Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc phủ.

Mộc Vân Chi ở trong viện luyện kiếm. Có một đoạn thời gian rất dài nàng đã không chạm vào kiếm, vì vậy mà thời gian nàng có thể thoải mái chơi đùa với thanh kiếm này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Năm đó từ bỏ luyện kiếm quả thực là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn.

Luyện thêm một vòng nữa, tâm tình Mộc Vân Chi quả thực tốt lên rất nhiều.

Lúc này, Dư Tuệ Xu cùng Mộc Liễm Vũ đi qua thấy nàng ở trong viện đang luyện kiếm, thân hình uyển chuyển nhẹ nhành, từng chiêu thức đều dứt khoát mạnh mẽ, giống như lúc trước dạy nàng cách dùng kiếm vậy.

Dư Tuệ có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền lộ ra vui mừng, cười cười tiến tới. Nhi nhữ nhà tướng lẽ ra nên là như vậy. Bọn họ chưa bao giờ yêu cầu Mộc Vân Chi học theo dáng vẻ của tiểu như khuê các, nàng càng không thích hợp với hình tượng này.

Mộc Liễm Vũ sờ sờ cằm: "Tiểu muội hôm nay có vẻ khác lạ? Muội ấy đã thật lâu không động đến kiếm. Không phải muội ấy nói là phải làm một tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục sao?"

Dư Tuệ Xu giơ tay đánh "bốp" một cái vào đầu Mộc Liễm Vũ, Mộc Liễm Vũ ôm đầu, ánh mắt nghi hoặc.

"Chi Chi làm hay không muốn làm tiểu thư khuê các đều không ảnh hưởng tới việc luyện kiếm, thân là nữ tử của Mộc phủ nên tự lập tự cường, mãn môn làm tướng, Mộc gia nữ tử có thể nào chờ mong người khác bảo hộ? Chi Chi một lần nữa luyện kiếm, ta cảm thấy thực tốt. Con cũng nên bớt chút thời gian để dạy dỗ nàng nhiều hơn."

Mộc Liễm Vũ vuốt đầu: "Nhi tử đã biết."

Một bộ kiếm pháp luyện xong sau, Mộc Liễm Vũ hô lên: "Tiểu muội!"

Mộc Vân Chi xoay người xem ai đi tới.

Mộc Liễm Vũ cười hướng nàng vẫy tay: "Tới chỗ này, ta cùng mẫu thân có chuyện cùng muội bàn bạc."

Mộc Vân Chi gật gật đầu, cầm kiếm bước đi qua.

Dư Tuệ Xu nói: "Chi Chi, yến tiệc sinh nhật của con sắp đến, ta và phụ thân con thương lượng hồi lâu, con cũng đã đến tuổi cập kê, là thời điểm chọn một phu quân để dựa vào, yến tiệc hôm ấy sẽ có không ít thiếu niên anh tuần tới dự, lúc đó con có thể lựa chọn một người hợp tâm ý mình."

Mộc Vân Chi sửng sốt, rốt cuộc vẫn là tới ngày ấy.

Vậy làm đi. Sự việc này chắc chắn phải diễn ra, không thể tránh bỏ được. Nếu như Hoàng đế ban chiếu tứ hôn, Mộc gia làm sao có thể kháng chỉ không tuân?

Huống chi, không biết có bao nhiêu người mong ước được bược chân vào Đông Cung làm Thái Tử Phi? Cẩn thận ngẫm lại, đây thực sự là một điều tốt cho mình.

Mộc Vân Chi không khỏi nhớ tới lúc nàng chết đi, linh hồn phiêu đãng trên không trung nhìn thấy Thái Tử Tần Kiêu quỳ gối trước linh cữu của chính mình khóc không thành tiếng. Nàng nhấp môi dưới, hạ quyết tâm muốn đánh cuộc một phen.

Thấy Mộc Vân Chi không lên tiếng. Dư Tuệ Xu nghĩ rằng nàng không muốn, vội vàng sửa lại: "Chi Chi, ta và phụ thân con cũng không muốn bắp ép con phải lấy chồng, chỉ là con xem qua, nếu như không thích liền không gả, có được không?"

Mộc Liêm Vũ đứng bên cạnh cũng phụ họa gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, muội chỉ cần nhìn qua thôi, nếu không thích, vậy không gả."

Mộc Vân Chi ngẩng đầu, chợt cười nói: "Vậy con xin nghe theo an bài của phụ thân, mẫu thân."

Dư Tuệ Xu sửng sốt, Mộc Liễm Vũ cũng như thế. Hai người nhìn nhau, trong mắt có chút kinh ngạc. Bọn họ còn tưởng rằng, Mộc Vân Chi sẽ nháo một trận, kết quả liền thản nhiên tiếp nhận rồi?

Mộc Vân Chi dẫn theo kiếm đi đến trong viện tiếp tục luyện, Dư Tuệ Xu cùng Mộc Liễm Vũ đứng ở dưới mái hiên nhìn nàng, không biết vì sao, bỗng cảm thấy nàng có điểm khác biệt mơ hồ.

Dư Tuệ Xu vỗ vỗ cánh tay Mộc Liễm Vũ: "Liễm vũ, Chi Chi bị làm sao vậy? Khi chũng ta không ở nhà, đã phát sinh chuyện gì sao?"

Mộc Liễm Vũ giơ tay gãi gãi đầu, cau mày suy tư: "Có vẻ do muội ấy bị sốt cao, hôn mê ba ngày,  sau liền tốt lên, người xem, muội ấy thân thể khỏe mạnh còn không kém cạnh gì con!"

"Không khác?"

"Còn gì khác?" Mộc Liễm Vũ lại suy nghĩ một chút, nghĩ đến cái gì, chợt vỗ tay một cái: "A, đúng rồi, tiểu muội không thích màu lam nhạt cùng đạm lục sắc, còn có, Văn Hoài Cẩn tới vài lần, muội ấy cũng chưa gặp lần nào, cũng không giống trước kia, cả ngày suy nghĩ phải làm tiểu thư khuê các."

Dư Tuệ Xu híp híp mắt, Văn Hoài Cẩn......

Nhớ không lầm, trước kia Chi Chi có vẻ thực sự thích hắn, hiện giờ thế nhưng còn không muốn gặp mặt, chắc là đã xảy ra chút chuyện. Nhưng, ta có nên hay không nên hỏi cho rõ chuyện nay đây?

Dư Tuệ Xu nhìn mắt Mộc Liễm Vũ, Mộc Liễm Vũ cũng nhìn lại một cái, nhìn cay hai con mắt, hắn mới cười cười lui về phía sau hai bước: "Mẫu thân, nhi tử không nên đi hỏi a, nếu chọc tiểu muội không cao hứng, liền đi cáo trạng với phụ thân, a cha chắc chắn sẽ cầm roi đến đánh chết con a!"

Dư Tuệ Xu "Hừ" một tiếng: "Đều biết không thể trông cậy vào con!"

Mộc Liễm Vũ: "......"

"Nhị ca con đâu?"

"Nhị ca đi chùa Thanh Lâm tiếp đại ca, cũng phải hơn hai ngày mới có thể trở về."

Dư Tuệ Xu "Ân" một tiếng, khẽ nhíu mày tự hỏi. Mộc Liễm Vũ liếc mắt lẽn nhìn mẫu thân một cái, có lẽ đoán được chuyện mà mẫu thân sắp làm liền lặng lẽ trốn đi.

Dư Tuệ Xu mới vừa hô câu "Liễm vũ", quay người lại, phía sau đã không còn ai

Nàng "Sách" một tiếng: "Liễm vũ, tiểu tử thúi, trở về cho ta!"

Mộc Vân Chi nghe thấy âm thanh, dừng lại động tác luyện kiếm, quay đầu nhìn về phía bọn họ bên kia, thấy Dư Tuệ Xu vừa đuổi vừa đánh Mộc Liễm Vũ, không nhìn được nở nụ cười.

Đêm trước sinh nhật Mộc Vân Chi là thời điểm Mộc phủ bận túi bụi.

Văn Hoài Cẩn tới.

Mộc Vân Chi ở trong viện chính mình luyện tập kiếm pháp mà Mộc Liễm Vũ dạy nàng, cũng không có tâm tình đi gặp hắn. Nhưng Văn Hoài Cẩn không biết đã động thủ mua chuộc được hạ nhân nào trong phủ, lợi dụng lúc mọi người đang bận trang trí Mộc phủ liền một mình lẻn vào. Mộc Vân Chi rút kiếm xoay người, liền thấy hắn đang ung dung đi tới.

Nàng theo bản năng nhíu mày, trong mắt hiện lên tia không vui cực kỳ rõ ràng.

Văn Hoài Cẩn cười tới gần, Mộc Vân Chi lạnh mặt lui ra xa, tạo khoảng cách giữa hai người

Văn Hoài Cẩn thấy nàng có chút kháng cự, rất là khó hiểu: "Vân Chi, nàng làm sao vậy?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân, Văn công tử vẫn nên giữ khoảng cách với ta cho thỏa đáng."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Văn Hoài Cẩn tức khắc thay đổi. Hắn sốt ruột tiến lên phía trước hai bước, kiếm trong tay Mộc Vân Chi nháy mắt giơ lên,hướng về phía hắn.

Hắn chỉ có thể đứng im tại chỗ, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.

Mộc Vân Chi lại nói: "Nơi này là ta Mộc phủ nội viện, mặc dù là trong phủ hạ nhân tiến vào đều đến thông báo một tiếng, ngươi đường đường là một nam tử, lúc này chạy vào, chẳng lẽ muốn hủy đi thanh danh của ta?"

"Vân Chi, ta......"

"Đi ra ngoài."

"Ta chỉ muốn......"

"Đi ra ngoài!"

"......"

Văn Hoài Cẩn bất đắc dĩ, nhưng cũng biết lúc này không phải là thời điểm tốt để nói chuyện, đây cũng xác thực không phải thời điểm mà hắn nên tới, chỉ có thể nói câu "Ngày mai ta lại đến gặp nàng" liền rời đi.

Mộc Vân Chi thu hồi kiếm, cau mày.

Văn Hoài Cẩn vội vàng rời đi, tận dụng khả năng để tránh mặt hạ nhân của Mộc phủ nhưng vẫn có người nhìn thấy.

Đông Cung, thư phòng Thái Tử.

Tần Kiều ngồi trước bàn, tư thái đoan chính, tay cầm bút viết.

Thị vệ Mạc Khai tiến vào, chắp tay hành lễ: "Tham kiến điện hạ."

"Chuyện gì?" Ngữ khí trước sau như một bình đạm, nghe không ra nửa phần cảm xúc.

Mạc Khai giương mắt nhìn sắc mặt Tần Kiêu, do dự một lát, không biết có nên hay không đem tin tức vừa rồi báo cho hắn.

Tần Kiêu thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, liếc mắt nhìn hắn: "Có chuyện nói thẳng, không cần che che giấu giấu."

"...... Là."

Mạc Khai đứng thẳng thân thể: "Điện hạ, người được chúng ta phái đi Mộc phủ tìm hiểu tin tức trở về bẩm báo, nói Văn Hoài Cẩn đi Mộc phủ."

"Thì sao?"

"Hắn trộm đi nội viện mộc...... Mộc tiểu thư sân......"

Tần Kiêu viết chữ tay chợt một đốn, ngòi bút mặc đại nhỏ giọt hạ, lây dính trên bàn giấy viết thư.

Mạc Khai lại nói: "Bất quá hắn thực mau liền ra tới, chỉ là kia Văn Hoài Cẩn là trộm đi vào, chúng ta người không tìm hiểu đến hắn cùng mộc tiểu thư nói chút cái gì."

Tần Kiêu nắm chặt bút biết, vì dùng quá sức mà mu bàn tay phải còn ẩn ẩn hiện lên gân xanh. Biểu tình so với vừa nãy cũng không có gì khác nhưng dưới đáy mắt lại tăng thêm hàn ý rét đậm.

Trong chớp mắt, hắn khôi phục lại cảm xúc, tiếp tục viết chữ.

Mạc Khai cẩn thận nhìn Tần Kiêu, muốn xem trên mặt hắn có biểu hiện gì không, chỉ là, không có. Thậm chí Thái tử còn không nói thêm một chữ nào.

Mạc Khai sờ sờ đầu, đành phải chắp tay hành lễ: "Điện hạ, nếu ngài không còn gì muốn phân phó, vậy thì thuộc hạ xin cáo lui

Vẫn là không nhận được câu trả lời.

Mạc Khai thở dài trong lòng một tiếng, xoay người rời khỏi thư phòng.

Sau khi Mạc Khai dời đi, Tần Kiều viết xong nét chữ cuối cùng trên trang giấy, buông bút lông xuống, liếc nhìn hàng chữ kia bị lem một vết mực thật dài, liền vo thành một cục ném xuống.

Vào đêm sinh nhạt Mộc Vân Chi, trước cửa Mộc phủ phá lệ náo nhiệt, khách khứa tới lui chúc mừng không ngớt, nối thành một hàng dài từng lượt bước vào cửa. 

Mộc Vân Chi khoác lên người bộ y phục được Dư Tuệ Xu tặng, một thân xiêm y đỏ rực, ngồi ở trong phòng, đôi tay nhỏ chống cằm, trên mặt hiện lên vẻ nhàm chán.

Phần lớn khách đều ở ngoại viện, đều được phụ thân Mộc Thừa Châu cùng hai ca ca tiếp đãi. Chỉ có một phần nữ quyến đi vào nội viện được Dư Tuệ Xu tiếp đón.

Nàng ngồi một mình trong phòng, nghĩ muốn đi ra cửa nhưng lại không muốn cùng những nữ quyến khác khách sao hàn huyên.

Thanh La gõ gõ cửa, tiến vào: " Tiểu thư, người sao còn ngồi ở chỗ này? Phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ người đi sang."

Môc Vân Chi ghé vào bàn, ngữ khí uể oải: "Ta không muốn đi ......"

"Không thể được" Thanh La lôi kéo nàng lên: "Hoàng hậu nương nương tới"

Mộc Vân Chi cả kinh, biểu cảm uể oải trên gương mặt tức khắc biến mất: "Hoàng hậu nương nương tới? Có thật không?"

"Nô tì làm sao dám tùy tiện nói bậy, nương nương thật sự tới, phu nhân đang tự mình bồi nàng cùng các nữ quyến khác ở phía sau vườn hoa bên kia, đang muốn gọi người đến nè."

Mộc Vân Chi lập tức đứng lên, theo bản năng sửa soạn lại phần xiêm y có chút nhăn, Thanh La cũng giúp tiểu thư sửa sang lại.

Nàng vội vàng dời khỏi phòng, cũng không khỏi nghi hoặc, nàng rõ ràng nhớ là trong tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của mình, Hoàng hậu nương nương cơ bản là không tới Mộc phủ!. Mặc dù nàng không tham dự toàn bộ buổi tiệc nhưng cũng không nghe nói Hoàng hậu nương nương có tới tham dự.

Hậu hoa viện Mộc phủ, Mộc Vân Chi vội vàng chạy tới. 

Còn chưa điều chỉnh lại nhịp thở thì đã phải hành lễ với Hoàng hậu nương nương, kết quả là không đứng vững, lảo đảo ngã về phía trước, thiếu chút nữa là đổ người vào Hoàng hậu nương nương phía trước. 

Dư Tuệ Xu kinh hãi, vội vàng đỡ nàng, lại nhìn về phía Hoàng hậu nương nương: "Tiểu nữ lỗ mãng, thỉnh Hoàng hậu nương nương không trách tội."

Hoàng hậu có khuôn mặt hiền lành, khi cười rộ lên núm đồng tiền ở hai bên, dì đã qua tuổi 40 nhưng thoạt nhìn lại dường như mới chỉ có 30 tuổi.

Nàng xua tay: "Việc nhỏ tôi, chắc là Mộc tiểu thư đi gấp. Cũng trách bổn chung tới mà không báo cho nhà ngươi trước."

"Hoàng hậu nương nương nói quá lời."

Hoàng hậu nương nương duỗi tay dắt quá Mộc Vân Chi, Mộc Vân Chi sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nàng.

"Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Mộc tiểu thư, bổn cung cũng không có gì quý giá để tặng ngươi, nghe nói ngươi thích bạch ngọc, liền đưa ngươi một đôi bạch ngọc lưu li trản, ngươi thấy thế nào?"

"Vân chi đa tạ Hoàng hậu nương nương ân điển."

Mộc Vân Chi đang muốn hành lễ, lại bị Hoàng hậu nương nương giữ chặt.

Rồi sau đó nàng lại nói: "Vừa vặn hôm nay chạm mặt, bổn cung có hai vấn đề muốn hỏi ngươi, còn thỉnh Mộc tiểu thư trả lời đúng sự thật."

"Dạ," Mộc Vân Chi gật đầu: "Hoàng hậu nương nương xin hỏi."

"Mộc tiểu thư trong lòng đã có ý chung nhân chưa?"

Mộc Vân Chi sửng sốt. Vẫn đề này....... có thể nói trực tiếp như vậy ư?

Nàng liếc mắt nhìn những nữ quyến đang ngồi quanh, có Hoàng hậu nương nương ở đây, các nàng tất nhiên không dám nhiều lời, nhưng sau này, sợ là không biết các nàng đem chuyện này nói ra bên ngoài như thế nào!

Thấy nàng do dự, hoàng hậu nương nương cười nói: "Mộc tiểu thư cứ việc yên tâm trả lời, đêm nay bổn cung cùng ngươi nói chuyện, nếu là có người lắm miệng truyền ra đi, hậu quả, tự, chịu."

Những người ngồi tại đây như bị đóng đinh, không ai dám động, thậm chí liền hô hấp cũng không dám phát ra âm thanh.

Hoàng hậu nương nương cười nhìn Mộc Vân Chi: "Mộc tiểu thư, đã có ý trung nhân?"

Mộc Vân Chi nhìn đôi mắt sâu như mực kia của nàng, nhấp môi dưới, rồi sau đó nhẹ lắc đầu: "Chưa có."

Hoàng hậu nương nương cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: "Vậy ngươi có nguyện gả cho Thái Tử làm phi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro