Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm  nay là ngày đại tiểu thư Trẩm gia được làm lễ cập kê, Trầm Lạc dậy từ  rất sớm, nàng mặc áo quần màu hồng mà mẫu thân tự tay may cho nàng.

"Đại  tiểu thư, quần áo này người mặc thật đẹp." Tỳ nữ thân cận Đào Đào của  Trầm Lạc vui vẻ nói. Đại tiểu thư tuy không phải là đại mỹ nhân, nhưng  quanh thân cũng lộ ra sự thanh nhã. Hơn nữa lại được thái tử đương triều  nhìn trúng, rất nhanh sẽ trở thành thái tử phi.

Trầm Lạc nâng  váy đứng trước gương trang điểm nhìn trái nhìn phải, sau đó gật đầu hài  lòng. Lúc này, cửa phòng cạch một tiếng bị mở ra. Trầm Vân vui vẻ đi  vào, kéo tay Đường tỷ hướng ra bên ngoài. "Đường tỷ, mau mau tới phòng  khách thôi. Người làm kê lễ cho tỷ là nương của tiểu dượng, bà còn thức  dậy sớm hơn tỷ nữa, mọi người đang ở trong phòng khách chờ chánh chủ là  tỷ đấy."

Lúc này, Trầm Lạc đứng lên trên mặt nở nụ cười mong  đợi. Nàng biết được chuyện kê lễ, cũng biết như thế nào là kê lễ. Nhưng  vẫn không khống chế được vui sướng, đối với mỗi nữ tử thì làm kê lễ là  một chuyện cực kỳ quan trọng, là bước tiến trưởng thành của một nữ tử.  Trầm Vân ở ben cạnh cũng là như vậy, nếu được làm kê lễ, sẽ không có ai  nói nàng là trẻ con nữa, nàng có thể thưởng thức nam tử tuấn mỹ lớn mật  hơn nữa.

"Tới rồi, tới rồi, đại tiểu thư đã tới." Tên nô tài  đứng trước cửa phòng khách thấy bóng dáng đại tiểu thư thì vội vàng  ngẩng mặt lên lớn giọng hô. Trầm Lạc bước vào phòng khách trong tiếng  hoan hô, ngồi ở vị trí đầu chính là mẫu thân Tôn Thị của tiểu dượng, Tôn  Thị là lão nhân trường thọ nổi danh ở huyện Vân Hà, để bà tiến hành kê  lễ cho Trầm Lạc đúng là không thể tốt hơn. Hai bên trái phải của Tôn thị  lần lượt là gia chủ Trầm gia Trầm Lương cùng chủ mẫu đương gia của Trầm  gia là Bạch Ngữ Mặc.

Trầm Lạc phúc thân hành lễ với Tôn Thị,  dịu dàng nói: "Tôn nãi nãi cát tường." Tôn thị ngồi ở vị trí chính giữa  hiền lành cười với Trầm Lạc, "Lạc nha đầu, đứng dậy đi. Bây giờ chúng ta  bắt đầu làm kê lễ, Ngữ Yên, đã chuẩn bị tốt chưa?" Bạch Ngữ Mặc đứng ở  một bên gật đầu một cái, trên mặt nở nụ cười: "Đã chuẩn bị xong, chờ Lạc  nhi rửa mặt thôi."

Sau đó, nha hoàn bưng chậu gỗ đi vào, trên  chậu gỗ để một cái khăn tay. Tôn Thị ngoắc kêu Trầm Lạc đến, Trầm Lạc  bước đến trước người Tôn nãi nãi, sau đó cúi người quỳ xuống, hai đầu  gối chạm đất. Tiếng nước chảy rào rào vang lên, Tôn Thị thấm ướt khăn  tay sau đó vắt khô rồi nhẹ nhàng chùi mặt Trầm Lạc. Sau khi lau xong,  Tôn Thị xếp khăn tay ngay ngắn, Trầm Lương đứng phía bên tay trái nhận  lấy, sau đó vắt lên cạnh bên chậu nước rồi đưa cho nha hoàn mang đi.

Trầm  Lương nhìn dáng vẻ khuê nữ đang làm kê lễ, suy nghĩ không ngừng, giống  như nhìn thấy Bạch Ngữ Mặc lúc còn trẻ. Thời gian trôi qua thật là  nhanh, khóe miệng Trầm Lương nở nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn  kiều thê bên người. Tất nhiên là Bạch Ngữ Mặc cảm nhận được ánh mắt lưu  luyến của phu quân, ngẩng đầu lên hướng về phía phu nhân ấm áp cười.  Toàn bộ nha hoàn nô bộc trong phòng đều nhìn thấy cảnh này, đều không  khỏi cảm thán. Tình nghĩa của lão gia và phu nhân đúng là đánh bại năm  tháng, chỉ mong thái tử đối với đại tiểu thư cũng giống như lão gia đối  với phu nhân.

Tôn Thị ở bên trái đỉnh đầu Trầm Lạc sờ xuống  dưới, vừa vuốt vừa nói: "Tìm được phu quân, giúp chồng dạy con, hiền  lương thục đức." Sau khi dứt lời, tay Tôn Thị dừng lại trên đỉnh đầu  Trầm Lạc, thật lâu không có động tĩnh. Trầm Lạc biết, đây là nghi thức  tĩnh quỳ trong kê lễ, là xem xét sự kiên nhẫn của cô gái. Nếu cô gái  không có kiên nhẫn, về sau ở phương diện trị gia nhất định sẽ phạm sai  lầm.

Thời gian trôi qua, tiếng Tôn Thị vang lên: "Ngữ Yên, hôm  nay vấn tóc cho Lạc nha đầu hay là...?" Tôn Thị nói cực kỳ uyển chuyển hàm  súc, nếu là nữ tử đã gả cho người ta trước khi làm kê lễ, tại thời điểm  kê lễ sẽ phải dùng trâm Đào Mộc vấn tóc lên. Nếu là chưa gả, chỉ cần  đem trâm Đào Mộc kéo rời ba sợi tóc là đủ. Ý tứ thật sự của Tôn Thị là  Lạc nha đầu đã có nơi có chốn chưa?

Dĩ nhiên là Trầm Lạc biết ý  tứ thật của Tôn thị, nhưng trong lúc làm kê lễ thì nữ tử không thể nói  chuyện, đó là quy củ. Vì vậy, chuyện lớn này tự nhiên rơi xuống trên vai  mẫu thân.

"Tôn đại nương, không cần vấn tóc, kéo rời ba sợi tóc  đen là được." Bạch Ngữ Mặc lại gần nói nhỏ bên tai Tôn Thị. Tôn Thị vừa  nghe liền nhướn mày, trên mặt lộ ra nụ cười, ngay cả những nếp nhăn  trên mặt cũng sắp dính vào nhau: "Sau khi về nhà Khuynh Liên cũng chưa  nói với ta là Lạc nha đầu còn chưa cập kê đã có người coi trọng, đúng là  không tệ."

"Tôn đại nương, đây là trâm Đào Mộc." Bạch Ngữ Mặc  lấy từ ống tay áo ra trâm Đào Mộc đưa lên. Tôn Thị luôn miệng nói tốt  sau đó cầm lên. Tôn Thị đang muốn dùng trâm Đào Mộc này kéo tóc cho Trầm  Lạc thì tiếng huyên náo ở cửa chính truyền đến. Bạch Ngữ Mặc nhíu mày,  ngày hôm nay Lạc nhi làm kê lễ, người nào dám ở bên ngoài làm ồn? Tôn  Thị cũng nhíu mày, giờ đang là giờ phút mấu chốt của kê lễ, sao bên  ngoài lại náo loạn lên? Chỉ có Trầm Lương bình tĩnh tự nhiên, nhấc chân  đi đến cửa chính của phòng khách.

Gã sai vặt trông coi cửa lớn  Trầm trạch thở hồng hộc chạy vội tới cửa phòng khách khom người nói:  "Lão gia, phu nhân, Huyện lệnh đại nhân đến."

Trầm Lạc đang quỳ  trên mặt đất cũng hơi nghi ngờ ngay sau đó hiểu ra, có phải là ý chỉ  tuyển tú nữ được truyền xuống không? Huyện lệnh đại nhân là tới truyền  chỉ sao? Bạch Ngữ Mặc sau khi nghi ngờ cũng hiểu ra, hướng về phía Tôn  Thị cười cười: "Tôn đại nương, dừng lễ cập kê lại một chút đã. Lạc nhi,  theo ta ra ngoài."

Tôn Thị ngồi trên ghế gật đầu một cái, rồi  sau đó cầm chặt tay Trầm Lạc kéo nàng đứng lên. Kết quả là, Bạch Ngữ Mặc  đỡ lấy Tôn Thị, Trầm Lạc và Trầm Vân đi phía sau, cùng đi tới đình viện  bên ngoài phòng. Cả đám sai vặt, nha hoàn của Trầm gia đều đứng thẳng ở  bên cạnh.

Thịt béo trên mặt Huyện lệnh huyện Vân Hà vì cười mà  phải chen chúc với nhau, thấy gia chủ Trầm gia - Trầm Lương lập tức nâng  tay. "Trầm lão gia không cần đa lễ, lần này ta đến đây là để báo tin  mừng. Tên khuê nữ nhà ngươi ở trong danh sách tú nữ, trong cung vừa mới  hạ chỉ. Trầm gia thật sự là có phúc khí, nói không chừng còn có thể làm  thái tử phi sau này thành hoàng hậu của Nguyệt Tường quốc, Trầm gia sẽ  lập tức sẽ thành hoàng thân quốc thích. Đến lúc đó, huyện Vân Hà cũng sẽ  được hưởng phúc theo."

Huyện lệnh huyện Vân Hà càng ngày càng  chu đáo, trước đó ngày nào cũng tìm đến cửa hàng Trầm gia kiểm tra, ngày  hôm nay vừa cúi người vừa cúi đầu. Bạch Ngữ Mặc thấy sắc mặt huyện lệnh  huyện Vân Hà như vậy thì uất ức trong lòng cuối cùng cũng giảm, nhưng  nghĩ lại, ấm ức trong lòng được giải cũng đều là vì dính chút hào quang  của Thái tử. Khuê nữ của mình sắp phải vào cung vào cung, trong lòng lại  lo lắng. Lần này vào cung không biết một năm có thể gặp mặt một lần  không, cho tới bây giờ khuê nữ cũng chưa từng rời khỏi mình lâu như thế.

Trầm Lạc phát hiện mẫu thân khác thường, vươn tay vỗ nhẹ vai mẫu thân.

"Huyện  lệnh đại nhân nói như vậy là không đúng rồi, suy nghĩ của hoàng thượng  và thái tử không phải là thứ chúng ta có thể đoán. Nếu lời này để người  có ác ý nghe được, Lạc nhi vào cung sẽ gặp phiền toái."

Huyện  lệnh đại nhân nghe thế thì gương mặt hiện lên chút xấu hổ, cuối cùng chỉ  đành gượng cười: "Trầm lão gia nói phải, suy nghĩ của hoàng thượng và  thái tử không phải là điều chúng ta có thể đoán được."

"Ngươi  xem cha ngươi đang nói thật hay chỉ tỏ vẻ thôi?" Bạch Ngữ Mặc bị lời nói  nhất thời của phu quân làm cho tức cười, quay đầu sang nói nhỏ với khuê  nữ. Trầm Lạc cong khóe môi nở nụ cười: "Phụ thân là đang trêu đùa huyện  lệnh đại nhân đấy." lúc này Trầm Vân cũng lại gần, nhỏ giọng: "Đường tỷ  nhất định sẽ là thái tử phi, sau này có thể thành hoàng hậu. Đến lúc  đó, huyện lệnh lại càng thêm ân cần nịnh hót hơn nữa, tỷ nhìn sắc mặt  ông ta kìa."

"Mã đại thúc, đến phòng chi thu lấy chút bạc. Huyện  lệnh đại nhân, hôm nay khuê nữ nhà ta đang làm lễ cập kê, thật không  tiện chiêu đãi ngài."

Huyện lệnh vội khoát tay: "Ta chỉ đến báo  tin vui, sao lại dám làm phiền Trầm lão gia bày tiệc chiêu đãi chứ." Sau  đó, huyện lệnh lại khen ngợi Trầm Lạc từ đầu đến chân một lần rồi hí  hửng cầm một túi bạc lớn ra về.

Huyện lệnh huyện Vân Hà vừa đi,  Tôn Thị nghi ngờ hỏi: "Lạc nha đầu không phải là đã hứa gả cho người ta  sao, sao giờ lại biến thành tú nữ rồi?"

Trầm Vân cười cười, hai tay nắm tay Tôn Thị, vui vẻ nói: "Tôn nãi nãi, Đường tỷ nhà ta là được hứa gả cho người trong cung."

"Người trong cung?" Tôn Thị ngước mắt nhìn về phía Trầm Lạc.

Đúng  lúc này, tiếng vó ngựa truyền vào. Trầm Lạc kiễng chân nhìn ra cửa, là  một thị vệ mặc trang phục màu đen nhảy xuống ngựa bước tới. Trầm Lương  thấy thế, lập tức đi về phía cổng chính.

"Đường tỷ, không phải  là người trong cung đấy chứ? Hay là thái tử lại đến!" Trầm Vân trợn tròn  mắt, âm thanh không khỏi càng lúc càng lớn. Tôn Thị cuối cùng cũng đã  hiểu, thì ra là Lạc nha đầu được hứa gả cho thái tử.

"Vân Vân,  làm sao có thể thế được chứ? Hắn là thái tử đương triều, phải giúp hoàng  thượng xử lý chính sự, sao có thể tự tiện rời khỏi cung?" Trầm Lạc vừa  lắc đầu vừa nói.

Trầm Vân bĩu môi: "Cũng không hẳn, Đường tỷ, tỷ còn không rõ tính tình của thái tử sao? Bọn họ đang tiến vào kìa."

Mấy  người thị vệ mặc trang phục màu đen đi theo Trầm Lương tiến vào trong  sảnh trước đình viện, người dẫn đầu đám thị vệ mở bức họa nhìn hướng về  phía Trầm Lạc, sau đó đem bức họa giao lại cho một tên thị vệ đứng kế  bên, nhanh chóng đi về phía Trầm Lạc.

Đến trước mặt Trầm Lạc,  thị vệ quỳ xuống hành lễ, trên tay dâng lên một cây trâm Đào Mộc bình  thường, hình dáng bên ngoài gồ ghề: "Trầm cô nương, tối qua điện hạ  truyền lệnh xuống, sai thuộc hạ cấp tốc mang cây trâm Đào Mộc này tới  đây."

Trầm Lạc nhìn phụ thân cùng mẫu thân một chút, rồi đưa tay  nhận lấy. Cây trâm Đào Mộc này bên ngoài nhìn gồ ghề, xấu xí, hiển  nhiên người đã làm ra cây trâm này có khả năng điêu khắc rất tầm thường.  Sờ ở trong tay cũng không thoải mái.

Tên thị vệ đứng dậy, hướng  về phía Trầm gia gia chủ cùng Trầm gia chủ mẫu hành lễ: "Trầm lão gia,  Trầm phu nhân, thứ lỗi về sự quấy rầy này, thuộc hạ xin cáo lui."

Được Trầm lão gia gật đầu ý, mấy tên thị vệ vội vã rời đi.

Trầm  Lạc cúi đầu nhìn kỹ cây trâm Đào Mộc trong tay, phát hiện ra cây trâm  này có điểm không bình thường. Trên cây trâm thế mà lại khắc tên nàng,  Trầm Lạc. Mắt Trầm Vân rất tinh, dĩ nhiên cũng phát hiện ra điều này,  sau đó nhảy cẫng lên: "Cây trâm Đào Mộc này không phải là do điện hạ tự  khắc đó chứ?" Bạch Ngữ Mặc cũng cúi nhìn kỹ cây trâm trong tay Trầm Lạc,  thấy phía trên có khắc tên khuê nữ của mình, khẽ cười: "Tâm tư thái tử  rất tinh tế." Dứt lời, Bạch Ngữ Mặc quay sang nói với Tôn Thị: "Tôn đại  nương, hãy dùng cây trâm Đào Mộc này gỡ tóc cho Lạc nhi."

Tôn Thị nhìn cây trâm trong tay Trầm Lạc, gật đầu: "Dùng cây trâm Đào Mộc tự tay làm này để gỡ tóc thì không gì tốt hơn."

Kết  quả là cây trâm Đào Mộc do tự tay Vũ Văn Thượng khắc đã phát huy được  công dụng của mình. Lễ cập kê của nữ tử cực kỳ quan trọng, mà quan trọng  nhất lại là cây trâm Đào Mộc kia. Cuối cùng Bạch Ngữ Mặc cũng nhẹ lòng,  mặc dù thái tử hơi vô sỉ, nhưng cậu ta đối xử với khuê nữ của bà tốt  không có chỗ chê. Trầm Vân cũng vui mừng cho đường tỷ, nhưng đối với  Trầm Vân mà nói thì làm cho Đường tỷ xoay người áp đảo thái tử vô sỉ  càng làm cho nàng thấy có hứng hơn. Từ sau lễ cập kê đến tận đêm trước  khi vào cung, gần như đêm nào Trầm Vân cũng đến khuê phòng của Đường tỷ  truyền thụ một số chiêu thức đặc biệt, lúc mới bắt đầu, Trầm Lạc vừa  nghe là đỏ mặt từ chối, nhưng sau đó lại dần dần thật sự lắng nghe.

Dần  dần ngày vào cung càng lúc càng gần, vùng ngoại ô huyện Vân Hà cũng trở  nên xinh đẹp, rất nhiều người dù bận rộn cũng sẽ ra ngoại ô đạp thanh.  Hội hoa xuân của huyện Lăng Nguyệt cũng là đề tài được nhắc đến thường  xuyên. Trầm Vân cũng đến tham gia náo nhiệt, chỉ là chuyến đi này phải  đi thật lâu, khi thật sự biết được nơi Trầm Vân đến thì Trầm Lạc đã ở  Huệ Minh cung một thời gian khá dài rồi.

"Lạc nhi, ngày mai con  sẽ phải vào kinh thành rồi. Huyện Vân Hà cũng chỉ có một mình con được  chọn làm tú nữ, nhưng ở ngoại ô huyện Vân Hà cũng có một khuê nữ tuổi  xấp xỉ với con, chỉ là trúng cử cung nữ. Trước đây gia đình người đó có  quan hệ lâu năm vơi Bạch gia, sau đó Bạch gia xuống dốc, nhà người đó  cũng xuống dốc. Dù sao trước kiaa họ cũng có quan hệ với Bạch gia, khuê  nữ nhà này gọi là Tân Tử, Lạc Nhi, nếu có thể thì trong cung con hãy  quan tâm nàng ta một chút."

Cách đây không lâu, Bạch Ngữ Mặc  nhận được một phong thơ, là mẫu thân Tân Tử gửi,. Suy đi nghĩ lại, cuối  cùng trước đêm vào cung Bạch Ngữ Mặc vẫn nói với điều này Lạc nhi.

"Mẫu  thân, con hiểu rồi, Tân Tử, con nhớ kỹ. Nhưng mà bên trong hoàng cung  việc phân phối cung nữ đều là do chỉ ý cấp trên. Nếu Vũ Văn Thượng chăm  sóc con quá kỹ, bị người có tâm nhìn thấy sẽ không tốt." Trong khoảng  thời gian này Trầm Lạc đi theo phụ thân học được không ít, suy nghĩ cũng  tinh tế hơn .

"Lạc nhi, con sẽ phải rời mẫu thân . Nếu có thể  truyền tin ra ngoài, cách một thời gian con hãy viết cho mẫu thân .Con ở  trong cung, tuy là có thái tử chăm sóc nhưng làm việc cũng phải cẩn  thận. Mẹ vẫn nói câu nói kia, nhất định không được để bản thân chịu  thiệt thòi."

Trầm Lạc ngẩng mặt lên cười tươi nói: "Con hiểu."

"Lạc  nhi, hộp gấm kia để lại ở nhà, ba món đồ trang sức trong đó mang vào  trong cung quá thu hút sự chú ý. Chỉ là, cái trâm Đào Mộc này tốt hơn là  nên mang theo bên người, nhưng đừng để người khác nhìn thấy." Bạch Ngữ  Mặc vuốt tóc Trầm Lạc nói, Trầm Lạc ngoan ngoãn gật đầu, hai mẹ con ở  cùng trải qua một đêm thật là ấm áp.

Đông cung

"Điện hạ, Lưu ma ma truyền tin tới. Tất cả đều nghe theo Điện hạ phân phó."

Vũ Văn Thượng gật đầu một cái, tay nhè nhẹ gõ gõ cái bàn: "Như thế là tốt."

Chờ  Tiểu Phúc Tử rời thư phòng, Vũ Văn Thượng mở ngăn kéo bàn đọc sách ra,  lấy ra một một cuộn tranh rồi mở ra. Nhất thời, một vị cô nương cười nói  tự nhiên tựa trên thân cây nghỉ ngơi đập vào mắt, Vũ Văn Thượng đưa tay  lên vuốt ve cô gái, ánh nến làm nổi bật khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của  Vũ Văn Thượng, giống như tiên nhân.

Tiểu Phúc Tử đi ra ngoài  quay đầu lại liếc nhìn ánh nến trong thư phòng, thở dài, lâu như vậy  không gặp Trẩm cô nương, Điện hạ lại không thể tùy ý xuất cung. Chỉ có  thể nhìn tranh vẽ giải trừ tương tư. Thật may là, Trẩm cô nương sắp vào  cung rồi, Điện hạ ngài phải nhịn mới được. Tiểu Phúc Tử ngẩng đầu nhìn  trong bầu trời đêm lóe sáng ánh sao, không bao lâu, hoàng cung Nguyệt  Tường nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro