C50-51: Ngày thứ sáu của sáu ngày bảy đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Ngày thứ sáu của sáu ngày bảy đêm (1)


"Ta đã sớm muốn đánh ngươi. Chẳng qua trước đây ta không đánh lại ngươi. Tuy không biết tại sao hôm nay ta có thể bộc phát lực lượng cùng tốc độ như vậy nhưng chỉ cần ở chung, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đáp trả lại ngươi đâu!"

"Cái tát thứ nhất này, là ta trả lại cho ngươi ngày hôm qua lật lọng và vũ nhục ta. Cái tát thứ hai, là trả lại cho ngươi vừa rồi muốn lợi dụng ý nghĩ của ta!"

"Ta cảnh cáo ngươi. Cho dù ngươi và Triều Ca có thâm thù đại hận gì, nhưng xin ngươi đừng kéo ta xuống nước!"

"Chuyện tình của huynh đệ các ngươi lúc đó, ta tuyệt đối không quan tâm, Nhưng điều đầu tiên ta muốn ngươi hiểu được: Ta không dễ chọc!"

Lâm Hồi Âm không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Tốc độ cùng sức mạnh so với ngày trước tăng lên vài nghìn lần.

Nhưng nàng cũng biết, hắc thái tử trước mặt mình, mạnh như thế nào. Nàng chỉ chiếm ưu thế trong nhất thời. Nếu hắn thực sự đứng lên phản kích, trời mới biết giây tiếp theo đầu của nàng có thể rơi xuống đất hay không!

Lâm Hồi Âm đánh Dạ Huyền xong, đáy lòng bực bội hướng về phía cửa đi ra ngoài.

Nàng muốn nhanh chóng tìm được Hoàng thái tử.

Trong nháy mắt, Lâm Hồi Âm đã biến mất trước mặt Dạ Huyền.

Dạ Huyền chưa từng bị người nào liên tục tát qua hai cái!

Hơn nữa lại là một nữ nhân không biết tiên thuật tát hai cái!

Hắn cắn chặt răng, đáy lòng bốc lên lửa giận, giống như muốn xé rách nàng một cách tàn nhẫn.

Nhất định là Triều Ca!

Tuyệt đối là Triều Ca!

Hắn ta đã cho nàng ăn tiên đan, có thể làm cho một phàm nhân ở trong thời gian ngắn nhanh chóng bộc phát ra tốc độ cùng sức mạnh lợi hại như thần tiên yêu ma!

Hồng y tóc bạc yêu nghiệt nam tử, đột nhiên giơ lên cánh tay, một cỗ dày đặc yêu khí ở trên người hắn bạo phát ra, tiếp theo đôi mắt của hắn trở nên đỏ như máu.

Triều Ca, Triều Ca, ngươi thực sự nghĩ như vậy, ta không thể giết nàng?

Công hiệu của tiên đan, nhiều nhất cũng chỉ ba canh giờ. Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể cho nàng ăn bao nhiêu tiên đan!

Đài ngắm sao.

Hai đầu gối của Liễu Nhiễu quỳ xuống ở chính giữa, hai mắt khép kín, mi tâm khẽ nhăn lại, có bạch quang ở trong tay nàng đang lưu chuyển.

Thân thể của nàng đứng sau bạch y của Triều Ca.

Thật lâu sau, bạch quang lượn lờ ở trong tay dần dần tiêu tán. Đến khi không còn nữa, nàng mới chậm rãi mở mắt, đứng lên, mở miệng hỏi Triều Ca: "Ngài thật sự muốn đưa nàng ấy trở về sao?"

Triều Ca không nói gì, vẻ mặt có chút hờ hững.

"Nàng là Thanh Âm chuyển thế, là người mà nghìn năm qua ngài không thể quên." Thanh âm của Liễu Nhiễu có chút nhẹ nhàng, nhưng Triều Ca lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Lông mày hắn đột nhiên nhăn lại, tay nắm thành quyền, trên mặt vẫn thanh cao như trước. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, thản nhiên nói: "Liễu Nhiễu, từ khi mẫu hậu ta mất, Dạ Huyền cùng ta lại đối chọi gay gắt. Ta cứu Hồi Âm, Dạ Huyền tuyệt đối muốn giết chết nàng. Hơn nữa buổi sáng hôm nay, Hồi Âm lại chọc giận Dạ Huyền, nàng là một phàm nhân, không biết tiên thuật, tay không có sức trói buộc, ở nơi này quá nguy hiểm, không bằng để nàng về nhà."

Tối hôm qua hắn cho nàng một viên tiên đan. Nhưng viên tiên đan kia, chỉ có thể cho nàng vào thời khắc mấu chốt tự bảo vệ mình một lần.

Mà tiên đan kia hắn chỉ có một.

****************************


Chương 51: Ngày thứ sáu của sáu ngày bảy đêm (2)


Hắn bố trí kết giới, Dạ Huyền có thể dễ dàng xâm nhập. Dạ Huyền của ngàn năm sau, so với tưởng tượng của hắn mạnh hơn rất nhiều.

Bảo hộ Hồi Âm là biện pháp duy nhất, tính mạng của nàng mới thoát khỏi sự uy hiếp của Dạ Huyền.

Nhưng, Dạ Huyền là đệ đệ của hắn....

Triều Ca kéo suy nghĩ trở lại, mặt mày có chút sâu xa, tiếp tục thản nhiên mở miệng: "Huống chi, nếu bây giờ ta không đưa nàng đi, ta sợ về sau sẽ luyến tiếc nàng."

Vẻ mặt của Liễu Nhược khẽ biến đổi, cuối cùng nhẹ nhàng mím môi, nói: "Tối hôm nay, lúc Thất Tinh phương Bắc trở thành một chuỗi, chính là thời cơ tốt để nàng trở về. Qua đêm nay, chỉ sợ phải đợi thêm mười năm."

Đêm nay....Nhanh như vậy....

Vẻ mặt của Triều Ca chợt sầm xuống, cuối cùng cũng không nói gì nữa, gật đầu với Liễu Nhiễu, xoay người rời đi.

Khi Triều Ca trở lại đại điện, uống đan dược bùng phát quá nhiều năng lượng của Lâm Hồi Âm. Vì không chịu được độ mạnh yếu của đan dược, nàng đang muốn đi ngủ.

Thị nữ thấy hắn tiến vào, cung kính quỳ xuống đất: "Hoàng thái tử___"

Triều Ca sợ quấy nhiễu người đang ngủ trên giường, giơ tay lên, ý bảo bọn họ không lên tiếng, chỉ ra ngoài cửa đại điện, môi mỏng khẽ phân phó: "Đi ra ngoài."

Thị nữ rời đi không một tiếng động, đại điện trở nên yên tĩnh. Triều Ca lãnh đạm tiêu sái đến bên giường, vén lên màn che, im lặng nhìn nữ tử đang ngủ trên giường. Thái độ của hắn vốn bình tĩnh, lại quay cuồng nổi lên sóng lớn mãnh liệt.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, khi còn sống, hắn có thể tận mắt thấy nàng xuất hiện.

Một ngàn năm qua, khi người ta đang yên tĩnh trong giấc ngủ, hắn vẫn luôn hoài niệm nàng, sau đó đáy lòng tràn ngập ảo não. Năm đó hắn không thể bảo hộ nàng chu toàn, hại nàng hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi.

Nhưng hiện tại, mặc dù hắn không biết thất hồn lục phách của nàng đã được ai bảo tồn, số mệnh mới có thể luân hồi. Nhưng hắn biết, hắn chắc chắn sẽ không để cho nàng chịu oan ức cùng khổ sở một chút nào nữa.

Trong phòng thật im lặng, Lâm Hồi Âm ngủ không hoàn toàn an ổn, miệng vẫn thì thào nói mê.

"Ba, mẹ, anh...Con muốn về nhà....Về nhà...."

"Về nhà....Về nhà...."

Triều Ca nghe những lời này của nàng, nhìn chằm chằm nàng, đáy lòng dần trở nên bình tĩnh...

Hắn vốn luyến tiếc không muốn đưa nàng đi, nhưng trong mơ, mong muốn của nàng đều là được trở về thế giới kia.

Ngàn năm sau, có thể thấy nàng còn sống, là tin tức tốt nhất hắn biết được.

Bởi vậy, hắn không có khát vọng hay yêu cầu xa vời, giữ nàng ở lại thế giới vốn không thuộc về nàng.

Nàng bây giờ, đã quên mất Đông hoang đại lục, quên mất hắn.

Trong đầu của nàng, là một thế giới hoàn toàn mới, đời người hoàn toàn mới.

Đấy mới là thế giới mà nàng muốn.

Ngàn năm trước, hắn đã phải trơ mắt nhìn nàng chết một lần. Ngàn năm sau, hắn không cho phép bất cứ ai làm hại đến nàng.

Ngàn năm trước, Dạ Huyền và Thanh Âm là hảo bằng hữu, nhưng ngàn năm sau, Dạ Huyền không còn là thiếu niên tuấn lãng tiêu sái kia nữa, mà rất hận hắn. Nếu Dạ Huyền biết đây là Thanh Âm chuyển thế, lại biết đây là người hắn yêu nhất, sợ rằng càng hận không khiến cho hắn khổ sở đến chết!

****************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro