Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa to liên miên kéo dài trong nhiều ngày. Sau cơn mưa đầu mùa, không khí đều tươi mát không ít.

Nội phủ thường ngày nhàn tản như vậy nhưng hôm nay lại tất bật chuẩn bị nghênh đón Mộc gia Chủ nhân cùng Chủ mẫu hồi kinh.

Phía ngoài phòng ngủ của Mộc Vân Chi trồng một cây lê, được chính tay phụ thân gieo trồng trước cả khi mẫu thân được gả vào Mộc phủ. Bây giờ cây đã cao lớn, phải hai người nắm tay nhau mới có thể ôm hết được thân cây.

Mưa to khiến hoa lê rơi đầy một góc sân, cành cây cũng trụi lủi, chỉ có vài chiếc lá cô độc, lung lay như chỉ cần một cơn gió thoảng qua liền rớt xuống.

Mộc Vân Chi ngẩng đầu nhìn cây lê, híp híp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thanh La dẫn theo một hộp đồ ăn tiến tới, trên mặt tràn đầy ý cười: "Tiểu thư, đây là điểm tâm tô trúc vừa mới ra lò, còn nóng hổi nè, người muốn dùng luôn không?"

Mộc Vân Chi quay đầu, cười một cái.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây trơ trụi, nhẹ nhàng dừng ở trên y phục màu bạch nguyệt trên người Mộc Vân Chi, sắc màu ấm vầng sáng hạ, thế nhưng có vẻ có chút loá mắt.

Thanh La ngẩn người, rồi sau đó nở nụ cười: "Tiểu thư, người thật là đẹp!"

Mộc Vân Chi duỗi tay lấy hộp đồ ăn trong tay nàng: "Hôm nay sao miệng ngọt như vậy?"

"Thanh La nói chính là lời nói thật, nơi nào là nói ngọt, tiểu thư nhà chúng ta chính là mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, các thế gia hoàng tộc đều muốn nhìn ngắm người, đều muốn thành thân với người đó nha!"

Mộc Vân Chi cười cười, lấy một khối giòn tâm tô nhét vào Thanh La trong miệng, lấp kín cái miệng nhỏ đang lải nhải kia. Rồi sau đó lại cầm lấy một khối bỏ vào miệng chính mình, cắn một miếng nho nhỏ.

Nàng trong lòng rõ ràng, những người đó muốn cưới chính mình nhưng cũng không phải vì chính mình lớn lên đẹp, mà rõ ràng là thế lực sau lưng của nàng.

Mộc phủ nhiều đời làm tướng quân, phụ thân Mộc Thừa Châu được tiên đế ngự phong Trấn Quốc đại tướng quân, long đầu quân thống soái, mẫu thân Dư Tuệ Xu là con gái duy nhất của Vệ quốc lão Nguyên soái, nhị ca cùng tam ca tuổi tuy không lớn, cũng đã từng chinh chiến tại chiến trường, giết vô số kẻ địch, vang danh "Mộc gia tiểu tướng quân".

Nếu có thể thành thân với nữ nhi Mộc gia thì có thể nói như hổ mọc thêm cánh, trấn động khắp kinh thành. 

Mộc Vân Chi hỏi: "Thanh La, cha cùng mẹ đến nơi nào?"

Thanh La theo Mộc Vân Chi vào nhà: "Hồi tiểu thư nói, tướng quân cùng phu nhân đang trên đường hồi kinh, ước chừng hai ngày sau sẽ đến."

Mộc Vân Chi gật đầu, lại ăn khối giòn tâm tô.

Nhớ không lầm, cha cùng mẹ lần này đi biên cảnh các nơi tuần tra, an bài bố phòng, tốn thời gian hơn một tháng, sau khi trở về, ngoài việc mở tiệc đón gió tẩy trần thì việc chính đó là chuẩn bị cho sinh nhật mười sáu tuổi của mình.

Đại khái, mấy năm trước sảy ra một việc khiên Mộc Vân Chi nhớ rõ ràng, ngày sinh nhật mười sau tuổi ngày ấy của mình, trong phủ nườm nượp người tới lui, đem đến không ít náo nhiệt. Nhưng mỗi người đều đem tâm tư khác nhau mà đến, cũng không đơn thuần chỉ là đến mừng sinh nhật nữ nhi Mộc phủ. Hoặc là tranh thủ cơ hội kết giao với các ca ca, hoặc là muốn dò hỏi hôn sự với Mộc gia tiểu thư.

Ngày đó, Mộc Vân Chi cảm thấy yến hội quá mức nhàm chán, từ sớm đã về phòng nghỉ ngơi, cũng không rõ là sau này xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng, ngày hôm sau liền được Bệ Hạ ban thánh chỉ tứ hôn cho Thái tử Tần Kiêu. 

Thanh La duỗi tay quơ quơ trước mắt Mộc Vân Chi nhẹ gọi: "Tiểu thư?"

Mộc Vân Chi chớp chớp đôi mắt, từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại.

"Tiểu thư, ngài suy nghĩ cái gì vậy?"

Mộc Vân Chi cười lắc đầu.

Ăn xong khối điểm tâm trên tay, Mộc Vân Chi đứng dậy duỗi duỗi người, ánh mắt lơ đáng nhìn bài trí trong phòng ngủ một lượt, phát hiện có một trường kiếm bị bỏ quên. Vỏ kiếm hắc bạch giao nhau, đuôi kiếm được khảm một viên bạch ngọc hình thoi được điêu khắc tỉ mỉ. Khối bạch ngọc này ước chừng to bằng hai ngón tay cái, trắng ngần trong suốt, dưới ánh nắng chiếu rọi lại càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần. 

Đó là món quà sinh nhật năm mười hai tuổi của Mộc Vân Chi, ông ngoại đã cố ý sai người chế tạo thanh kiếm này cho nàng. Khi đó nàng thích những đồ vật sinh đẹp, ông ngoại liền đem viên ngọc được tiên đế ngự tứ mang tới khảm lên vỏ ngoài của thanh kiếm

Khi đó nàng cực kỳ yêu thích nó, ngày ngày cầm thanh kiếm luyện công, nàng còn tự mình đặt tên cho nó là "Dạ Tuyết". Thân kiếm màu đen, gọi là Dạ. Bạch ngọc trong suốt, như Tuyết.

Chẳng qua năm đó nàng phải lòng Văn Hoài Cẩn, mà hắn lại yêu thích những cô nương ôn nhu, hiểu chuyện. Vì thế mà nàng đã dứt khoát vì hắn thay đổi chính mình thành bộ dáng của mẫu người Văn Cẩn Hoài thích. Thậm chí ngay cả xiêm y hằng ngày cũng phải thay hết thành thiển lam cùng màu đạm lục chỉ vì hắn nói một câu "Cô nương mặc bộ này thực đẹp, vừa khéo léo lại lịch sự tao nhã"

Hiện tại hồi tưởng đến lại chỉ cảm thấy thập phần buồn cười

Chính mình là một nữ nhi nhà tướng, lại học theo cái gì ôn nhu hiền huệ cô nương? 

Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ.

Mộc Vân Chi cùng Thanh La đồng thời quay đầu nhìn lại. Là nha hoàn trong phủ đến.

Nha hoàn đứng ở ngoài cửa, cung cung kính kính cúi đầu hành lễ với Mộc Vân Chi, rồi sau đó nói: "Tiểu thư, Văn Hoài Cẩn - Văn công tử tới, nói muốn muốn gặp người"

Thanh La theo bản năng mở miệng muốn nói "Mau mời", nhưng từ "Mau" mới vừa nói ra, Mộc Vân Chi mang theo một âm lạnh lẽo giành trước một bước nói: "Không gặp"

Thanh La nghi hoặc quay đầu nhìn nàng.

Tiểu thư ngày xưa không phải mỗi ngày chờ đợi Văn Hoài Cẩn tiến đến sao, lúc này như thế nào nhân gia tới, lại không muốn gặp? Dường như mấy ngày trước đây Văn Hoài Cẩn tới, tiểu thư cũng không gặp.

"Tiểu thư, người......"

Mộc Vân Chi liếc mắt nhìn Thanh La. Thanh La lập tức thức thời ngậm miệng.

Mộc Vân Chi lại nói: "Liền nói ta thân thể không khoẻ, không nên gặp khách."

"Dạ"

Nha hoàn kia lại lần nữa hành lễ, đi ra phía Thiên phòng.

Trong Thiên phòng, nam tử mặc bộ xiêm y màu lam, thân hình đĩnh bạt đang đứng chờ. Tay phải cầm chấp phiến nhẹ nhàng gõ gõ, màu hơi nhăn, bộ dáng như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

Nha hoàn truyền tin đi tới, hắn lập tức xoay người, ý cười trên mặt hiện lên, nhưng phát hiện chỉ có nha hoàn mà không có Mộc Vân Chi đi cùng, nụ cười trên mặt tức khắc tắt ngúm.

Hắn hỏi: "Vân chi đâu?"

"Văn công tử, tiểu thư thân thể không khoẻ, không nên gặp khách, còn thỉnh văn công tử ngày khác lại đến."

"Thân thể không khoẻ?" Văn Hoài Cẩn nhíu mày: "Nhưng nàng thân thể không phải đã khôi phục sao? Hôm qua ta ở trên phố nhìn thấy nhị thiếu gia, hắn cũng nói vân chi thân thể đã không ngại."

Y phục rực rỡ cúi đầu, chỉ nói: "Tiểu thư thân thể không khoẻ, thỉnh văn công tử ngày khác lại đến."

"Ngươi......"

"Văn công tử, thỉnh."

"......"

Văn Hoài Cẩn mày nhăn càng khẩn chút. Thân thể không khoẻ...... Sao?

Hắn nắm chặ quạt xếp trong tay, ngón tay nhẹ nhàng sờ qua phiến cốt, nha hoàn kia đã nói rõ ràng như vậy, nếu hắn không đi, đó là vô cớ gây rối.

Hắn than nhẹ tức một tiếng, theo sau rời đi.

Nha hoàn tiễn hắn ra Mộc phủ, tận mắt nhìn thấy hắn xe ngựa rời đi, mới xoay người hồi phủ, đi bẩm báo Mộc Vân Chi.

"Tiểu thư, văn công tử đã rời đi."

Mộc Vân Chi gật gật đầu: "Đã biết."

Nha hoàn cùng Thanh La mắt nhìn nhau, các nàng nhảy lên một nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi ra.

Mộc Vân Chi ngẩng đầu nhìn các nàng, có thể đoán được trong lòng các nàng đang suy nghĩ cái gì. Từ khi nàng có kí ức đã sống cùng với hau người họ trong phủ, cũng coi như là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, các nàng có tâm tư gì sao nàng lại không biết.

Huống chi trước đây nàng đối với Văn Hoài Cẩn thể hiện rõ lòng yêu thích, đại khái trong Mộc phủ đều biết. Hiện giờ nàng đối với Văn Hoài Cẩn biểu hiện lãnh đạm, sự nghi hoặc của các nàng cũng tính là chuyện bình thường. Nhưng nàng không tiện giải thích, mà cũng không thể giải thích rõ ràng cho các nàng được. 

Nàng chỉ nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta chưa xuất giá, không tiện tiếp xúc quá nhiều với những nam tử khác để tránh tai tiếng, hiểu chưa?"

Thanh La cùng nha hoàn kia lại lần nữa liếc nhau, đồng thời gật đầu: "Đã rõ."

Hai ngày sau.

Mộc Thừa Châu cùng Dư Tuệ Xu nhập kinh, trước vào cung bẩm báo với Hoàng chuyện phòng giặc ở biên cảnh, rồi sau đó cưỡi ngựa vội vàng hồi phủ.

Mới vừa vào đại môn Mộc phủ, Mộc Tuần Dương cùng Mộc Liễm Vũ liền tới đón, cười hành lễ: "Cha, mẹ!"

Mộc Thừa Châu cười nâng dậy Mộc Tuần Dương, Dư Tuệ Xu cười đỡ lấy Mộc Liễm Vũ, trong mắt đều là vui mừng.

Mộc Vân Chi thay đổi một thân y phục màu đỏ mới, cười từ phòng trong chạy ra. Nàng chạy rất nhanh, thân ảnh như một vệt màu đỏ vội vàng mà đến.

"Phụ Thân! Mẫu thân!"

Nàng nhào qua đi, Mộc Thừa Châu một phen tiếp được nàng, đem nàng bế lên tới xoay hai vòng.

"Ai da, Chi Chi của nhà chúng ta vẫn nhẹ như trước a, nên ăn nhiều một chút a, quá gầy!"

Những người khác cũng nở nụ cười.

Mộc Thừa Châu buông nàng xuống, trong mắt đều là sủng nịnh.

"Đúng rồi, lúc phụ thân cùng mẫu thuân tuần tra ở biên cảnh, ngẫu nhiên găp được vài cọng thảo dược an thần, ta đã sai người làm thành túi thơm, con cùng các ca ca mỗi người một cái."

"Cảm ơn phụ thân, cảm ơn mẫu thân!"

Mộc Vân Chi cười, mi mắt cong cong.

Dư Tuệ Xu dắt tay Mộc Vân Chi, đánh giá trên dưới một phen, gật đầu vừa lòng nói: "Chi Chi nhà ta vẫn là hợp với y phục màu đỏ nhất, thoải mái hào phóng, trước kia những y phục màu kia quá tố, không thích hợp với con."

"Nữ nhi cũng cảm thấy như vậy" Mộc Vân Chi ôm cánh tay Dư Tuệ Xu, thanh âm kiều kiều: "Mẫu thân cũng chuẩn bị cho con nhiều thêm mấy bộ xiêm y mới, nữ nhi muốn màu đỏ, hoặc là màu trắng cũng được!"

"Hảo hảo hảo, sẽ nói với mẫu thân con!"

Qua thời gian nửa chén trà nhỏ sau, trong hoàng cung phái người tới, mang đến rất nhiều ban thưởng. Phần lớn là vàng bạc châu báu.

Mộc phủ quân công vô số, chiến tích nổi bật, không thiếu chính là hoàng đế ban thưởng mấy thứ này.

Lãnh chỉ tạ ơn sau, người hoàng cung rời đi.

Đông Cung.

Thư phòng Thái Tử

Trước bàn, có một thân ảnh nam tử mặc một thân hắc bài đưa lưng về phía cửa thư phòng, một tay để phía sau lưng, một tay cầm phiến giấy, mi mắt hơi buông xuống, thần sắc nghiêm túc nhìn nội dung trên kia.

Có thị vệ tiến vào, cung kính chắp tay hành lễ, sau đó mở miệng: "Điện hạ, có ba thông tin mới"

Tần Kiêu thanh âm thanh lãnh: "Nói."

"Tin đầu tiên, Mộc tướng quân cùng Mộc phu nhân đã hồi kinh bẩm việc tuần phòng biên cảnh, bệ hạ rất vừa lòng, ban thưởng không ít vàng bạc châu báu."

"Thứ hai, Lễ Quốc sứ đoàn đã đến phạm vi kinh giao, ngày mai có thể sẽ tiến vào kinh thành, bệ hạ an bài Đại hoàng tử tiếp đãi."

"Tin thứ ba, sinh nhật mười sáu tuổi của Mộc phủ tiểu nữ Mộc Vân Chi tiểu thư sắp tới, hoàng hậu nương nương truyền lệnh ngài cần phải tham gia yến tiệc sinh nhật của nàng, còn có......"

Tần Kiêu liếc mắt nhìn hắn: "Còn có cái gì?"

"Y tứ của Hoàng hậu nương nương là vị trí chính phi của Đông Cung đã bỏ trống khá lâu, Mộc gia tiểu thư thân phận hiển hách, cùng ngài xứng đôi, nương nương muốn ngài thành thân với Mộc gia tiểu thư cho nàng làm Thái Tử Phi."

Tần Kiêu chợt vang lên tiếng cười thanh. Tuy cười nhưng âm thanh lại lạnh băng.

Thị vệ vội vàng cúi đầu, biểu tình khẩn trương.

Tần Kiêu nói: "Mẫu hậu đã có quyết định như thế, hà tất cho ta biết? Thỉnh phụ hoàng hạ chỉ, ta còn có thể kháng chỉ không tuân?"

"......"

"Phái người đi hồi bẩm đi."

"Dạ"

Sau khi thị vệ kia rời khỏi, Tần Kiêu bỗng nhiên mở miệng: "Mộc tiểu thư thân thể đã khôi phục?"

Thị vệ sửng sốt, gật đầu: "Đã khôi phục, hiện giờ có thể hoạt động bình thường, thỉnh điện hạ yên tâm."

"Ân, đi thôi."

Thị vệ chắp tay, chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Thư phòng tức khắc yên tĩnh.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn thư tín trong tay, nhíu nhíu mi, ném ở trên bàn. Đôi tay chống lên án thư, ánh mắt đen càng trở nên âm trầm, hồi tưởng lại khuôn mặt Mộc Vân Chi.

Thái Tử Phi...... sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro