Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thánh chỉ Tứ hôn quả thực ngày hôm sau đã tới.

Thái giám tuyên chỉ nhắc nhớ Mộc Thừa Châu tiếp chỉ, ông còn có chút sốc, vẫn làm Dư Tuệ Xu đụng vào cánh tay ông, lúc này ông mới hồi phục lại tinh thần, nhớ tới phải tiếp chỉ.

Sự việc tối hôm qua, Dư Tuệ Xu cũng đã nói chuyện với ông, nhưng ông không nghĩ tới thánh chỉ này có thể tới nhanh đến như vậy, chỉ cách một đêm!

Sau khi người tuyên chỉ rời đi, Mộc Thừa Châu nhìn thánh chỉ trong tay, theo bản năng dùng sức nắm chặt, biểu tình có chút không tốt, màu cau lại.

Dư Tuệ Xu cũng cau mày, thoạt nhìn có chút lo lắng.

Tối hôm qua, Hoàng hậu nương nương nói ra câu kia "Vậy ngươi có nguyện ý gả làm Thái tử phi không?" Mộc Vân Chi nói ra câu trả lời chỉ có một chữ: "Nguyện"

Lúc ấy Dư Tuệ Xu cũng tràn đầy kinh ngạc, khó mà tin được đó là lời mà Mộc Vân Chi nói ra. Nhưng Hoàng hậu nương nương lại thập phần vui vẻ, vẫn luôn kéo tay Mộc Vân Chi đến khi yến hội kết thúc, nàng mới bỏ ra mà rời đi.

Dư Tuệ Xu lúc này vẫn cảm thấy khiếp sợ. Bà nhớ rõ, Chi Chi nhà bọn họ không phải là ái mộ Hộ Bộ thị lang Văn Hoài Cẩn hay sao, như thế nào mà lại đáp ứng gả cho Thái Tử?

Mộc Thừa Châu thở dài: "Thôi......thôi!"

Ông nhấc thánh chỉ trên tay nói: " Thánh chỉ đã ban xuống, còn có thể cãi lại sao? Phu nhân, phiền nàng vất vả chuẩn bị của hồi môn cho Chi Chi."

Dư Tuệ Xu gật đầu: "Được."

Trong phòng Mộc Vân Chi.

Mộc Tuần Dương cùng Mộc Liễm Vũ gấp đến độ xoay mòng mòng ở trong phòng, nhân vật chính Mộc Vân Chi lại thực sự bình tĩnh, còn nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm được Thanh La mua từ tô trúc các tới ngon miệng.

Ngoài cửa có tiếng xe lăn đi tới.

Những người ngồi trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa, có người đang đẩy xe lăn lại đây, mà người ngồi trên xe lăn chính là Đại thiếu gia Mộc phủ, Mộc Thiên Cao.

Từ nhỏ, hai chân hăn đã bị tàn phế, không thể đi lại, chỉ có thể dựa vào xe lăn mà hoạt động. Hầu hết thời gian hắn đề ở trên chùa tĩnh dưỡng, chỉ khi trong kinh có việc thì mới hồi phủ.

Thấy hắn đến, mọi người đồng loạt đứng dậy, đồng thanh hô câu: "Đại ca"

Mộc Thiên Cao gật đầu, nhìn mũng mảnh vụn của điểm tâm vẫn còn vương bên miệng Mộc Vân Chi, nhẹ hạ mi, nói: "Ngồi đi"

Bốn người ngồi xuống quanh chiếc bàn trong phòng, còn lại ra ngoài phòng đứng đợi 

Mộc Tuần Dương rót trà cho Mộc Thiên Cao, đặt trước mặt hắn. Rồi sau đó ra nháy mắt ra hiệu cho Mộc Liêm Vũ, muốn hắn mở miệng hỏi Mộc Vân Chi chuyện tứ hôn này rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Mộc Thiên Cao nhấp ngụm trà, nhìn về phía Mộc Vân Chi đang ngồi đối diện: "Chi Chi, Bệ hạ muốn tứ hôn cho muội cùng Thái tử điện hạ, muội nghĩ chuyện này như thế nào?"

Mộc Vân Chi chớp chớp mắt, cười cười nhún vai: "Không nghĩ cái gì cả."

Mộc Tuần Dương cùng Mộc Liễm Vũ đồng thời nhìn về phía Mộc Vân Chi, không nghĩ gì? Đây là thánh chỉ tứ hôn! Còn được Hoàng đế bệ hạ chính tay hạ chỉ! Hơn nữa, muội ấy không phải thích Văn Hoài Cẩn sao? Như thế nào lại đồng ý gả cho Thái Tử? Dường như muội ấy chưa từng gặp qua Thái Tử!!

Mộc Thiên Cao lại hỏi: "Mẫu thân nói, là muội chính miệng đáp ứng hoàng hậu nương nương, nguyện ý gả làm Thái Tử Phi, vì sao?"

"Gả cho Thái Tử điện hạ, chẳng lẽ không tốt sao?"

"Nhưng muội còn chưa từng quen biết hắn."

"Muội biết hắn là ai."

"......"

Mộc Thiên Cao nhấp nhấp môi, trong thoáng chốc cũng không biết nên nói gì. Mộc Tuần Dương cùng Mộc Liêm Vũ bất lực dùng tay đỡ trán, trên mặt đều là bất đắc dĩ. Tiểu muội nhà mình có phải do sốt cao quá không mà đầu óc bị hỏng rồi, gả chồng là chuyện chung thân đại sự, sao có thể tùy ý như vậy được?

Nhìn những biểu cảm phong phú kia, Mộc Vân Chi đại khái có thể đoán được bọn họ đang suy nghĩ điều gì.

Nàng nói: "Nếu như Hoàng hậu nương nương đã có lời, chắc chắn đã đưa ra quyết định rồi, muội có hay không đáp ứng cũng không quan trọng. Chỉ cần thánh chỉ tứ hôn của Bệ hạ ban xuống, câu trả lời của muội có như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, đều phải tuân theo mà gả cho Thái Tử."

Ba người bỗng sửng sốt.

"Nếu đã như vậy, tại sao không lựa chọn cách đưa ra câu trả lời khiến Hoàng hậu nương nương cao hứng?"

Lúc này ba huynh đệ trong mắt chỉ có kinh ngạc

Mộc Vân Chi lại nói: "Thái Tử điện hạ là trữ quân, sau khi muội gả đi sẽ là Thái Tử Phi, việc này đối với Mộc phủ mà nói là một vinh quang, vậy vì sao lại không gả?"

Mộc Tuần Dương nhíu chặt mày: "Nhưng muội có nghĩ tới Thái Tử sẽ đối tốt với muội không? Hắn chính là trữ quân, tương lai chắc chắn sẽ có thêm Trắc phi, càng nói, về cau hắn đăng cơ sẽ có hậu cung hàng ngàn giai lệ. Muội thật sự cảm thấy rằng gả cho hắn là một việc tốt sao?"

"Muội sẽ đánh cuộc một phen."

Ba người không hẹn mà đồng thanh: "Đánh cuộc?"

Mộc Vân Chi hồi tưởng lại cảnh Thái Tử điện hạ ngồi trước linh cữu nàng bi thương thống khổ. Lại càng thêm chắc chắn nói: "Muội đánh cuộc, Thái Tử điện hạ sẽ thích muội."

"......"

Ba người kinh ngạc, trên mặt lại tràn ngập bất đắc dĩ.

Không khí trong phòng có chút vi diệu.

Mộc Vân Chi chống tay lên bàn, cười: "Biểu tình này là sao a, muội muội này của các huynh lớn lên xinh đẹp như vậy, Thái Tử điện hạ thích ta cũng có gì kỳ quái chứ? Sao các huynh lại không nói gì thế? Chẳng lẽ muội nói không đúng sao?"

Mộc Liêm Vũ vươn tay quàng lên vai Mộc Vân Chi, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thở dài mội tiếng.

"Tiểu muội, muội......"

Mộc Liễm Vũ ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Chi, thấy trong mắt nàng ánh lên ý cười cùng một chút chờ mong, muốn nói thẳng nhưng lại không thốt lên lời.

Hắn lại lần nữa thở dài, ôm đầu: "Được được, thánh chỉ tứ hôn đều đã đến tay rồi, bây giờ có nói điều gì cũng không đúng, ta cảm thấy vẫn nên dạy muội mấy chiêu phòng thân, về sau nếu như Thái Tử khi dễ muội, muội liền trực tiếp đánh hắn cho ta."

Mộc Vân Chi gật đầu: "Có lý!"

"Đi, lấy kiếm đi vào trong viện."

"Được!"

Mộc Vân Chi cùng Mộc Liễm Vũ đi sân, quả thực muốn cùng nhau luyện kiếm.

Mộc Tuần Dương đẩy Mộc Thiên Cao ra ngoài phòng, thấy bọn họ chơi vui vẻ, cũng liền không muốn nói cái gì nữa. Thánh chỉ đã hạ, kết cục cũng đã được định đoạt. Mộc phủ không có khả năng kháng chỉ không tuân.

Văn phủ.

Tin tức Hoàng đế tự mình tứ hôn Thái Tử cùng Mộc Vân Chi cả thành đều biết. Văn Hoài Cẩn tất nhiên cũng biết được, việc này hắn đoán trước, nhưng tâm lý ít nhiều cũng có chút hụt hẫng.

Mấy hôm nay, thái độ của Mộc Vân Chi đối với hắn đặc biệt lãnh đạm, không hề giống với sự ân cần lúc trước, hắn cảm thấy phải chăng nàng đã biết chuyện gì không. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại thì thấy không có khả năng, hắn đều đã đem mọi việc an bài thỏa đáng, chưa bao giờ ở trước mặt nàng có lời nói hay thái độ không nên, chắc chắn nàng sẽ không phát hiện ra điều gì đâu!

Phụ thân Văn Hoài Cẩn tiến vào phòng hắn, Văn Hoài Cẩn vội vàng đứng dậy hành lễ: "Phụ thân"

"Tin tức Bệ hạ ban hôn cho Thái tử cùng Mộc tiểu thư, con đã biết?"

Văn Hoài Cẩn gật đầu: "Đã biết."

"Nếu như thế liền theo kế hoạch tiến hành, chớ nên làm hỏng kế hoạch của Đại hoàng tử!"

"......Dạ."

"Mộc phủ bên kia, ngươi nên đi lại nhiều một chút, cần phải lợi dụng được Mộc Vân Chi cho kế hoạch này!"

"......Dạ."

Sau khi nói xong chuyện chính sự, hắn liền rời đi. Trong phòng Văn Hoài Cẩn chợt lâm vào một màn tĩnh lặng như chết, hắn chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại đồng thời nhíu mày. Hắn đưa tay xoa xoa giữa mày, cảm thấy hơi đau đầu.

Nếu như trước đây, hắn có thể nắm chắc tới chín phần khiến Mộc Vân Chi nghe lời hắn, nhưng tình hình bây giờ, Mộc Vân Chi đến cả gặp hắn cũng không muốn, vậy còn có thể nghe lời hắn sao?

Đáng chết! Tại sao lại cố tình xảy ra vấn đề vào thời điểm này!!!

Thôi, nỏ đã lên cung thì không thể không bắn, vẫn là ta nên đi một chuyến tới Mộc phủ.

Hôm sau, Văn Hoài Cẩn lại lần nữa đi đến Mộc phủ muốn gặp Mộc Vân Chi, nha hoàn truyền tin nói cho hắn: "Hôm nay tiểu thư bồi đại thiếu gia đi chùa Thanh Lâm, phải mất 4 ngày đi đường, lại thêm mấy ngày nữa nghỉ ngơi, tính ra cũng phải bảy tám ngày sau mới có thể hồi phủ được"

"Cái gì?" Văn Hoài Cẩn nhíu chặt mày: "Đi chùa Thanh Lâm? Bệ hạ không phải mới tứ hôn sao?"

"Đúng vậy," Nha hoàn mặt mày kính cẩn nghe theo: "Nhưng tiểu thư bồi đại thiếu gia đi chùa Thanh Lâm, cùng bệ hạ tứ hôn có quan hệ gì? Hôn kỳ chưa tới, tiểu thư muốn đi nơi nào, tự nhiên có thể đi nơi đó."

"......"

Văn Hoài Cẩn không thể cãi lại.

Chùa Thanh Lâm cách Kinh thành hai ngày đi đường, nếu như chờ đến khi Mộc Vân Chi trở về sợ là không còn kịp rồi. Vẫn là đến tức khắc xuất phát, nói không chừng còn có thể đuổi kịp xe ngựa bọn họ.

Nhìn theo Văn Hoài Cẩn rời đi sau, nha hoàn kia đi vào phòng Mộc Vân Chi.

"Tiểu thư, theo ý của ngài, nô tì đã đuổi Văn công tử đi, đúng là tiểu thư không đoán sai, hắn dường như muốn đuổi theo đoàn xe đi đến chùa Thanh Lâm a"

Mộc Vân Chi mỉm cười lau "Dạ tuyết" trong tay, hài lòng gật gật đầu: "Đã biết, kệ cho hắn đuổi theo đi."

Dù sao đây cũng chỉ là một câu nói bừa. Nàng cùng đại ca đều đang ở trong phủ tĩnh dưỡng, nếu Văn Hoài cẩn muốn cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp, bởi vì bọn họ căn bản không có đi a!

Nghĩ đến việc chính mình đem Văn Hoài Cẩn xoay vòng vòng, Mộc Vân Chi nhịn không được muốn cười thành tiếng, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Thanh La theo sau tiến vào, cẩn thận đặt một hộp gỗ xuống bàn: "Tiểu thư."

Mộc Vân Chi buông "Dạ tuyết", cười mở miệng: "Chuyện gì?"

"Đây là hoàng hậu nương nương phái người đưa tới một đôi bạch ngọc lưu li trản, nói là trước đây đã hứa sẽ mang đến tặng cho người."

Thanh La đem hộp gỗ nhỏ đặt ở trên bàn Mộc Vân Chi, rồi sau đó mở nắp hộp ra, một đôi bạch ngọc lưu li trản tinh khôi dần hiện ra trước mắt nàng.

Trong mắt Mộc Vân Chi tức khắc hiện ra thần sắc kinh ngạc, nàng vươn tay vuốt ve đôi ngọc giản, khóe miệng giơ lên, không giấu nổi vẻ cao hứng.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng hoàng hậu nương nương chỉ nói tặng lễ vật để gợi chuyện hôn lễ của nàng, không ngờ nương nương lại đem món bảo bối này đến tặng cho nàng thật.

Một miếng lưu li bạch ngọc đã được coi là bảo bối trong khắp thiên hạ, nhưng đây có những một đôi, thật quá xa xỉ.

Hoàng hậu nương nương thật đúng là ra tay hào phóng.

Trong lúc Mộc Vân Chi cảm khái đôi lưu li bạch ngọc, quản gia Phùng Trục đứng ở ngoài cửa gõ gõ: "Tiểu thư."

Mộc Vân Chi liếc mắt một cái, cười nói: "Phùng thúc, ngươi cũng là tới nói cho ta tin tức tốt sao?"

"Tiểu thư, Đông Cung đem sính lễ đưa tới, hiện giờ quản sự Đông Cung đại thái giám Tưởng công công cùng Hòa thân tin Mạc Khai đại nhân đều ở chính sảnh, tướng quân kêu lão nô thỉnh ngài đi một chuyến."

Mộc Vân Chi sửng sốt, đem bạch ngọc lưu li trản trong tay thật cẩn thận thả lại gỗ đàn trong hộp.

sính lễ tới thật mau.

Nàng đứng dậy đi theo Phùng Trục đi chính sảnh. Vừa đến, liền thấy một hàng người đứng ở đó, cùng với mười mấy cái rương siêu to, còn lại số rương nhỏ cũng không thể đếm xuể, thoạt nhìn chính là một núi nhỏ được đặt trên sảnh của Mộc phủ.

Thấy Mộc Vân Chi tới, Tưởng công công cùng Mạc Khai đồng thời hành lễ: "Gặp qua Mộc tiểu thư."

Mộc Vân Chi cười vẫy vẫy tay: "Hai vị không cần khách khí như thế."

Nàng liếc mắt những rương lớn nhỏ đó: "Những đồ vật này đều là Thái Tử điện hạ đưa sính lễ tới?"

Tưởng công công cười mở miệng: "Đây chỉ là một phần, Thái Tử điện hạ còn chuẩn bị rất nhiều thứ tốt muốn tặng cho mộc tiểu thư, chúng đều đang được vân chuyển về kinh, sẽ nhanh chóng được đưa tới."

Mộc Vân Chi hạ mi, có điểm ngoài ý muốn.

Mộc Thừa Châu khó hiểu: "Công công, sính lễ này...... Vì sao phải phân hai lần đưa a?"

"Hiện tại đưa tới Mộc phủ, là sính lễ được Hoàng đế bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương sắp xếp, mà còn ở trên đường, là lễ vật Thái Tử điện hạ muốn đưa cho mộc tiểu thư."

Mộc Thừa Châu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Mộc Vân Chi.

Mộc Vân Chi trong mắt tràn đầy ý cười: "Thái Tử điện hạ có tâm, phiền công công thay ta cảm tạ Thái Tử điện hạ."

"Dạ, lão nô nhất định chuyển lời cho Thái Tử điện hạ."

Đông Cung.

Tưởng công công cùng Mạc Khai ở trước mặt Tần Kiêu lần lượt bẩm báo sự việc tại Mộc phủ.

Tần Kiêu đưa lưng về phía bọn họ, tay phải nhẹ nhàng thưởng thức một chuỗi Phật châu được chế tác từ bạch ngọc chế tác. Sau khi nghe xong, hắn khóe miệng hiện lên một ý cười nhàn nhạt: "Nàng thật là nói như vậy?"

Mạc Khai chắp tay: "Hồi Thái Tử điện hạ, là mộc tiểu thư chính miệng nói."

Tần Kiêu thoáng giương mắt: "Truyền cho Từ Ảnh tăng số người nhân thủ đi tiếp hộ tống đội ngũ, đưa cho Mộc tiểu thư vài thứ kia, phải bảo vệ những đồ vật kia hoàn hảo trước khi được mang tới."

"Dạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro