C18-28: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 1


Tối hôm qua ngủ như thế nào, kỳ thật Lâm Hồi Âm cũng không quá rõ ràng.

Có thể là do ngủ muộn, khi Lâm Hồi Âm tỉnh lại, ngoài cửa đã là ánh nắng tươi sáng, đã giữa trưa rồi.

Lâm Hồi Âm đến Hoàng thành, mục đích là vì có thể trở về hiện đại. Cho nên sau khi rửa mặt, nàng liền suy nghĩ cẩn thận một chút, chuẩn bị đi nơi phồn hoa nhất Hoàng thành để tìm hiểu Hoàng cung của Hoàng thành rốt cuộc ở nơi nào, sau đó vào Hoàng cung, tìm được Hoàng thái tử hôm qua, để hắn đưa mình trở về hiện đại.

Cơm, tất nhiên là ăn ở đây. Lúc ăn cơm, Lâm Hồi Âm không quên câu có tiền có thể sai cả ma quỷ, hô tiểu nhị đến, thả một cái trâm cài trộm trong đống người chết thả vào tay hắn, sau đó thuận miệng hỏi: "Tiểu ca, biết hôm nay nơi nào náo nhiệt nhất Hoàng thành không?"

Tiểu nhị nhìn đến trâm cài, ánh mắt phát sáng, đặc biệt ân cần nhìn Lâm Hồi Âm, thấy nữ tử trước mặt thật xinh đẹp, nhất thời càng nhiệt tình trả lời: "Cô nương, nói đến nơi náo nhiệt nhất Hoàng thành, chớ bỏ qua Yến Tử lâu. Bởi vì sinh nhật, quốc cữu gia mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan ở Yến Tử lâu. Các cô nương ở Yến Tử lâu không đủ, vừa rồi Yến Tử lâu còn ra ngoài tìm thêm cô nương đó."

Thật sự là đi mòn giầy tìm không thấy, đến cuối cùng đúng là không uổng công phu.

Lâm Hồi Âm muốn tìm chính là nơi như vậy. Nếu muốn vào Hoàng thành Hoàng cung, tất nhiên cần nhờ đến văn võ bá quan.

Nhiều ngày không hay ho như vậy, rốt cuộc trời cũng cho cơ hội một lần.

Khuôn mặt Lâm Hồi Âm cũng không động thanh sắc mím môi cười cười với Tiểu nhị, gật gật đầu, không nói gì nữa.

Tiểu nhị thức thời lui ra.

Lâm Hồi Âm sau khi ăn cơm trưa xong, liền lập tức đi Yến tử lâu.

Quả nhiên giống như lời tiểu nhị kia nói, nơi này thật sự cần cô nương. Mị nương, quản sự của Yến Tử lâu nhìn thấy Lâm Hồi Âm xinh đẹp đoan trang, lập tức phân phó hai lão cô cô mang nàng đi chuẩn bị một chút.

Lão cô cô nói rất ít, dẫn Lâm Hồi Âm lên một cái lầu các, đầu tiên là để Lâm Hồi Âm tắm, sau đó đặt nàng ở trước gương đồng, bắt đầu trang điểm cho nàng.

Ngũ quan của Lâm Hồi Âm vốn vô cùng tốt, chỉ là sau khi đến cổ đại, nàng gặp nhiều khó khăn, nên rất ít khi chỉnh đốn mình. Hiện tại dưới sự nhanh nhẹn thuần thục của hai lão cô cô, nàng giống như một viên minh châu khiến người ta mê mẩn, lóa mắt rực rỡ.

Dung nhan Lâm Hồi Âm thoạt nhìn đã trẻ, rõ ràng đã thành năm, rất nhiều người nghĩ nàng là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi. Bây giờ hai lão cô cô để Lâm Hồi Âm mặc một thân chiếc váy màu xanh biếc, vì tóc của nàng quá dày, nên làm thành hai bối tóc nhỏ con đáng yêu, lại dùng sợi dây màu xanh biếc buộc chặt xung quanh, thừa ra phần còn lại của sợi dây dài đến bên tai. Dài ngắn không đồng nhất, thoạt nhìn làm cho nàng nhỏ hơn vài tuổi.

Ngay cả Lâm Hồi Âm nhìn mình trong gương, cũng có chút không dám tin. Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai chuyển qua cổ trang cũng có thể làm mình thoạt nhìn như tiểu cô nương.

Tiểu cô nương về tiểu cô nương, bất quá Lâm Hồi Âm vẫn rất hài lòng. Dù sao mỗi người con gái trang điểm mềm mại. Nàng giơ tay sờ lên hai búi tóc nhỏ con trên đầu mình, liền hướng hai lão cô cô nói một tiếng "Cảm ơn". Mắt ngọc mày ngài, rất đáng yêu động lòng người!

****************************


Chương 19: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 2


Lão cô cô đưa Lâm Hồi Âm đến cho Mị nương xem. Mị nương nhìn đến ngây người, đây thật sự là tinh phẩm khó gặp trong nhân gian. Cự nhũ, thắt lưng nhỏ, chân dài, đúng là nữ tử mà các nam nhân trong lòng tha thiết ước mơ.

Mị nương đáy lòng mừng thầm, thật sự là trời cho cơ hội kiếm tiền!

Mình nếu an bài cô gái này đến chúc thọ quốc cữu gia. Quốc cữu gia khẳng định vừa lòng, cũng không biết mình được nhận bao nhiêu tiền thưởng đây!

Mị nương nhất thời vui vẻ ra mặt, chỉ vào người đứng sau Lâm Hồi Âm nói: "Các ngươi hầu hạ cô nương cho tốt. Đợi khi yến hội bắt đầu, để cô nương này đi hầu hạ quốc cữu gia!"

Nữ tữ được Mị nương dẫn tới, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lâm Hồi Âm.

...

Buổi chiều ước chừng lúc ba giờ, quốc cữu gia Trầm Li bị một đám văn võ bá quan vây quanh, bước chân vào Yến Tử lâu.

Mị nương mang theo một cô nương nhiệt tình nghênh đón. Nàng đầu tiên kéo Lâm Hồi Âm đến trước mặt của mình, cười lấy lòng đầy quyến rũ với Trầm Li, nói: "Quốc cữu gia, người xem đây là Mị nương vì ngài tuyển ngàn vạn cô nương, ngài xem có hài lòng không?"

Trầm Li đứng ở trước mặt Lâm Hồi Âm, đánh giá Lâm Hồi Âm từ trên xuống dưới một lần, cực kì vừa lòng. Mà ngay cả ánh mắt đều có chút nóng bỏng, trực tiếp sảng khoái tiến lên, ôm eo của Lâm Hồi Âm, mang nàng vào trong ngực của mình.

Lâm Hồi Âm trên mặt thờ ơ nhưng đáy lòng là một trận chán ghét. Nàng kìm nén xúc động muốn đẩy Trầm Li ra, thân thể cứng ngắc, theo quốc cữu gia đi tới ghế trên.

Luôn muốn nhịn một chút.

Lúc trước, nàng cảm thấy nữ nhân dựa vào tướng mạo để đạt được mục đích là một loại hành động vô năng nhất!

Nhưng, bây giờ ở một thế giới xa lạ, nàng chỉ có thể dựa vào mỹ mạo của mình.

Đương kim Tiên đế vốn chỉ có mình Tiên hậu. Nhưng ngàn năm trước, Tiên hậu qua đời, sau đó Tiên đế lại sảng khoái lấy Tiên phi.

Hơn nữa chỉ một Tiên phi này, ai cũng đều nói, Tiên phi đặc biệt được sủng ái, cho nên người nào muốn một bước lên trời, đều sẽ bám vào quan hệ tốt đẹp với quốc cữu gia Trầm Li này. Bởi vậy hắn ta ngang ngược, không người nào dám chọc.

Nhân xưng, Hoàng thành nhất bá.

Từ trong miệng tiểu nhị kia, có thể hiểu được tên Trầm Li này cũng không có nhiều bản lĩnh, lại rất háo sắc, thích uy hiếp dân chúng.

Quả là một tên nịnh thần.

Nhưng đối với Lâm Hồi Âm mà nói, một nịnh thần không có đầu óc, mới dễ lừa, dễ lợi dụng!

Các cô nương khác cũng rất nhanh được Mị nương an bài đi ra ngoài. Mỗi văn võ bá quan đều ôm một người trong lòng, tự ngồi xuống.

Mị nương tỉ mỉ chuẩn bị tiệc rượu để người dâng lên. Nhạc tấu lên, còn có ca nữ cùng vũ nữ lên trên biểu diễn.

Khung cảnh xa hoa lãng phí mà lại tươi đẹp kỳ lạ.

Rượu quá ba lần, các văn võ bá quan dần dần lộ ra bản tỉnh, động tay động chân với nữ tử trong lòng, hôn tới hôn lui.

Lâm Hồi Âm cũng khó thoát khỏi tình cảnh như vậy.

Trầm Li một tay ôm eo nàng, một tay thăm dò ngực nàng.

Lâm Hồi Âm vốn không phải là một nữ tử bán rẻ mình, cho nên bất động thanh sắc tìm cách trốn khỏi tay Trầm Li, nâng lên chén rượu trên bàn, đưa tới trước mặt Trầm Li nói: "Quốc cữu gia, mau uống rượu."

****************************

Chương 20: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 3


Trầm Li đỡ tay của Lâm Hồi Âm, cười nịnh uống một hơi cạn sạch. Sau đó hắn bỏ chén rượu trên bàn, liền động tay động chân với Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm cười yếu ớt trốn tránh, đôi mắt chuyển động, hỏi Trầm Li: "Quốc cữu gia, tỷ tỷ ngài là Tiên phi, có phải hay không ngài thường xuyên ra vào Hoàng cung?"

"Đó là chút lòng thành." Trầm Li trả lời đầy tự hào, nhưng tay chưa dừng lại, vẫn muốn ăn đậu hũ của Lâm Hồi Âm.

Trong lòng Lâm Hồi Âm thầm mắng xú nam nhân, thật đúng là háo sắc thành tính!

Nàng lại xoay đầu, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên nhìn Trầm Li, mở to mắt, hé ra đôi môi đỏ mọng, lộ ra hàm răng trắng sứ đều đặn, nhẹ nhàng cắn môi, sau đó cánh môi hồng hồng cong lên: "Quốc cữu gia có thể đưa ta vào Hoàng cung được không nha!" Sau khi nói xong, Lâm Hồi Âm nghiêng đầu một chút, giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào tai Trầm Li, mỗi chữ đều tràn ngập mị hoặc: "Nếu quốc cữu gia bằng lòng đưa ta vào cung, ta là người của quốc cữu gia!"

Lâm Hồi Âm ở bên tai Trầm Li nhẹ nhàng thổi một hơi, ý tứ khiêu khích mười phần.

Một loạt động tác của nàng, nhìn như ngây thơ, lại đầy yêu mị, tràn ngập dụ hoặc, khiến cho Trầm Li lóa mắt, một trận say mê, không nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên có thể!"

Lâm Hồi Âm trong lòng thầm khinh bỉ: người nam nhân này thật sự háo sắc, đúng là không muốn sống!

Lại nâng lên một chén rượu, đưa cho Trầm Li: "Thật chăng? Vậy thì tốt quá, ngày quốc cữu gia mang Hồi Âm vào cung, đó là ngày Hồi Âm là người của ngài!"

Nếu hắn háo sắc, nhất định sẽ mau chóng đưa nàng vào cung. Chỉ cần vào được Hoàng cung, nàng sẽ lập tức bỏ mặc hắn, cho nên hắn đừng vọng tưởng nàng sẽ thật sự dâng mình lên!

Nhưng, Lâm Hồi Âm nghĩ Trầm Li bị mình làm cho thần hồn điên đảo, lại ôm lấy cổ của nàng, sắc mị nói: "Đừng nha, tiểu mĩ nhân, cần gì phải chờ lâu như vậy, hiện tại để cho ta vui thú một lần đi!"

Vừa nói xong, Trầm Li cúi đầu, tiếp cận môi của Lâm Hồi Âm.

Có mùi rượu xông vào mũi Lâm Hồi Âm, khiến nàng một trận ghê tởm. Nàng không nghĩ gì liền lập tức nghiêng đầu.

Trầm Li nâng mí mắt, có vài phần hờn giận, liền giơ tay lên, tiếp tục việc vừa rồi. Lâm Hồi Âm nâng ngón tay, chặn môi Trầm Li.

"Quốc cữu gia, thật ngượng quá. Ta quá mót, cần ra ngoài một chút."

Lâm Hồi Âm mở to đôi mắt trong suốt, vô tội nhìn Trầm Li nói dối.

Bị Lâm Hồi Âm liên tục trốn tránh hai lần hôn môi, Trầm Li đã có chút tức giận. Đối mặt với yêu cầu của Lâm Hồi Âm, căn bản không đồng ý, chính là bắt buộc kéo nàng xuống, chuẩn bị hôn lần thứ ba.

Lâm Hồi Âm muốn tránh cũng không được, lại cũng không muốn bị người khác cướp đi nụ hôn đầu như vậy.

Đúng vậy, nụ hôn đầu tiên.

Mặc dù nàng xuyên qua đến đây đã bảy ngày, bị nam tử xa lạ kia cướp đi trong sạch, nhưng nam tử biến thái lại chưa bao giờ hôn môi nàng.

Nàng biết, lần đầu cũng bị mất, giữ lại nụ hôn đầu cũng chẳng có ý nghĩ gì. Huống hồ bây giờ nàng đang thực hiện mỹ nhân kế, nhưng làm hoàn toàn bất đồng. Nàng căn bản không thể chấp nhận một người mà mình không yêu, thậm chí có chút chán ghét hôn môi mình!

****************************  


Chương 21: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 4


Bởi vậy, dưới tình thế cấp bách, Lâm Hồi Âm đưa tay dò xét dưới bàn, tìm thấy một cái khay, đánh vào người Trầm Li.

Trầm Li không hề giãy dụa, đánh bị đau, liền đứng lên.

Dẫn tới toàn bộ mọi người đều yên tĩnh trở lại. Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Trầm Li và Lâm Hồi Âm, trong nháy mắt liền sáng tỏ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Có người thân cận với Trầm Li, nhịn không được mà giễu cợt:

"Quốc cữu gia đối với nữ nhân, từ trước đến nay đều là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hôm nay như thế nào lại bị người ta ghét bỏ?"

"Còn bị người ta dùng cái khay đánh. Quốc cữu gia có phải hay không không đoạt được nữ nhân này?"

"Quốc cữu gia chàng cái đinh...gặp phải liệt nữ, thật xấu mặt...Ha ha ha ha..."

....

Càng là người có thân phận hiển hách, càng mất mặt.

Huống chi, Lâm Hồi Âm là ở trong sinh thần của Trầm Li, làm cho hắn mất hết mặt mũi trước văn võ bá quan!

Cho nên Trầm Li vốn say mê với mỹ mạo của nàng, lập tức biến thành tâm ngoan thủ lạt. Hắn hổn hển một phen xách Lâm Hồi Âm lên, không nghĩ gì mà vung một cái tát lên mặt Lâm Hồi Âm.

Các văn võ bá quan tham gia yến tiệc sinh nhật của Trầm Li, tất nhiên cũng không phải là toàn bộ, chẳng qua là một số người có quan hệ giao hảo với Trầm Li. Tục ngữ nói vật họp theo loài, cho nên những người này cũng đều không có học vấn nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng. Bình thường tụ hội một chỗ, lấy mạnh hiếp yếu, cho nên khi nhìn thấy Lâm Hồi Âm bị đánh, chẳng ai biết đồng tình, ngược lại giống như đang xem kịch vui, hưng trí bừng bừng.

Lâm Hồi Âm bị đánh đến đầu có chút choáng váng, cả người lui về phía sau vài bước, đến tận lan can của Yến Tử lâu mới ổn định được thân thể.

"Tiện nhân! Gia gia hôn ngươi, là để ý ngươi. Thật không ngờ ngươi không biết tốt xấu, xem gia gia có thể tha thứ ngươi không!"

Trầm Li một bên gào thét, một bên cầm rượu trên bàn, đi tới trước mặt Lâm Hồi Âm. Hắn ta bóp mở cằm Lâm Hồi Âm, đem bầu rượu giơ lên, rót xuống mặt Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm không nói được, chỉ cảm thấy rượu nồng khiến mình khó chịu. Nàng lắc đầu, muốn trốn tránh, lại không thể trốn được.

Những người đó nhìn vẻ mặt giãy dụa khó chịu của Lâm Hồi Âm, như đang nhìn một vai hề, hi hi ha ha phá lên cười.

Thậm chí có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, làm cho Trầm Li càng đổ nhiều rượu lên Lâm Hồi Âm!

...

Yến Tử lâu, lầu cao ba tầng. Càng lên cao, diện tích càng nhỏ, bốn phương tám hướng đều là cửa sổ, lan can bạch ngọc, ngoài cửa sổ ba mặt đều có thể nhìn thấy bờ hồ mênh mông.

Trầm Li tổ chức yến tiệc là ở lầu ba.

Mà lầu hai, cứ theo lẽ thường buôn bán. Một số phú thương mặc khách, giang hồ du tử, tài tử giai nhân ngắm cảnh uống trà, ngâm thơ đối, tán phiếm rộng rãi.

Rất náo nhiệt.

Duy chỉ có một nam tử đang tựa ở lan can bạch ngọc, hồng y tóc bạc, một mình một người, giữ im lặng.

Hắn nghiêng đầu, nhìn bên ngoài, vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không nháy mắt một chút, giống như một pho tượng.

Trên bờ vai của hắn, một tiểu bạch miêu đang nằm trên đó. Tiểu miêu cũng giống như chủ nhân của nó, lười biếng, cái đầu đáng yêu vùi giữa hai chân, híp mắt buồn ngủ.

Trên lầu đột nhiên có chất lỏng tí tách rơi xuống, vô tư rơi trên mặt của hắn.

****************************  


Chương 22: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 5


Hắn nhíu nhíu mày, nhấc tay, thoa nhẹ chất lỏng, đưa tới chóp mũi, là rượu, liền chán ghét cầm khăn lụa trên bàn lau tay, tiếp tục trầm mặc nhìn phong cảnh bên ngoài. Nhưng trong chốc lát, chất lỏng lại nhỏ giọt chảy xuống.

Nam tử lần này chung quy không kiên nhẫn, đẩy bàn, lười biếng đứng lên. Theo cử chỉ của hắn, tiểu miêu trên vai hắn mở mí mắt, sau đó lại nhắm mắt, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.

....

Trầm Li ở bên trong mọi người, ngày càng tệ hại hơn. Hắn sảng khoái trực tiếp xách thùng rượu, rót lên người Lâm Hồi Âm.

Lúc này Lâm Hồi Âm đã cảm thấy choáng váng chóng mặt, trong lòng mắng Trầm Li một ngàn một vạn lần, biểu tình trên mặt cũng cực kì tức giận.

Nhưng Trầm Li chẳng hề sợ, ngược lại bóp cằm Lâm Hồi Âm, âm trầm nói: "Bây giờ ta xem ngươi còn có...khí lực để phản kháng nữa hay không!"

Nói xong, Trầm Li liền giơ tay lên, dùng hết sức lực xé quần áo của Lâm Hồi Âm. Xương quai xanh trắng nõn, khiến chung quanh có vô số ánh mắt thèm thuồng lộ liễu cùng âm thanh trầm trồ khen ngợi!

Trầm Li không khắc chế được, vuốt ve da thịt mềm mại của Lâm Hồi Âm, sau đó khống chế cằm, cố gắng hướng về đôi môi đỏ mọng của nàng.

Lâm Hồi Âm gắt gao mím môi, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Nhưng, ngay trước lúc Trầm Li dán lên môi của Lâm Hồi Âm một giây, một đạo bạch quang chợt lóe, cùng với tiếng vang nho nhỏ. Trầm Li liền thét chói tai, đột nhiên đứng lên khỏi người Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm vốn tưởng mình đã thoát kiếp nạn này. Hiện tại tìm được đường sống trong chỗ chết, khó tránh khỏi tò mò xem chuyện gì đã xảy ra. Sau khi mở mắt ra, lại phát hiện những người đó vẫn ở trong phòng, chỉ là vai trái của Trầm Li giống như bị cái gì sắc bén cắt qua, không ngừng chảy máu.

"Là ai? Rốt cuộc ai dám đánh ta!" Trầm Li đứng thẳng, ôm miệng vết thương của mình, hỏi trái phải: "Ngươi đi ra đây cho lão tử! Thế nhưng dám dùng ám tiễn đả thương người khác, sao tính là anh hùng hảo hán!"

Khi Trầm Li nói xong, rượu ngon món ngon trên bàn như bị khống chế, bay thẳng về phía hắn, một quả quýt thật lớn bịt cái miệng đang hoảng loạn rống lên của hắn.

Trong phòng đang hưng trí nháy mắt liền chấm dứt. Mọi người vạn phần kinh ngạc buông mỹ nhân trong lòng mình, phòng bị nhìn xung quanh, nhìn xem rốt cuộc là ai dám to gan đến quấy rối yến tiệc sinh thần của đương kim quốc cữu gia!

Trầm Li giơ tay lên, lấy quả quýt ở trong miệng mình ra, đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, đột nhiên chín đại bình phong ở thang lầu liền đổ ầm ầm.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một người khuất bóng đang đứng.

Là một nam tử.

Mặc hồng y, tóc dài như tuyết, thẳng xuống mắt cá chân, chân trần mà đứng.

Sau khi mọi người thấy được dung nhan của hắn, bao lời chất vấn liền ngưng tại cổ họng, thậm chí ánh mắt đều nhìn thẳng.

Nam tử kia hiển nhiên không hờn giận, mi tâm nhíu lại, nhưng không hề ảnh hưởng đến đắc ý của hắn.

Đó là khoảnh khắc đủ khiến người ta dừng chân ngưng thần, ngừng thở, quên mất sự tồn tại của thế gian!

****************************

Chương 23: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 6


Đó là một sự kết hợp, thực thuần túy, thực trực tiếp, khuynh thành tuyệt thế, áp đảo vạn vật trên thế gian!

Da thịt hơi nhợt nhạt, đôi mắt sâu không thấy đáy, môi màu hồng nhạt nữ tính, khuôn mặt thanh tú nhu hòa giống nữ khí, cổ tinh tế thon dài lộ ra một chiếc vòng bạc, ở giữa khảm một viên hồng thạch. Trên mi tâm của hắn có một dấu ấn màu đỏ, khiến hắn càng trở nên xinh đẹp yêu lệ.

Trên bờ vai của hắn, có một tiểu bạch miêu đang nằm ở đó.

Bước đi của hắn không nhanh không chậm. Mà hồng y tóc bạc, theo nhịp chân của hắn, theo gió phiêu lãng.

Hồng như máu, trắng như tuyết.

Hai màu sắc như vậy, một cái giống tiên, một cái như yêu, thần kì ở trên người của hắn, trở nên quỷ dị, tản ra mị lực khó có thể nói rõ.

Nam tử không coi ai ra gì, thần thái kiêu ngạo nhìn mọi người đang chăm chú phía dưới. Tư thái yêu mị đến trung tâm yến hội, tạo nên cảnh tượng mê hoặc lòng người.

Các vũ nữ như bị một cái gì đó sai khiến, tự động tránh ra.

Nam tử dậm chân, còn chưa mở miệng đã tỏa ra cảm giác áp bách ở xung quanh. Giọng nói của hắn trong trẻo rõ ràng vô cùng: "Là ai hất rượu xuống dưới lầu?"

Lúc này mọi người mới hoàn hồn.

Cả trai lẫn gái ở đây đều nhìn chằm chằm dung nhan của nam tử hồng y tóc bạc, chưa từng rời khỏi. Thậm chí mọi người đều âm thầm cảm thán trong lòng: Dung nhan tuyệt mĩ như vậy, quả thực không uổng công, gặp may mắn!

Nam tử hồng y tóc bạc, lạnh lùng đứng ở nơi đó, không hề sợ hãi nhếch môi cười lạnh. Mặc dù là cười lạnh, cũng đủ làm điên đảo chúng sinh, mê hoặc lòng người: "Như thế nào, đều câm điếc sao?"

Trầm Li vừa mới buông tay của Lâm Hồi Âm ra, thân mình đứng thẳng, đi về phía nam tử hồng y tóc bạc.

Cả đời này của hắn, đều rất thích cái đẹp, nhưng chưa bao giờ gặp được dung nhan xinh đẹp như vậy.

Tâm Trầm Li có chút rung động, đi đến trước mặt nam tử, vênh mặt, hỏi: "Ngươi là ai, nơi này của gia, ngươi cũng dám đến, không muốn sống nữa sao?"

"Gia?" Hồng y nam tử thấp giọng hỏi lại, ngữ khí có chút lãnh đạm.

"Nhưng mà, gia gia thấy ngươi lớn lên xinh đẹp. Nếu ngươi theo ta, ta có thể tha cái chết cho ngươi!" Trầm Li không nghe được sự quỷ dị trong lời nói ấy, lỗ mãng sờ mái tóc dài như tuyết của nam tử kia, trong lòng cảm thán rất ít người nào trưởng thành lại có tóc trắng thuần túy như vậy nha!

Hồng y tóc bạc nam tử ở lúc tay Trầm Li chạm vào tóc của mình, thân thể khẽ nhúc nhích, lại bị Trầm Li gỡ một sợi tóc. Trong nháy mắt mâu quang của hắn trở nên lạnh lẽo. tay trái hơi nâng lên, chậm rãi gạt tay của Trầm Li khỏi tóc của mình: "Ở trước mặt ta, ngươi cũng dám xưng gia?"

Trầm Li ỷ vào tỷ tỷ mình là Tiên phi, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ ở Hoàng thành lại bị người khác khinh miệt như thế, tự nhiên có chút không phục, giơ tay lên, chỉ vào nam tử yêu nghiệt, ngữ khí hung hăng nói: "Không cần cho đồ xấu hổ nhà ngươi mặt mũi! Ngươi cũng đã biết ta là ai!"

"Ngươi là ai, đâu có liên quan gì tới ta!" Hồng y tóc bạc nam tử chế giễu cười lạnh trả lời một câu. Sợi tóc màu trắng trong tay Trầm Li hơi giơ lên, lập tức quấn lấy ngón tay của nam tử. Ngữ điệu của nam tử trở nên âm lãnh: "Ta ghét nhất bị người khác động ngón tay vào ta!"

Tiếng nói vừa dứt, sợi tóc kia liền cắt đứt ngón tay của Trầm Li.

Sợi tóc trắng, nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ, còn có từng giọt tí tách rơi.

"Ngươi đúng là không cần mạng. Ta cho ngươi biết, ta là đương kim quốc cữu gia, thân đệ đệ của Tiên phi. Ngươi dám làm vậy với ta, ngươi muốn chết!" Trầm Li ôm ngón tay đau đớn của mình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn ỷ vào tỷ tỷ của mình, chưa bao giờ học qua tiên thuật. Hiện tại người trước mặt này sợ là tiên thuật xuất chúng. Trước mắt, chỉ có thể dựa vào núi dọa người!

Ai ngờ, hồng y tóc bạc nam tử kiêu ngạo sau khi nghe được lời này của hắn xong, ngược lại giống như nghe được chuyện dị thường buồn cười, che miệng, khinh thường cười cười, ngữ khí khinh thị vô cùng: "Tiên phi? Trầm Thù sao? Tiện tì kia, cũng xứng đến dọa ta sao?"

Người xung quanh nháy mắt hít một hơi!

Nam tử này, rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào, cũng dám to gan lớn mật mắng Tiên phi mà đương kim Tiên đế sủng ái nhất!

"Ngươi dám nhục mạ tỷ tỷ của ta!" Trầm Li tức giận, sắc mặt cực kì âm trầm, nói với các quan lại cùng đi: "Các ngươi cứ ngồi đó làm gì, chạy nhanh lên, diệt cái tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng này cho ta!"

Quan lại bị Trầm Li truyền đạt mệnh lệnh. Lập tức đứng dậy, các loại tiên thuật đều được sử dụng, nhắm vào nam tử hồng y tóc bạc yêu nghiệt kia.

Các ca cơ vũ kĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều chạy trốn.

Mà tiểu miêu ở trên vai nam tử yêu nghiệt kia lập tức nhảy xuống, đập ở trên bàn, đối với một bàn đầy mỹ thực rượu ngon, thèm nhỏ dãi, không trông nom phía sau đang đánh nhau!

Duy chỉ có Lâm Hồi Âm miễn cưỡng dựa vào lan can bạch ngọc, thở từng ngụm lớn, bình ổn tâm tình chính mình. Thật sự là nguy hiểm thật, vừa rồi lại tìm được đường sống trong chỗ chết một lần nữa!

Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử hồng y tóc bạc kia, cảm thấy dung nhan xinh đẹp ấy khiến cho nàng đắm chìm vào đó.

Hắn so với Hoàng thái tử hôm qua lại yêu thượng vài phần.

Hoàng thái tử là thần thánh thuần túy, mà hắn cũng làm cho người ta say mê!

Hơn nữa hồng y tóc bạc nam tử, thoạt nhìn thực nhu nhược. Trong lòng Lâm Hồi Âm âm thầm nghĩ, không biết hắn có thể đánh lại văn võ bá quan trong phòng này không!

Hồng y tóc bạc nam tử, quay mặt về phía mọi người vây đánh, nhưng không có nửa điểm nao núng, ngược lại lạnh lùng nhếch khóe môi, thầm mắng một tiếng: "Một đám súc sinh!" Sau đó tóc bạc nhiễm huyết trong tay nháy mắt tung bay, thẳng hướng bọn họ bay đi.

"A a a a ____"

"Ách ách ách ách____"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, sau đó Lâm Hồi Âm nhìn đến, đất đầy tàn thi.

Chân, cánh tay, thắt lưng, đầu, đều lìa khỏi thân thể.

Chia năm xẻ bảy tán lạc ở các góc trong phòng.

Bàn bạch ngọc cũng bị máu nhiễm đỏ.

Trầm Li sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, kêu gào với người còn sống: "Nhanh đi tìm Tiên đế Tiên phi, nói có yêu xuất hiện! Yêu!"

Có người chạy đi về hướng thang lầu cùng cửa sổ. Nhưng những người đó còn chưa chạy đến được thì toàn bộ cửa sổ của Yến Tử lâu đang mở, như bị người khác khống chế, "Ba" một tiếng, nháy mắt đều đóng lại!

****************************

Chương 25: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 8


"Chỉ cần ta muốn giết người, không ai có thể sống!" Khóe môi của hồng y nam tử cười lạnh, nhìn ánh mắt sợ hãi của Trầm Li, lãnh đạm nói: "Không phải ngươi hỏi ta là ai sao? Trước khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết!"

"Ta là Dạ Huyền."

Bốn chữ, rất hàm xúc được nói ra từ trong miệng của nam tử.

Tiếng nói vừa dứt, tóc dài trong tay hắn như biến thành màu đỏ bay về phía mi tâm của Trầm Li, cưỡng ép xuyên phá đầu lâu của hắn.

Mắt của Trầm Li không nhắm lại, cả người liền không còn hô hấp, ngã xuống đất không dậy nổi.

Người không chết, sau khi nghe đến cái tên kia, thân mình đều run run, quỳ xuống, miệng cầu xin tha thứ: "Nhị hoàng tử, tha mạng. Nhị hoàng tử, tội thần biết sai rồi!"

Đây là Dạ Huyền a!

Đông hoang nhị hoàng tử.

Ngàn năm trước, nhị hoàng tử vô duyên vô cớ biến mất đã trở về, nhưng lại trở nên cường đại như thế!

Khó trách, có người đồn đại, nhị hoàng tử là Hắc thái tử Dạ Huyền!

Quả nhiên danh bất hư truyền, như tử thần đến từ thế giới hắc ám, giết người không chớp mắt, thị huyết như mạng!

"Nhị hoàng tử, chúng thần biết sau rồi!"

"Nhị hoàng tử, tha mạng, tha mạng!"

Dạ Huyền đứng yên, quay mặt về phía mọi người đang cầu xin tha thứ, thần thái không chút thay đổi: "Tiên đế nuôi một lũ biến chất các ngươi? Không có nửa điểm cốt khí, đánh không lại liền cầu xin tha thứ? Thật sự là___nên___chết!"

Nói xong, tóc dài lại bay lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, các đại thần quỳ xuống đều giống như Trầm Li, mi tâm bị chọc thủng.

Toàn bộ trong phòng, một mảnh tĩnh mịch.

Dạ Huyền giết người xong, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái kiêu ngạo đứng trong vũng máu. Tư thế kia, như thể những người chết này, đều không có quan hệ với hắn, không phải do hắn giết!

Hắn không buồn liếc mắt nhìn Lâm Hồi Âm, chỉ là nói với tiểu miêu đang ham ăn, nói một câu: "Đi thôi."

Sau đó liền cất bước, đi xuống dưới lầu.

Tiểu miêu tham ăn kia uống ngụm rượu cuối cùng, ăn miếng thịt cuối cùng, tựa như cảm thấy không đủ, lại lưu luyến cầm thêm một quả táo. Móng vuốt nhảy lên, đã rơi xuống vai Dạ Huyền, híp mắt, bắt đầu cắn quả táo.

Lâm Hồi Âm dựa vào lan can bạch ngọc, nhìn một màn đẫm máu như vậy, trong đầu hiện lên lúc mình bị hỏa thiêu: Khi chuẩn bị chết cháy, nam tử khoác áo choàng kia xuất hiện, cũng ngoan lệ quyết tuyệt như vậy!

Chỉ là, không biết nam nhân tên Dạ Huyền này có ngọc bội kia hay không?

Nàng vô duyên vô cớ bị bắt cóc, bị cướp đi trong sạch. Nàng không thể không biết đó là ai!

Trong lòng Lâm Hồi Âm hồi hộp, nhớ tới trọng điểm. Dạ Huyền là nhị hoàng tử, như vậy có thể nói, hắn biết Hoàng thái tử. Bọn họ có thể làm hoa sen nở rộ, có thể giết người trong nháy mắt, đều là người lợi hại. Nói cách khác bọn họ có thể xoay thời không, đưa nàng trở về hiện đại?

Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, không còn do dự, vội vàng đứng lên, đuổi theo Dạ Huyền.

Nàng vốn muốn lợi dụng Trầm Li để tiến vào Hoàng cung. Bây giờ Trầm Li đã chết, cơ hội duy nhất của nàng là để nam tử tên Dạ Huyền kia,...

****************************

Chương 26: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 9


Nàng vốn muốn nhờ vào Trầm Li để tiến cung, bây giờ Trầm Li đã chết, cơ hội còn lại duy nhất của nàng là nam tử tên Dạ Huyền kia, nàng không thể để cho hắn chạy.

Cho nên, mặc kệ nam nhân kia rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố, bao nhiêu tàn nhẫn, nàng vẫn phải mạnh mẽ đi lên!

...

Lâm Hồi Âm đuổi theo Dạ Huyền dưới lầu Yến Tử.

"Xin chào, tên ta là Lâm Hồi Âm, ta biết tên của ngươi, ngươi là Dạ Huyền, rất vui được gặp ngươi." Lâm Hồi Âm thốt ra một chuỗi câu chào rất đúng tiêu chuẩn hiện đại.

Dạ Huyền như không nghe thấy giọng nói của nàng, sắc mặt lãnh ngạo đi về phía trước.

Mái tóc dài theo gió bay lên, có chút lướt qua mặt Lâm Hồi Âm, Lâm Hồi Âm nâng tay lên vuốt, liền ngửi thấy mị hương mê đảo thần hồn, khác hẳn với hương thơm thanh nhã trên người Hoàng thái tử.

Lâm Hồi Âm nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền ngoảnh mặt làm ngơ, nam tử hồng y tóc bạc, cổ cao, đôi mắt kiêu căng, cằm nhọn, đẹp như vậy, làm cho nàng có chút vựng huyễn... nuốt nước miếng, Lâm Hồi Âm tiếp tục mở miệng:"Chúng ta làm bằng hữu cũng không được sao?"

Dạ Huyền vẫn làm như không thấy, có tai như điếc, chính là tốc độ đi nhanh hơn, muốn bỏ xa cô ả kỳ lạ này.

Lâm Hồi Âm đành phải chạy chậm đuổi theo, nhìn con meo meo trên vai Dạ Huyền, tìm đề tài nói:"Con mèo này đáng yêu quá, thế nhưng còn ăn táo nha!"

Dạ Huyền không hờn giận, vẫn không hé răng, chẳng qua đáy lòng hắn dần dần xuất hiện một cỗ sát khí.

Nếu không phải vừa rồi nghe hắn nói chuyện, Lâm Hồi Âm còn cho là hắn không phải kẻ điếc mà chính là câm điếc!

Lúc này, con meo meo nằm trên vai Dạ Huyền cắn táo, nghe thấy nàng nhắc đến mình, nó hơi nhếch mắt, liếc nhìn Lâm Hồi Âm, ánh mắt giống hệt chủ của nó, cực kỳ cao ngạo, chính là dẫn theo một tầng tức giận.

Lâm Hồi Âm cảm thấy con meo meo này thật sự rất cá tính, liền nâng tay, sờ đầu nó, lúc mở miệng vẫn nói với Dạ Huyền :"Nó tên là gì na, mấy tuổi rồi? Thật đáng yêu........" Thuận đường, Lâm Hồi Âm còn nhéo tai con mèo.

Dạ Huyền rất cao, Lâm Hồi Âm không tính là thấp nhưng cổ đại không có giày cao gót, thế cho nên nàng mới chỉ cao đến ngực hắn, nàng nhìn hắn, cần ngẩng đầu.

Dạ Huyền kinh diễm mi tâm, dấu màu đỏ bắt mắt, lúc này đã từ màu hồng biến thành màu đỏ, quay cuồng dày đặc yêu khí.

Lâm Hồi Âm chưa bao giờ gặp qua người mê hoặc chúng sinh như thế, mơ hồ tính, đẹp đến mức vượt lên trên cả mọi vật trên thế gian, chỉ cần một động tác tùy tiện cũng có thể điên đảo chúng sinh.

Lâm Hồi Âm cố gắng tỉnh táo suy nghĩ, nàng biết Dạ Huyền khẳng đang nhìn mình, nghĩ đến rốt cục hắn cũng để ý chính mình , liền nghiêng đầu, cười sa sả vươn tay, tiếp tục lập lại câu kia:"Chúng ta có thể làm bằng hữu không?"

****************************

Chương 27: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 10

Dạ Huyền hơi ghét bỏ nhìn lướt qua bàn tay của Lâm Hồi Âm trước mặt mình, hơi mở môi, không lưu tình nói:"Cút ngay!"

Lâm Hồi Âm không hờn cũng giận, nàng nhiệt tình nói chuyện với hắn, hắn lại dám bảo nàng cút!

Nhưng mà, Lâm Hồi Âm có mục đích, cho nên, nàng liền lùi về, làm như không có nghe thấy hắn nhục mạ, hướng về phía hắn ngọt ngào cười, quơ quơ đầu, thùy lục sắc ti mang cũng đi theo cười khẽ lắc lắc, thiên chân lãng mạn, vô tội đáng yêu:"Ngươi đừng tức, được không? Ta tìm ngươi là thật muốn cùng ngươi làm bằng hữu."

Dạ Huyền lúc này cũng chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm.

Nàng nghĩ cuối cùng cũng qua.

Nhưng mà, ai ngờ giây tiếp theo, cái miệng của hắn cong lên, mặt mày thâm trầm, hộc ra càng ngắn gọn một câu, chỉ có một chữ:"Cút!"

Ghé vào trên vai hắn, con meo vừa mới bị Lâm Hồi Âm niết quá lỗ tai, ôm nửa quả táo còn lại, lắc lắc cái đuôi về phía Lâm Hồi Âm, như đang vui sướng khi người gặp họa.

Áp lực vô hình, từ trên người hắn thong thả áp bách lên người Lâm Hồi Âm, Lâm Hồi Âm đáy lòng không yên, sợ thành một rúm, nhưng trên mặt lại vẫn đáng yêu nhanh miệng, tròng mắt vòng vo chuyển đảo, liền hơi làm nũng nói:"Ngươi không cần như vậy____"

Lời của nàng còn chưa dứt, cổ đã bị Dạ Huyền vô thanh vô tức nhấc lên.

"Ngươi thực phiền!" Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, nhẹ nhàng mở miệng, đạm phấn bạc thần hé ra hợp lại, hình ảnh tuyệt đẹp lại tràn ngập nguy hiểm trí mạng:"Nếu không muốn chết, vậy đừng làm phiền ta!"

Nàng chỉ có thể đối với Dạ Huyền nịnh nọt cười, đây chính là ác ma giết người không chớp mắt a, hắn có thể nào vào giây tiếp theo, dùng chút lực, vặn gãy cổ nàng không?

Lâm Hồi Âm suy nghĩ hơn phân nửa, mới nhỏ giọng, hơi chút ngây thơ nói:"Ta không phải cố ý làm phiền ngươi, ngươi đừng sinh khí..."

"Không được nói!" Dạ Huyền lại lên tiếng, âm điệu rất thấp, lại đáng sợ tới mức làm cho Lâm Hồi Âm nháy mắt câm miệng .

"Cách xa ta một chút, rõ chưa."

Dạ Huyền ngữ khí tràn ngập mệnh lệnh, kiên nhẫn sắp đến cực hạn.

Lâm Hồi Âm run sợ, gật đầu như gà mổ thóc.

Dạ Huyền sắc mặt hơi tốt lên một ít, hôm nay đại khai sát giới, đem Đông Hoang văn võ bá quan giết một nửa, tính nàng mệnh tốt, lười giết.

Dạ Huyền hơi hơi buông lỏng cổ Lâm Hồi Âm ra, Lâm Hồi Âm thế này mới đánh bạo, lại mở miệng,"Ân......"

Mới một chữ, Dạ Huyền trên mặt liền che kín dày đặc sát khí, nữ nhân này thực phiền, vẫn là thấy ngu chưa...... Lực đạo trên cổ Lâm Hồi Âm lớn dần, như là muốn đem nàng bóp chết.

Lâm Hồi Âm biết, hắn muốn giết nàng.

Thị huyết như mạng, hắc Thái tử Dạ Huyền, sẽ không thủ hạ lưu tình !

Nhưng nàng không thể chết được!

Không thể chết trong cái thế giới này được!

Nàng phải về hiện đại, trở lại nhà nàng, nơi đó có ba mẹ yêu thương nàng, còn có anh trai!

Bọn họ hiện tại không tìm thấy nàng, nhất định rất sốt ruột!

****************************

Chương 28: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm 11

Lâm Hồi Âm lung tung nâng tay, bắt được tay Dạ Huyền, ý đồ gạt cánh tay hắn xuống.

Nhưng không làm nên trò trống gì.

Thậm chí nàng còn có cảm giác hô hấp càng ngày càng tắc, như tùy thời có thể hít thở không thông.

Nàng không thể chết được... Tuyệt đối không thể... Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, liền mở miệng, đứt quãng, ấp úng nói:"Ngươi... là một... đại nam... nhân, đi... ức hiếp một... thiếu nữ... như ta... còn... ra thể... thống gì,... có bản... lĩnh, ngươi cùng... ta cá một phen!"

Sắc mặt Dạ Huyền hơi thay đổi, sát ý nổi lên bốn phía.

Lâm Hồi Âm run rẩy.

Nàng không biết phép khích tướng này có thể dùng không, nhưng là đối với một nam tử kiêu căng tự phụ mà nói, tất nhiên là có tác dụng đi!

Lâm Hồi Âm tay nắm thành quyền, nhắm mắt lại, yên lặng chờ.

Quả nhiên, lực đạo của nam tử trên cổ minh dần dần lơi lỏng xuống dưới.

Cho đến khi, buông ra.

Lâm Hồi Âm cong người, kịch liệt ho khan, trong lòng lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Không đợi nàng phục hồi tinh thần, giọng nói của Dạ Huyền lại một lần nữa truyền đến:"Đừng đắc ý quá sớm, phép khích tướng cũng không nhất định có thể bảo trụ mạng của ngươi!"

Dừng một chút, Dạ Huyền hoa lệ yêu dã, trong thanh âm để lộ ra cuồng vọng tự đại:"Phải biết rằng, chỉ cần ta không muốn ai sống, người đó nhất định phải chết!"

Sinh mạng vạn vật, ở trong mắt hắn, bất quá giống như con kiến bình thường, khinh thường để ý!

Thật không ngờ, suy nghĩ của nàng cẩn thận che đậy lại bị hắn xem thấu...... Lâm Hồi Âm nháy mắt, cố gắng đối với Dạ Huyền ha ha cười, lông mi thật dài còn lộ vẻ vừa mới bị hắn làm đau mà vương giọt lệ, vô tội nói:"Ân ân, ta biết ngươi rất lợi hại, ta thật cao hứng nghĩ ngươi sẽ hưng trí chơi với ta, chúng ta lúc này đây liền cá một phen, ta có thể ở cạnh ngươi sống quá ba ngày!"

Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, ánh mắt lại trở nên có chút yêu dị, nữ tử này thực kỳ lạ, cũng dám cùng hắn đánh đố, nhưng lại dám cá ở bên người hắn ngây ngốc ba ngày... Phải biết rằng, Đông Hoang Tây Lương, vô luận thần tiên yêu ma, sau khi nhìn thấy hắn, không phải thống khoái tiến lên, thì sẽ là chạy trối chết, không một người nguyện ý ở bên người hắn, từ khi sinh ra đến bây giờ, 5000 năm ... Hắn đều cô độc, một thân một mình...

Dạ Huyền mâu quang chớp động, lưu quang tràn đầy, hồi lâu, hắn ngữ khí đạm mạc nói:"Không cần phiền như vậy, một đêm là được rồi!"

Thật sự là tên tự kỷ...... Lâm Hồi Âm đáy lòng thầm thở dài một câu, bất quá như vậy cũng tốt, một đêm so với chết ngay tốt hơn rất nhiều, Lâm Hồi Âm ngoan ngoãn gật gật đầu,"Tốt, một đêm thì một đêm, chỉ cần một đêm, ta có thể kiên trì, ngươi sẽ không thể giết ta!"

Dạ Huyền mặt than gật đầu.

Lâm Hồi Âm thấy hắn đồng ý, lá gan lớn một ít, tiếp tục đàm luận quy tắc:"Xét thấy ngươi có vẻ lợi hại, ta có vẻ nhu nhược, cho nên chúng ta phải đặt quy tắc rõ ràng!"

Vẻ mặt Dạ Huyền bắt đầu mất kiên nhẫn.

****************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro