Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đợi Vũ Văn  Thượng đi, Trầm Vân lập tức chạy về phía cửa phòng rồi đóng cửa phòng  lại, sau đó xoay người, nhướng mày cười hì hì đi đến bên cạnh bàn. Hướng  về phía Đường tỷ cười quỷ dị: "Đường tỷ, vài ngày nữa tỷ sẽ vào cung.  Đường muội ta đây muốn toàn lực giúp đỡ, bây giờ ta sẽ chỉ tỷ cách khống  chế phu quân. Thay vì đấu đá với những nữ nhân trong cung, không bằng  nắm chặt lòng của thái tử, khiến thái tử đối với tỷ muốn ngừng mà không  được, không có tỷ thì không sống nổi." Trầm Vân đắc ý bô bô nói, nói một  hiểu mười, Trầm Lạc nghe được sợ hết hồn hết vía, khi còn bé, Trầm Vân  và nàng đều do dì chăm sóc, cùng đi học với nhau. Sao lớn lên tính tình  lại khác nhau một trời một vực thế này?

"Đường tỷ, những thứ này  đều là báu vật trong báu vật mà ta lựa ra cho tỷ, ta cẩn thận nói qua  với tỷ nè." Trầm Vân vừa nói vừa kéo cuộn tranh mở ra, cuộn tranh mở ra  đến đâu, nụ cười trên mặt Trầm Vân càng đậm đến đó. Khi Trầm Lạc hoàn  toàn thấy rõ nội dung hình ảnh vẽ cực kỳ sống động trong cuộn tranh thì  nàng cả kinh kêu lên: "Này, này, thật mắc cỡ." Mặt Trầm Lạc đỏ bừng, chỉ  cảm thấy có một cỗ máu xông thẳng lên ót, đầu óc choáng váng, hoa mắt  chóng mặt.

Trầm Vân liếc Trầm Lạc, tự nhiên lên lên tiếng; "Xấu  hổ cái gì chứ, Đường tỷ, tối qua tỷ cùng thái tử đã làm chuyện kia rồi.  Đã tự mình trải qua cảm giác đó, nhìn hình vẽ thôi có là gì chứ. Trong  bức họa vẽ khá huyền bí. Dân lấy no ấm là trời, muốn nắm giữ trái tim  nam nhân thì nghệ thuật phòng the chính là lương thực! Nếu cao siêu  thành thục ở phương diện này, thái tử lại là người trẻ tuổi nhiệt huyết  đầy người, đâu thể cưỡng lại sự hấp dẫn được chứ. Ai ya, Đường tỷ, đừng  quay đầu, nhìn kỹ cho ta."

Trầm Vân dứt lời trực tiếp đưa tay  xoay đầu Trầm Lạc lại. Trầm Lạc bị buộc nhìn về phía hình vẽ mắc cỡ,  trên giấy vẽ tổng cộng có bốn hình, bốn đôi nam nữ với bốn loại tư thế  khác nhau.

Bàn tay nhỏ bé của Trầm Vân chỉ ở góc trên bên trái,  hết sức nghiêm túc mở miệng: "Đường tỷ, đây là tư thế bình thường nhất.  Nam trên nữ dưới, nữ nhân đem chân giắt ngang hông nam nhân. Dĩ nhiên,  lúc làm chuyện kia chân sẽ vì động tác quá mức kịch liệt mà trượt xuống,  cho nên nam nhân vì muốn hưởng thụ nhất định sẽ dùng tay nắm chặt hai  chân nữ nhân nâng lên. Chậc, chậc."

Nhìn tư thế này, suy nghĩ của Trầm Lạc vô thức nhớ đến tối qua, tư thế đầu tiên của nàng và Vũ Văn Thượng chính là tư thế này.

Trầm  Vân còn đang thao thao bất tuyệt giảng giải về tư thế thứ nhất trong  bức họa, Trầm Lạc lại nhìn trộm về hình vẽ góc trên bên phải. Ưmh, cái  tư thế này tối qua không có, nữ trên nam dưới, tay của nam nhân cầm thật  chặt hai bầu ngực của nữ tử, nữ tử ưỡn cao đầu, từ từ đem vật kia của  nam tử nhét vào phía bên dưới. Trầm Lạc cảm thấy kì lạ, động tác chủ  động đem vật kia nhét vào hạ thể chẳng phải là muốn đau chết sao.

Trầm  Vân thấy Đường tỷ như như mất hồn thì gõ bàn tay nhỏ bé xuống mặt bàn,  miệng nhỏ chu ra: "Đường tỷ, tỷ phải nghe cẩn thận nhé. Ta biết tuy  ngoài mặt tỷ rất khuôn phép nhưng thực ra gan tỷ rất lớn. Thái tử luôn  đè ép tỷ, tỷ hẳn phải tìm một cơ hội để vùng lên. Đường tỷ, tỷ đừng nói  với ta tỷ không nghĩ đến chuyện vùng lên nghe, thật muốn xem bộ dạng của  thái tử vô sĩ đó khi ngoan ngoãn nghe lời tỷ. Ưmh, đây là tư thế thứ  hai, nữ tử muốn thực hành tư thế này phải hết sức dũng cảm, so với tư  thế nam trên nữ dưới thì tư thế này đau hơn. Nhưng tư thế này so với tư  thế thứ nhất thì sẽ hưởng thụ nhiều hơn. Đường tỷ, tối qua tỷ cùng thái  tử dùng tư thế nào vậy?" Trầm Vân nhìn về phía đường tỷ, trong nghi ngờ  mang theo sự chờ mong.

Trầm Lạc xấu hổ, ho nhẹ ra tiếng. Tư thế  tối qua...hơi nhiều. Trầm Vân thấy Đường tỷ không lên tiếng, không khỏi  bắt đầu suy đoán: "Ưmh, theo như tính tình của thái tử bá đạo vô sỉ,  nhất định là nắm thế chủ động ở phương diện này. Đường tỷ, nhất định là  nam thượng nữ hạ đúng không. Chậc chậc, thái tử thật sự là dũng mãnh vô  địch, làm động tác này nam nhân rất mất sức."

"Vân Vân, đừng nói  nữa. Cữu cữu, dượng Hai bọn họ có ở phòng khách không? Tiểu di mẫu có  tới không?" Trầm Lạc vừa nói vừa muốn cuốn bức họa lại. Trùng hợp tầm  mắt chuyển qua hai bức hình còn lại trên cuốn tranh. Đây, dưới góc trái  thế mà lại vẽ một đôi nam nữ ở trong bụi cây, thân trên nữ tử hoàn toàn  xích lõa, xiêm áo bị nam tử kéo xuống tới bên hông, làn váy bị bàn tay  nam tử xốc lên, còn thân trên của nam tử kia vẫn mặc áo chỉnh tề, chỉ có  chiếc quần phía dưới là tuột đến mắt cá chân, lộ ra thứ cực kì to lớn  kia. Trầm Lạc kinh ngạc không nói nên lời, chuyện này còn dám làm ở bên  ngoài? Không sợ bị người khác nhìn thấy sao?

Trầm Vân đứng bên  cạnh cười hắc hắc: "Đường tỷ, thứ tỷ đang xem được gọi là dã hợp, kích  thích lắm đấy. Bị lửa dục khống chế, tâm nhột khó chịu lại lo lắng bị  người khác nhìn thấy, cảm giác này thật sự chỉ có người trong cuộc mới  hiểu được. Trên sách nói rồi, cho dù là người hết sức chỉnh tề, nghiêm  túc, thì cũng đều muốn dã hợp. Đường tỷ, tỷ đừng trừng mắt lớn như thế.  Dã hợp này chưa tính là mãnh liệt nhất đâu." Trầm Vân vừa nhấc mày, khóe  miệng mang theo nụ cười quái dị.

Đầu ngón tay Trầm Lạc chỉ hình  vẽ nam nữ đang dã hợp: "Này, cái này cũng không phải mãnh liệt nhất  sao? Rốt cuộc cái gì mới là mãnh liệt nhất? Thật không thể tin được."

"Hừ,  đối với phương diện này Thái tử chắc chắn hiểu biết nhiều hơn tỷ, xem  chừng thái tử nhất định là muốn cùng tỷ thử qua từng chiêu. Đường tỷ, tỷ  cần phải chuẩn bị sẵn sàng, thân thể phải khỏe mạnh một chút. Đem thái  tử nắm vững vàng vào trong lòng bàn tay, để bọn nữ nhân kia có muốn đào  góc tường cũng không thành công. Có ta ở đây, tỷ đừng lo lắng về phương  diện này. Chỉ cần tỷ bỏ qua những thứ lễ nghĩa kia, buông thả lá gan."  Trầm Vân đưa tay vỗ vai Đường tỷ, tỏ vẻ khích lệ.

"Vân Vân, muội đừng có ghẹo ta."

Trầm  Vân một tay chống nạnh; "Đây không phải là trêu ghẹo, đây là lời nói  nghiêm chỉnh, lợi hại nhất đấy. Đường tỷ, cái này người bình thường cũng  không dám đâu. Nam tử nhét cự long vào hạ thể của nữ nhân. Nhưng hạ thể  của nữ nhân có đến hai nơi nha. Một là nơi là chỗ nguyệt sự ra, nới còn  lại là nơi thải chất bẩn phía sau."

"Ối, Vân Vân, muội đừng nói  nữa, muội không biết xấu hổ à." Trầm Lạc trợn mắt nhìn Trầm Vân một  cái, sau đó mặc kệ Trầm Vân ngăn cản như thế nào, Trầm Lạc cũng không  muốn nghe nữa. Đưa tay vuốt lưng Trầm Vân, đẩy nàng ra khỏi phòng. Trầm  Vân không cam lòng, lúc gần đi cũng không quên dặn dò Đường tỷ: "Đường  tỷ, tỷ cần phải xem cho kỹ đó, sẽ không thiệt thòi đâu. Ở phương diện  này chắc chắn Thái tử hiểu biết nhiều hơn tỷ, tỷ không thể bị hắn dắt  mũi được. Các vị thiên kim khuê các chắc chắn không buông thả ở phương  diện đâu. Tỷ phải cân nhắc thật kĩ đấy."

Trầm Vân vừa dứt lời,  rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại. Trầm Vân bị nhốt ở bên ngoài, bất  đắc dĩ nhún vai một cái. Vì sao mọi người đều thận trọng ở phương diện  này như thế. Điều này rất quan trọng, tính là việc lớn cả đời. Không có  cái này, thì trẻ con cũng không được sinh ra đâu. Thôi, Đường tỷ, ta chỉ  có thể giúp tỷ đến đây. Mới vừa rồi thái tử nói Hà Đại mỹ nhân ở khách  sạn Lăng Nguyệt, mình nên tính chút thời gian tìm đến Lăng Nguyệt huyện  thôi. Nếu như Hà mỹ nhân có dáng dấp cực kỳ đẹp, nàng nhất định không  tiếc giá nào để lừa được hắn vào tay.

Trong phòng, Trầm Lạc tất  nhiên không biết suy nghĩ cẩn thận tinh tế của Trầm Vân, đỏ mặt lập tức  thu dọn một đống bảo bối gối đầu giường của Trầm Vân nhét toàn bộ vào  phía dưới tủ treo quần áo. Sau đó, lại đi đến bên cạnh bàn tiếp tục may  túi thơm. Thấy đầu ngón tay bị kim đâm lưu lại một điểm nhỏ, Trầm Lạc  liền nghĩ tới dáng vẻ khi Vũ Văn Thượng ngậm đầu ngón tay mình, hơi  nhướn mày, khóe môi tươi cười. Sao lại nhớ đến Vũ Văn Thượng nữa rồi,  trước đó tránh hắn không kịp, bây giờ lại luôn nhớ đếnhắn. Có phải  nguyên nhân vì mình và hắn đã làm chuyện kia không?

Tài nghệ may  vá của Trầm Lạc là do Bạch Ngữ Mặc tự tay dạy. Dì hai có lúc cũng sẽ  tới đây dạy thêm một chút. Vì vậy, tài nghệ của Trầm Lạc so với mẫu thân  cao hơn một phần, nhưng lại không cao hơn dì hai. Nhưng mà nói đến thêu  thùa thì lại không có tài nghệ tuyệt đỉnh hơn tú nương đệ nhất được.  Ưmh, bây giờ đệ nhất tú nương đang là chủ mẫu của Chúc gia.

Lão  gia hiện tại của Chúc gia vì muốn cưới Đệ nhất tú nương mà từ bỏ Trưởng  Công chúa, hành động này tất nhiên là chọc đến phụ hoàng của trưởng công  chúa, tức là gia gia của Vũ Văn Thượng.

Haz, Trưởng công chúa  kia cũng là nô lệ của tình yêu, cuối cùng hạ sinh một đứa con, hiện nay  là Nhị thiếu gia Chúc gia. Nhưng cuối cùng vẫn không chiếm được tình yêu  như trước. Gia gia Vũ Văn Thượng tức giận vì nữ nhi làm mất mặt hoàng  tộc, từ đó ân đoạn nghĩa tuyệt. Chúc gia cũng bắt đầu bị chèn ép, từ từ  xuống dốc. Cho nên chủ mẫu Chúc gia vẫn còn làm ở cửa hàng của Thẩm gia.  Đối với việc này, Trầm Lạc cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Sau  khi may xong túi thơm, Trầm Lạc đem khăn tay dính lạc hồng bỏ vào trong  túi thơm. Túi thơm này đã được làm cực kỳ khéo léo, không biết có để  vừa hộp gấm kia không?

"Biểu tỷ." Giọng biểu muội Bạch Mạn Thanh  vang lên bên ngoài, Trầm Lạc vội vàng đem túi thơm bỏ vào trong tủ quần  áo. Sau đó bước tới đẩy cửa phòng ra.

"Biểu tỷ, thái tử đi rồi,  đại cô phụ cho gọi tỷ đến thư phòng một chuyến. Ta và phụ mẫu cũng phải  đi thôi, thái tử sắp cử hành quan lễ, bách quan chúc mừng. Phụ thân  cùng dượng Hai đều phải vội về Kinh Thành."

Không ngờ gia đình cữu cữu cùng dượng Hai phải đi nhanh như thế. Dì nhỏ vẫn còn chưa tới nữa mà.

Trầm  Lạc bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại cùng Bạch Mạn Thanh ra khỏi viện.  Bạch Mạn Thanh cùng với Trầm Lạc đi trên con đường nhỏ, đôi môi khép  khép mở mở như có gì đó muốn nói rồi lại không biết nói như thế nào.  Trầm Lạc nhìn thấu Bạch Mạn Thanh đang có chuyện muốn nói, cùi chỏ khẽ  chọc cánh tay Bạch Mạn Thanh: "Mạn Thanh, có lời gì muốn nói cứ nói  thẳng. Không phải trước kia muội rất dũng cảm sao, ấp a ấp úng như vậy  không giống tính cách của muội."

Bạch Mạn Thanh nghe vậy, trên  mặt nở nụ cười: "Biểu tỷ, thái tử coi trọng tỷ như vậy, sau này nhất  định sẽ đối xử với tỷ không tệ. Ở trong cung, tỷ cần phải để ý. Không  nên giống ta trước kia, bị người ta đẩy xuống nước cũng không biết là ai  làm. Còn có..." Trầm Lạc híp mắt nhìn Bạch Mạn Thanh, câu nói phía sau  của Bạch Mạn Thanh mới là trọng điểm.

"Biểu tỷ, tỷ còn nhớ rõ nhị hoàng tử không? Người cứu ta lên bờ ấy?"

Trầm Lạc gật đầu một cái, nam tử ấm áp như ngọc, tuấn tú thanh nhã. Bạch Mạn Thanh vẫn còn lưu luyến nhớ thương nhị hoàng tử?

"Biểu  tỷ, tỷ giúp ta chú ý nhị hoàng tử một chút thôi. Mặc dù, cha mẹ ta  không đồng ý ta đến gần Nhị hoàng tử, biểu tỷ tỷ cũng không đồng ý.  Nhưng ... Biểu tỷ, tỷ hãy giúp ta một chút được không?"

Trầm Lạc  nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Mạn Thanh, nhị hoàng tử, thật sự là  người phóng khoáng thoải mái hiếm có. Nếu không phải có thân phận hoàng  tử này, sợ là hắn đã sớm bay ra khỏi hoàng cung.

"Mạn Thanh,  chuyện này cũng phải xem ý nhị hoàng tử. Tuy là hoàng tử không được sủng  ái, nhưng tốt xấu gì sau này cũng là một vương gia. Nếu như là muội có ý  định với hắn, cha mẹ muội chịu, nhưng cũng cần hoàng thượng hoàng hậu  cho phép nữa."

Bạch Mạn Thanh lắc đầu một cái: "Biểu tỷ, tỷ hãy  giúp ta đi. Nếu không, mẫu thân tìm chồng cho ta. Ta không quen không  biết nam tử kia, ta không muốn cứ như vậy thuận theo ý cha mẹ mà gả đi."

"Mạn  Thanh, nếu có thể ta đương nhiên có thể giúp muội. Chuyện tình cảm này  cũng không gấp, còn phải xem muội với nhị hoàng tử có duyên phận hay  không. Đến thư phòng rồi, ta vào đây."

Bạch Mạn Thanh nhìn biểu tỷ vào thư phòng, cái miệng nhỏ mấp máy.

"Mạn  Thanh, đến, cáo biệt đại bá mẫu đi, chúng ta phải đi rồi." Âm thanh mẫu  thân từ sau truyền đến, Bạch Mạn Thanh xoay người, ngoan ngoãn đi tới  trước Bạch Ngữ Mặc.

"Mộc Vân, nha đầu Mạn Thanh cũng có thể tìm  nhà chồng rồi. Không quan trọng giàu có hay không, quan trọng nhất chính  là nhân phẩm. Haz, Lạc nhi nhà chúng ta, hazz." Bạch Ngữ Mặc lắc đầu,  trong lòng vẫn đau nhức.

"Đại tỷ, mọi việc nên nhìn về phía  trước. Nói không chừng, Lạc nhi ở trong cung lại như cá gặp nước, không  phải đại tỷ phu đang ở thư phòng dạy đấu pháp cho con bé sao." Mộc Vân  vỗ vai Bạch Ngữ Mặc cười nói.

Bạch Mạn Thanh vẫn mang vẻ mặt  lạnh nhạt, không chút lo lắng nào. Đại cô, thái tử sao lại để người khác  làm biểu tỷ tổn thương được chứ, mệnh biểu tỷ đúng là quá tốt.

Bên trong phòng

"Nha đầu bảo bối, cầm quyển sách này xem một chút."

Trầm  Lạc cúi đầu nhìn phụ thân đặt trên bàn một quyển sách da đen mỏng manh,  trên đó viết hai chữ màu đen thật to, đấu pháp. Đưa tay cầm quyển sách,  chữ bên trong vẫn chưa khô mực. Trong đó viết phải ở chung với ngoại  nhân như thế nàp, làm thế nào chiếm được thế thượng phong, làm sao phân  biệt người xấu người tốt cùng với ám toán người khác ra sao.

"Nha  đầu bảo bối, đây là phụ thân tự mình viết. Trước khi vào cung, con hãy  nghiên cứu thật kỹ, một chữ cũng không cho quên, hơn nữa từ giờ con theo  ta tới cửa hàng làm việc. Nếu đã quyết định vào cung rồi thì con phải  nhớ. Con là nữ nhi Trầm Lương ta, nhất định không được để người khác khi  dễ. Nếu con bị người khác khi dễ một thước, con phải đòi lại một  trượng. Ngay cả Thái tử cũng không có ngoại lệ."

Trầm Lạc giật  mình, vẫn nghe người bên ngoài nói, gia chủ Trầm Lương của Trầm gia đối  với người trong nhà rất tốt nhưng đối với người ngoài mười phần âm hiểm  giả dối. Trầm Lạc cảm thấy quyển sách trong tay nàng đột nhiên trở nên  vô cùng nặng nề. "Phụ thân người muốn truyền thụ cho con mưu kế âm hiểm  giả dối này sao."

Trầm Lương liếc khuê nữ một cái, tiếp theo thở  dài: "Nếu con có một nửa khôn khéo của ta thì đâu dễ dàng bị thái tử  lừa đi. Dễ dàng cưới được nha đầu bảo bối của ta như vậy." Trong lòng  Trầm Lương không khỏi buồn bực, ban đầu hắn theo đuổi Ngữ Yên không biết  đã tốn hết bao nhiêu tâm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro