là giọng nói của quản gia vang lên: "An đại phu, mau, bên này"

Cả hai nam nhân đều đồng thời nhìn về phía cửa, người được quản gia mời vào chính là cao nhân được mệnh danh là "Hoa Đà tái thế" nổi danh nhất kinh thành, An Dụ Thần, An đại phu.

An Dụ Thần vừa mới qua 50 nhưng lại có khả năng "diệu thủ hồi xuân", đã từng xem bệnh cho Tiên Hoàng cùng Thái Hậu, nổi danh toàn bộ Chiêu Quốc, lại được Tiên Hoàng ngự tứ cho phủ đệ "Hồi Xuân Đường".

Màn giường bị nha hoàn Thanh La kéo sang, ngăn cách nữ tử trên giường cùng với những nam nhân đang đứng bên ngoài nói chuyện.

Quản gia Phùng Trục giới thiệu: "An đại phu, đây là Mộc phủ Nhị thiếu gia Mộc Tuần Dương cùng Tam thiếu gia Mộc Liêm Vũ".

An Dụ Thần chắp tay hành lễ:  "Gặp qua Mộc Nhị thiếu gia, Mộc Tam thiếu gia."

Mộc Tuần Dương đỡ tay: "An đại phu khách khí, ngài đức cao vọng trọng, nào có thể hướng vãn bối chúng ta hành lễ."

Mộc Liễm Vũ nhẹ chỉ tay vào phía trong, nói: "An đại phu, tiểu muội nhà của chúng ta đã sốt cao không lùi ba ngày, thỉnh qua nhiều đại phu, uống qua các loại dược khác nhau đều không thuyen giảm, thỉnh ngài nhìn xem nàng này rốt cuộc là bệnh như thế nào."

Mộc Tuần Dương quay đầu cho Thanh La một ánh mắt, Thanh La hiểu ý, đem bàn tay của nữ tử nằm trên giường cẩn thận đặt lên đệm mềm dùng để bắt mạch, rồi sau đó dùng một chiếc khăn tay màu trắng nhẹ nhàng phủ lên trên cổ tay của nàng.

An Dụ Thần đi qua, vươn tay nhẹ nhàng đáp trên cổ tay nàng, chậm rãi bắt mạch.

Mộc Tuần Dương cùng Mộc Liễm Vũ biểu tình khẩn trương nhìn hắn.

An Dụ Thần nhíu nhẹ hàng mi, trong phòng không khí tức khắc khẩn trương lên. Ai cũng không dám lớn tiếng thở dốc, hết sức chăm chú chờ đợi kết quả sau khi bắt mạch.

An Dụ Thần sờ sờ râu: "Kỳ quái."

Mộc Tuần Dương cùng Mộc Liễm Vũ đồng thời mở miệng: "Nơi nào kỳ quái?"

"Mộc tiểu thư mạch tượng vững vàng, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường."

"Cái gì?" Mộc Tuần Dương nhíu mày: "Nhưng tiểu muội ta xác thật sốt cao không lùi, trong ba ngày này, sắc mặt khó coi, hiện giờ vẫn chưa thanh tỉnh."

Mộc Liễm Vũ cũng cau mày, ngữ khí không khỏi sốt ruột: "An đại phu, thỉnh ngài lại nhìn kỹ xem, có phải kết luận quá sớm không a!"

An Dụ Thần đứng dậy: "Hai vị, thinh ra bên ngoài nói."

Bọn họ thoáng nhìn nhau sau đó cùng An Dụ Thần đi ra phòng lớn, trong phòng ngủ chỉ còn lưu lại Thanh La để chăm sóc tiểu thư.

Bên ngoài từng tiếng nói chuyện có dò hỏi cùng nghi hoặc khó hiểu cãi cọ tiếng vang lên, Thanh La nhìn nữ từ đang nằm trên giường cau mày, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Ngoài phòng những tiếng nói chuyện vẫn vang lên, Thanh La nhìn người nằm trên giường cau mày, có chút bất an, xoay người đi phòng ngoại: "Hai vị thiếu gia, các ngươi nói nhỏ chút, tránh ảnh hưởng đến tiểu thư nghỉ ngơi."

Mộc Tuần Dương gật gật đầu, lôi kéo An Dụ Thần đi ra ngoài một ít.

Trong phòng, nữ tử trên giường mày giật giật, thật dài lông mi nhẹ nhàng rung động, đôi tay được đặt trên đệm chăn bỗng nhiên dùng sức gắt gao nắm lấy.

Nàng đột nhiên mở bừng mắt, thẳng tắp ngồi dậy.

Trên trán, khăn vải rơi xuống, từng giọt mồ hôi theo gương mặt nàng trượt xuống. Nàng hô hấp khó nhọc, ngực bởi vì cảm xúc khẩn trương không biết tên mà mãnh liệt phập phồng, một đôi mắt đen nhánh cẩn thận đánh giá bốn phía.

Bài trí trong căn phòng này cực kỳ quen thuộc, còn không phải là khuê phòng tại Mộc phủ mà nàng ở hay sao?

Nàng như thế nào lại ở chỗ này? Nàng rõ ràng nhớ chính mình đã chết......

Nàng vươn tay quơ quơ vào không khí, bởi vì nằm trên giường ba ngày, tay nàng có chút cứng đờ, đốt ngón tay không khoẻ cảm ngược lại nhắc nhở nàng, đây đích thực không phải đang nằm mơ.

Chỉ là nàng không rõ, nàng... vì cái gì lại ở chỗ này?

Bên ngoài phòng còn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, còn có âm thanh người nói chuyện. Giống như, là giọng hai ca ca.

Nàng hít sâu, tĩnh tâm trong một lát, xốc chăn đệm lên đứng dậy, vậy mà có thể đứng được trên mặt đất! Thân thể của nàng thế nhưng không còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn. Nàng nhớ rõ chính mình lúc ở  Đông Cung, trên cơ bản mỗi ngày đều đến uống thuốc, thân mình rất nặng, đều lười phải rời giường......

Nàng lấy áo ngoài khoác lên, bước đi tới cửa, vươn tay giữ chặt núm cửa phòng kéo ra. Ánh sáng chói lòa chiếu vào gian phòng. Nàng theo bản năng nhắm mắt lại, giơ tay che ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt. Thanh La đang đứng ở phía ngoài thấy nàng, mở to hai mắt, tràn đầy kinh ngạc,  kinh hô ra tiếng: "Tiểu thư! Ngài tỉnh!"

Cách đó không xa Mộc Tuần Dương cùng Mộc Liễm Vũ đồng thời quay đầu lại đây, thấy thật là nàng, không chút do dự hướng về phía nàng chạy đến.

Mưa vẫn như cũ ào ào trút xuống, như là muốn gột rửa cả bầu trời một lượt.

Mộc Tuần Dương lôi kéo nàng đi vào phòng: "Tiểu muội, bên ngoài gió lớn, ngươi như thế nào bỗng nhiên ra tới, nếu tỉnh thì liền ở trong phòng đợi, muội vẫn còn sốt cao chưa lui đâu!"

Mộc Liễm Vũ đứng bên cạnh vội vàng vươn tay sờ trán nàng, rồi sau đó kinh ngạc, lại nghi hoặc.

"Không, không có khả năng......"

Trong trí nhớ của nàng, chỉ có một lần dy nhất nàng sốt cao không lùi chính vào nửa tháng trước ngày sinh nhật mười sau tuổi của nàng. Hôm ấy cũng có mưa to không dứt, bạo bệnh không biết vì sao mà không thể chữa khỏi, cũng không tìm ra nguyên nhân, nhưng ba ngày sau lại tự khỏi. Lúc ấy mọi người trong nhà chỉ có thể nói là do Bồ Tát phù hộ, cũng chưa từng tra rõ nguyên nhân ra sao. 

An Dụ Thần bị thỉnh cấp tốc tới bắt mạch cho Mộc Vân Chi.

Sau lần bắt mạch này, An Dụ Thần đưa ra kết quả tương đồng với lần trước, mạch tượng vững vàng, cũng không có điều gì dị thường, hơn nữa, thân thể của nàng còn khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Mộc Vân Chi có chút ngơ ngác, không hiểu tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào. Nàng nhớ rõ mình đã chết, nhưng vì sao lại quay về Mộc phủ? Tại sao lại phát sốt? Tại sao những cảnh tượng năm nàng mười sáu tuổi lại hiện lên giống như đúc trong trí nhớ?

Từng nghi vấn dần hiện lên trong đầu nhưng nàng lại không biết lý giải như thế nào.

Mưa vẫn tầm tã, Mộc Tuần Dương tự mình đưa An Dụ Thần hồi "Hồi Xuân Đường".

Mộc Vân Chi thấy bên cạnh không còn người khác, duối tay kéo kéo Mộc Liêm Vũ gọi nhẹ: "Tam ca"

Mộc Liễm Vũ quay đầu: "Tiểu muội, làm sao vậy? Là có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Tam ca, hôm nay là ngày mấy?"

"Ngày mấy?" Mộc Liễm Vũ nghĩ nghĩ: "Ngày mười ba tháng năm"

"Càng cụ thể một ít."

"Chiêu Nguyên năm thứ 21, ngày mười ba tháng năm."

Mộc Vân Chi sửng sốt.

Chiêu Nguyên năm thứ 21...... Đây chẳng phải là năm nàng tròn mười sau tuổi sao! Không phải cùng nàng mười sáu tuổi giống nhau, này căn bản chính là nàng mười sáu tuổi a!

Nàng giơ tay che miệng lại, trong mắt hiện liên khiếp sợ, có chút hoảng hốt.

Mộc Liễm Vũ khó hiểu: "Làm sao vậy?"

"Không...... Không có việc gì...... Không có việc gì."

Nàng nuốt nuốt nước miếng, âm thầm hít sâu định thần. Mộc Liễm Vũ không yên tâm quay đầu lại nhìn nàng một cái, xác định nàng không có việc gì sau mới ra khỏi phòng.

Mộc Vân Chi ngồi ở trên giường, đôi tay nắm chặt xiêm y, ánh mắt hoảng hốt, giống như đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhéo vào chân mình một cái, có thể cảm giác được đau đớn.

Này không phải mộng.

Nói cách khác, nàng về tới......thời điểm nàng mười sáu tuổi!

Chính là, vì cái gì? Giống như là đang nằm mơ, không phải sao? Người đều đã chết, nên xuống mồ mới đúng, như thế nào còn về thời điểm trước kia?

Mộc Vân Chi nhấp môi, chợt nhớ tới nàng sau khi chết, linh hồn xuất khiếu cùng với từng hình ảnh dần xuất hiện.

Nàng nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp.

Cửa phòng vang lên ba tiếng gõ, có người đẩy cửa ra tiến vào. Thanh La cầm hai bộ đồ mới cười đi tới.

"Tiểu thư, tam thiếu gia nói, ngài bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt không tốt lắm, đến mặc thêm nhiều quần áo mới có thể làm ấm thân thể, phòng bếp đang hầm canh gà, sau liền đưa tới cho tiểu thư uống."

Vừa nói, Thanh La một bên đem hai bộ đồ mới đem đến cho Mộc Vân Chi xem.

Một bộ màu thiển lam, một bộ màu lục nhạt. Đều là những màu sắc mà nàng yêu thích.

Mộc Vân Chi lại nhíu mi, trong mắt có chút ghét bỏ.

Thanh La khó hiểu: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Không thích này hai bộ quần áo này sao?"

"Về sau không cần đem đến những bộ quần áo có hai màu sắc này nữa, ta không thích."

Thanh La khó hiểu, không thích? Nhưng nàng rõ ràng nhớ rõ hai màu này là nàng thích nhất......

Nhưng Thanh La không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu nhẹ giọng đáp "Dạ".

Mộc Vân Chi thay thân xiêm y màu lê trắng, viền váy dùng những sợi tơ thêu lên những bông hoa lê xinh đẹp như ẩn như hiện.

Ngoài phòng, mưa to vẫn đang tiếp tục. Mộc Vân Chi đứng ở dưới mái hiên, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống khiến tầm mắt cũng không rõ ràng. Ngồi phòng trong có chút buồn, không bằng đi ra bên ngoài có chút thoải mái, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ những giây phút yên tĩnh này.

Tuy rằng việc trở lại thời gian năm 16 tuổi giống như nằm mơ, nhưng, tới đâu hay tới đó. Nàng có thể thản nhiên tiếp thu. Huống chi, khoảng thời gian trước đây, nàng đã biết một vài chuyện, nếu có thể sống lại, chắc chắn nàng sẽ không làm những việc ngu xuẩn như vậy một lần nữa. Bị "tình yêu" mù quáng xe mù đôi mắt!

"Tiểu muội."

Mộc Liễm Vũ mang theo thanh âm tràn ngập ý cười ở nàng phía sau vang lên.

Nàng mở mắt ra, cười xoay người, thoáng nhìn đồ vật hắn bưng trong tay, cười nói: "Tam ca, có đồ ăn ngon gì cho ta sao?"

"Cho muội canh gà hầm này, còn có một ít điểm tâm muội thích ăn nữa" Mộc Liễm Vũ tiến vào phía trong phòng: "Muội vừa mới khỏi bệnh, như vậy đã chạy ra bên ngoài, không sợ trúng gió cũng phải sợ bệnh tái phát chứ?"

Mộc Vân Chi đi theo vào nhà: "Không quan trọng, muội chính là cảm thấy ở trong phòng có chút buồn, ở bên ngoài hít thở không khí thôi."

Mộc Liễm Vũ thấy nàng đang mặc trên người bộ xiêm y của năm trước, có điểm ngoài ý muốn: "Huynh sai người cho muội xiêm y mới, không thích sao?"

Mộc Vân Chi sửng sốt, bật cười thành tiếng rồi mới trả lời: "Không thích. Tam ca, về sau không cần làm xiêm y màu thiển lam cùng lục nhạt cho muội nữa, muội không thích."

"A?"

"Về sau sẽ không thích."

Mộc Liễm Vũ hạ mi, tuy không rõ sao lại thế này, nhưng vẫn gật gật đầu. Bất quá là màu sắc của xiêm y mà thôi, không thích liền không thích, đợi mưa tạnh, hắn lại sai người đi làm mấy bộ xiêm y có màu sắc khác là được.

Mộc Vân Chi uống một ngụm canh gà, như là nhớ tới cái gì: "Tam ca, ta thích màu đỏ. Cho ta làm mấy bộ xiêm y màu đỏ đi."

Mộc Liễm Vũ gật đầu: "Được, đều nghe theo muội"

Khi uống hết canh gà tỏng bát, Mộc Tuần Dương cũng đang vội vội vàng vàng chạy tới, trên người xiêm y ướt một chút, hắn tùy ý phẩy phẩy vài cái cho giọt nước mưa rơi ra.

Hắn đi vào phòng của Mộc Vân Chi, ngồi xuống, uống một ngụm nước: "Tiểu muội, Văn Hoài Cẩn biết đượcmuội tỉnh, cố ý tới gặp muội, lúc này đang ở thiên thính chờ."

Mộc Vân Chi híp híp mắt, nhu hòa ánh mắt nháy mắt biến lạnh vài phần.

Nàng cầm lấy khăn tay xoa xoa miệng: "Không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro