C15-17: Đêm thứ tư của sáu ngày bảy đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15: Đêm thứ tư của sáu ngày bảy đêm 1


Lâm Hồi Âm có ý hỏi tiểu nhị hai chữ "Hoàng thành" là thế nào. Nàng nghe nói là chim Phượng Hoàng thì đáy lòng Lâm Hồi Âm lộp bộp một chút, trong đầu hiện lên trên ngọc bội của nam nhân biến thái đã bắt cóc nàng cũng có chữ "Hoàng"

Mà nam nhân biến thái sở hữu năng lực giết người trong vô hình kia, chẳng lẽ hắn lại là người trong Hoàng thành?

Lâm Hồi Âm cầm chiếc đũa suy nghĩ một thời gian, cười nói với tiểu nhị: "Cảm ơn".

Tiểu nhị lắc đầu, còn nhiều chuyện nói: "Cô nương, cô muốn đến Hoàng thành học tiên thuật sao? Người ở đó rất lợi hại, tiên thuật cao minh, có thể cải tử hoàn sinh, thậm chí có thể xoay chuyển thời không đó!"

Xoay chuyển thời không?

Lâm Hồi Âm lập tức hứng thú với bốn chữ này, ý nghĩa của xoay thời không, có phải thể hiện cho việc nàng có thể quay lại thế giới ban đầu kia không?

Lâm Hồi Âm thực sự không muốn ở lâu trong thế giới này. Phải biết rằng nàng đến nơi đây, đại đa số thời gian không bị bắt cóc, thì chính là đối mặt với sinh tử!

Lâm Hồi Âm lập tức mở miệng hỏi tiểu nhị vị trí cụ thể của Hoàng thành, sau đó ăn qua loa rồi trả tiền, liền thuê xe ngựa, đi đến Hoàng thành.

Nơi Lâm Hồi Âm đang ở cũng không cách Hoàng thành quá xa.

Đường đi bằng phẳng, nhưng xe ngựa đơn sơ, tốc độ lại rất nhanh nên Lâm Hồi Âm dọc đường bị lắc lư đến thất điên bát đảo.

Khó chịu rất nhiều, Lâm Hồi Âm nhìn qua cửa sổ xe ngựa chợt lóe qua phong cảnh tươi tốt, đáy lòng xuất hiện sự khẩn trương cùng chờ đợi.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hồi Âm cũng đến được Hoàng thành.

Người đánh xe vẫn đưa nàng đi vào, ở chỗ cổng thành thu tiền rồi theo đường cũ quay về.

Lâm Hồi Âm đứng dưới cổng thành cao lớn, liền thấy được uy phong trên tường thành có khắc hai chữ rồng bay phượng múa "Hoàng thành".

Nàng mím môi, bước vào.

Hoàng thành tương đương với thủ đô Bắc Kinh. So với hai tòa thành trước nàng đã đi qua, thì nó phồn hoa hơn rất nhiều.

Ngã tư đường hai bên đầy lầu các chạm khắc, phong cách thanh lịch, âm thanh cổ xưa mười phần, có rất nhiều đội bao gồm cả nam lẫn nữ, đoàn diễn xiếc đang biểu diễn phun lửa, đưa tới vô số tiếng hoan hô.

Tửu lâu hai bên đường vang ra tiếng nói cười vui vẻ, còn có tiếng ca quyến rũ của nữ tử, lộ ra hơi thở kiều diễm thối nát.

Lầu cao hoa mỹ, Hồng Tụ Ỷ lâu, giăng đèn kết hoa, ngựa xe như nước.

So với phong tục cổ xưa mà Lâm Hồi Âm đã từng nhìn thấy trên TV thì rung động hơn rất nhiều.

Trên đường đi, Lâm Hồi Âm thưởng thức những phong xảnh mỹ lệ ấy.

Càng đi, phong cảnh càng đẹp, thậm chí phía trước còn có một hồ lớn, hai bên trồng đầy cây liễu cùng đào. Cành liễu rủ xuống, hoa đào sáng rực. Trong hồ cũng đầy những bông hoa sen chớm nở. Gió thổi đến, hương đào hương sen, mùi thơm lan tỏa ra bốn phía. Cuối hồ, núi xanh nối tiếp nhau, ẩn hiện trong mây, tiên sương lượn lờ.

Lâm Hồi Âm bôn ba một ngày mệt mỏi, ở đây cảnh sắc thật giống như tiên cảnh, khiến mệt mỏi tan thành mây khói. Nàng nhịn không được đi dọc theo hồ, thưởng thức phong cảnh.

Đi được rất xa, Lâm Hồi Âm lại nghe thấy có người hô một câu: "Hoàng thái tử đến....."

Đám người vốn đang rất náo nhiệt trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người đều quỳ xuống.

***************************



Chương 16: Đêm thứ tư của sáu ngày bảy đêm 2


Có cơn gió từ xa thổi tới, vờn quanh cây đào làm hoa nở rộ.

Đoá hoa như bị người dùng tay nâng lên, nhất tề giương lên trời.

Hoa đào trên cây sau khi bị gió cuốn nở rất nhanh, từng đoá từng đoá bay lên trời, trong chốc lát, toàn bộ thế giới bị bao phủ bởi một màu hồng phấn hoa đào khiến người ta tưởng mình đi lạc vào cõi mơ.

Lâm Hồi Âm choáng váng nhìn khung cảnh ấy, căn bản không chú ý đám người xung quanh đang quỳ, chỉ có mình nàng đứng.

Một đạo thanh huy sáng tỏ từ núi Quỳnh phía xa bắn ra, tựa như ánh trăng trong suốt lạnh lẽo, đem đêm tối chiếu thành ban ngày, làm mắt Lâm Hồi Âm không mở ra nổi.

Nữ tử trung niên bên cạnh kéo ống tay áo nàng:"Cô nương, quỳ xuống, nhanh quỳ xuống!" Nữ tử kia nhìn Lâm Hồi Âm không có phản ứng, liền dùng sức kéo nàng quỳ xuống:"Cô nương, trăm ngàn đừng ngẩng đầu, hoàng thái tử không phải là người mà đám phàm nhân chúng ta có thể tùy tiện nhìn!"

Lâm Hồi Âm vẫn ngơ ngác nhìn đoàn thanh huy phía, tựa hồ đã quên mất cảm giác đau ở hai đầu gối ban nãy.

Phía sau, Lâm Hồi Âm mới hoàn toàn thấy rõ, kia không phải thanh huy, đó là một chiếc xe ngựa trắng thuần, rõ ràng không người, nhưng con ngựa kia lại như có linh tính, giẫm chân chạy trên mặt hồ xanh biếc, làm toé ra vô số sóng nước, mà nước này như bị người khống chế bình thường, tự động phân tán quanh thân xe, không dính vào chút nào.

Đám người đang quỳ này cung kính gục đầu xuống, trăm miệng một lời hô:"Cung nghênh hoàng thái tử!"

Khi xe ngựa uốn lượn đi qua Lâm Hồi Âm, có một trận gió thổi tới, lụa trắng mành xe bay lên, Lâm Hồi Âm nhìn thấy bên trong là một nam tử tóc đen áo trắng, đối mặt vạn chúng cúi đầu triều bái, hắn không có chút phản ứng nào, tuy thấy không rõ dung nhan hắn nhưng Lâm Hồi Âm có thể cảm nhận được hơi thở lạnh nhạt như băng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hồi Âm nhìn thấy một nam tử khí chất xuất chúng như thế, không biết nam tử này diện mạo như thế nào?

Ngay giữa lúc Lâm Hồi Âm miên man suy nghĩ, có một sợi tóc theo cửa kính xe bay ra, bị giữ lại vướng trên mặt nàng, ngứa ngứa, tê tê, ma ma, còn có hương thảo thanh nhã, Lâm Hồi Âm run lên, liền nâng tay, rất nhanh liền gạt sợi tóc kia đi, sau đó nam tử trong xe hơi hơi nghiêng đầu, thản nhiên nhìn lướt qua nàng, cũng chậm rãi quay đi, sau đó mành lụa hạ xuống, xe ngựa nhanh chóng đi qua trước mặt nàng.

Thế giới lại im lặng.

Lâm Hồi Âm quỳ gối nơi đó, ánh mắt như trước nhìn về phương hướng kia, nhưng nơi đó đã không còn bóng dáng xe ngựa.

***************************


Chương 17: Đêm thứ tư của sáu ngày bảy đêm 3


Lâm Hồi Âm quỳ gối ở nơi đó, ánh mắt vẫn nhìn về hướng ấy, dù xe ngựa đã không còn ở đó nữa.

Trời ạ...Tiểu nhị kia không lừa nàng, Hoàng thành có thần tiên. Nàng thật sự gặp thần tiên!

Nam tử vừa rồi, chỉ hơi quay đầu. Chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng dung nhan của hắn lại khắc vào trong đầu của nàng!

Nàng chưa thấy nam tử nào có diện mạo xuất trần như vậy, ánh mắt cùng thần thái thanh cao nhã đạm. Đôi mắt của hắn đen như mực, trong trẻo lại lạnh lùng, không có tình cảm hay độ ấm. Rõ ràng là đang nhìn ngươi, nhưng cảm thấy mắt của hắn, không có tồn tại ngươi, không cần ngôn ngữ, không cần động tác, chỉ một ánh mắt, có thể cho ngươi ý thức mình và hắn có chênh lệch.

Chênh lệch không hề nhỏ.

Khiến cho người ta, nhìn mà dừng bước.

Đó là một loại bẩm sinh, từ bên trong phát ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đã tràn ngập thiêng liêng cùng cao quý.

Thiêng liêng làm cho người ta không dám sinh nửa lòng hướng tới, nửa chút niệm tưởng. Dường như tới gần một chút, chính là làm bẩn, là khinh nhờn.

Cao quý làm cho người ta nhìn một cái, không cần hắn tỏ ra áp bách, liền cam tâm tình nguyện cúi dầu xưng thần, muôn lần chết không chối từ.

Hoa đào vẫn bay lả tả theo trời mà rơi như trước. Lâm Hồi Âm choáng váng ban ngày, mới phát hiện chiếc xe ngựa kia đã sớm không thấy bóng dáng.

Người xung quanh liên tiếp đứng lên.

Còn cùng nghị luận:

"Đó là Hoàng thái tử Triều Ca a!"

"Đó là vương tương lai của Đông hoang đại lục chúng ta, tương lai đầy hi vọng a!"

"Chỉ cần có Hoàng thái tử, chúng ta không cần sợ yêu ma quỷ quái ở Tây Lương!"

"Hoàng thái tử..."

Lâm Hồi Âm cũng theo mọi người đứng lên, nghe mọi người tán dương Hoàng thái tử, rất nhanh nắm được trọng điểm. Nguyên lai, người kia là Hoàng thái tử, tên là Triều Ca...Chỉ là một cái tên, lại làm cho Lâm Hồi Âm rung động vô cùng.

Lúc này cánh hoa đào nơi chân trời đã không còn rơi nữa. Cây đào trên bờ hồ, lại đầy hoa như trước. Sen giữa hồ, lại nở rực rỡ như trước. Gió bắt đầu thổi, hương hoa đào cùng hương sen, tỏa ra bốn phía.

Nhưng, vừa mới gặp qua Hoàng thái tử Triều Ca, Lâm Hồi Âm lại cảm thấy cảnh trí trước mặt này có chút ảm đạm thất sắc.

Nàng nhất thời không còn tâm tình thưởng thức, dọc đường thất hồn lạc phách, đi không mục đích. Thời điểm đi đến trước một lầu có chạm khắc tráng lệ, Lâm Hồi Âm mới nghỉ chân. Đứng ở cửa nghiên cứu trong chốc lát, mới hiểu được nơi đây là chỗ ăn uống dừng chân giống như khách sạn. Nghĩ một chút, Lâm Hồi Âm liền bước vào, lựa chọn nghỉ ngơi tại nơi này.

Lâm Hồi Âm tùy tiện ăn một chút, tắm giặt sạch sẽ, nằm ở trên giường. Đêm yên tĩnh không tiếng động, nàng lăn qua lăn lại như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu vẫn hiện lên xe ngựa trắng noãn, lướt nhẹ qua mặt mình, còn có sự kinh sợ khi nhìn qua nam tử kia.

Hắn tên là Triều Ca, là Đông hoang Hoàng thái tử.

Đông hoang Triều Ca, hắn chính là thần tiên trong miệng tiểu nhị kia đi, có thể xoay thời không, người có thể đưa nàng trở về hiện đại?

***************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro