CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁC GIẢ: CƯU VŨ THIÊN DẠ

Bàn tay Nhậm Cực áp trên ngực Mạc Kỉ Hàn, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ ở nơi đó: "Khi ngươi hận ta, không phải đã đem ta đặt vào trong lòng sao? Khi người phát hiện không thể hạ thủ giết ta, chẳng lẽ không phải đã nhớ kỹ ta? Mạc Kỉ Hàn, chúng ta còn rất nhiều thời gian về sau, cuối cùng ta cũng sẽ có thể nghe được câu mà ta muốn."Xe đi xa dần, tuyết vẫn rơi đem những vết xe mới đi qua che giấu không còn dấu vết.

Mạc Kỉ Hàn trầm mặc đẩy hắn ra, không nói bất cứ lời nào chỉ nhìn ngoài cửa sổ, y không biết bản thân mình có thể suy nghĩ được gì với những chuyện phát sinh trong thời gian ngắn vừa qua, cả ngày trong đầu chỉ là một mảnh mờ mịt, giống như một giấc mộng thực thực ảo ảo không rõ ràng.

Nhậm Cực lại tiếp tục dựa vào, nắm lấy bàn tay y vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay y: "Bây giờ ta cho ngươi thấy Nguyễn Khinh Thường, theo thỏa thuận, người là người của ta."

Mạc Kỉ Hàn cả người run nhẹ rút bàn tay ra khỏi ma chưởng của Nhậm Cực, Nhậm Cực lại giành thế chủ động nắm lấy mạch chủ nơi cổ tay, thừa lúc y mất khí lực thì chớp mắt đã xoay người áp lên: "Ngươi muốn nuốt lời?"

Mạc Kỉ Hàn chuyển mặt qua một bên không nhìn hắn, nếu nói thật, y thật sự đã hối hận, thân thể cứng ngắc thể hiện rõ ràng thái độ kháng cự của y.

Nhậm Cự trong lòng cực kỳ lo lắng, hắn vốn không muốn bức bách quá chặt, thế nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy biểu tình như thế của Mạc Kỉ Hàn hắn liền không được muốn phá vỡ nó, hắn muốn Mạc Kỉ Hàn biết, ở trong lòng y, vị trí của chính hắn là tuyệt đối không thể bỏ qua.

Khắc chế suy nghĩ xúc động muốn đem người trước mặt hung hăng áp đảo xo xuyên qua, ngón tay của Nhậm Cực ở trên cổ Mạc Kỉ Hàn dao động như có như không, "Sao vậy? Không dám nhìn ta?"

Mạc Kỉ Hàn khóe miệng khẽ nâng, cuối cùng vẫn chuyển đầu qua, ngữ khí lạnh băng: "Chuyện đó có quan hệ đến ngươi sao?" Bất luận thế nào, y cũng không muốn lộ vẻ nhược thế trước mặt Nhậm Cực

Nhậm Cực ngưng trọng, tâm bốc hỏa mạnh mẽ, tay nắm chặt cằm NKH buộc y ngẩng đầu: "Sao lại không có vấn đề gì? Mạc Kỉ Hàn, ngươi đã quên trẫm từng nói gì sao?!"

Đồng tử Mạc Kỉ Hàn co rút lại, Nhậm Cực ngăn chặn lại ý định đảo người thoát thân của y, tới gần nói: "Mạc Kỉ Hàn, ta không ngại nhắc nhở người lần nữa, ngươi hiện tại là người của ta, trốn cũng không thoát!"

Cưỡng chế áp đảo tất cả phản kháng của y, Nhậm Cực kéo đầu y cắn lên đôi môi mà hắn khao khát đã lâu, so với trong trí nhớ xúc cảm tuyệt hơn rất nhiều trpng nháy mắt xông thẳng vào tâm trí, giờ khắc này, hắn hận không thể vĩnh viễn không phải buông ra.

Thừa dịp y còn kinh ngạc thì cạy mở khớp hàm tiến quân thần tốc, tìm được đầu lưỡi ẩn náu ngượng ngùng kia bắt buộc nó phải nghênh hợp, ngậm mút vang tiếng nước thấm ướt càng lúc càng rõ ràng vang vọng trong không gian xe ngựa kín đáo, kích thích cảm quan.

Người dưới thân cứng ngắc một lát sau đó liền điên cuồng phản kháng, liều mạng chống lại sự xâm lược của Nhậm Cực, nhưng nội lực đã hoàn toàn mất hết, giãy giụa lại không thể động.

Con ngươi Nhậm cực từ tia nhìn hơi tức giận dần dần chuyển thâm, đợi đến khi thả người, thì ẩn bên trong đã hoàn toàn mang thâm trầm dục vọng.

Mạc Kỉ Hàn chỉ cảm thấy không khí trong chóp mũi hoàn toàn bị lấy đi, ngay cả thần trí cũng bắt đầu có chút không rõ ràng, cảm giác hít thở không thông khiến hai má y phát nóng đỏ cả lên, cảm giác nhiệt ẩm nóng do vừa mới gắn bó giao triền xong vẫn còn lưu lại, hô hấp Nhậm Cực ồ ồ pha nhiệt nóng, đang phun bên gáy y.

Nhậm Cực bắt được hai tay của Mạc Kỉ Hàn lại đang muốn đẩy hắn ra, thân hình hai người thiếp nhanh kín kẽ không một khe hở, tiếp theo, Mạc Kỉ Hàn phát giác Nhậm Cực định mở hai chân y.

Lập tức khí huyết Mạc Kỉ Hàn dâng lên, dùng lực muốn giãy dụa, Nhậm Cực lại ỷ vào nội công ưu thế hơn đem y chặt chẽ áp chế, cười nhẹ nói: "Sao vậy? Ngươi cùng ta CƠ...PHU...CHI...THÂN*... cũng đã mấy lần, còn không biết vào những lúc như thế này thò biện pháp tốt nhất là không nên cử động sao?"

*Cơ phu chi thân: thân mật tiếp xúc da thịt.

Vừa nói vừa đưa tay vòi vào áo y chuyển dần lên xương quai xanh, rồi nói tiếp: "Lúc này phản ưng như vậy thật sự dễ khiến người ta hưng phấn."

Mạc Kỉ Hàn lập tức cứng ngắc như đá, trên mặt đỏ nóng đến mức gần như sôi trào, toàn thân cap thấp đều cực lực khắc chế cho dù là một tia rung nhẹ, chỉ cầu Nhậm Cực có thể nhanh chóng cách y xa một chút.

Nào ngờ Nhậm Cực vẫn không buông tay, ngược lại càng hướng người y cọ cọ, Mạc Kỉ Hàn dễ dàng cảm thấy khoảng cách hai người càng lúc càng sát không khe hở, nhất là chỗ khiến kẻ khác xấu hổ khó mở miệng, hắn thế nhưng, thế nhưng...!

Trên mặt Nhậm Cực mang nét trêu đùa, trong lòng lại cực kỳ giằng co, vốn chỉ muốn chạm một chút, không nghĩ tới hắn quá nhức xem nhẹ dục vọng tích trữ trong cơ thể, liền chỉ lướt qua dục vọng lại bạo liệt tăng lên. Nhưng, lý trí của hắn đang liều mạng giữ chặt dục vọng của hắn, không ngừng nhắc nhở, người này, vất vả lắm mới đợi trở về được, hắn đã từng thề trong lòng tuyệt không thể lập lại chuyện ngu xuẩn kia lần nữa, như vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ?!

Thế nhưng dục vòng càng ngày càng thoát ly khỏi tầm kiểm soát của hắn, khiến hắn cảm giác rõ ràng rằng, đối với người này, từ trước đến nay hắn luôn cho rằng mình là người tự chủ căn bản là vô dụng, đơn giản vì, y là Mạc Kỉ Hàn!

Liếm liếm môi khô rang gần như bốc hỏa, giọng Nhậm Cực mang chút trầm thấp dục cầu: "Ngay từ đầu không động sẽ tốt hơn, ngươi nhìn xem, bây giờ thì đã muộn rồi."

Đầu gối tiến lên trước đẩy mở hai chân dài rắn chắc, không kiêng nể lấy hạ thân của mình dán sát lại, lấy loại ái muội dần chậm rãi cọ xát.

Mạc Kỉ Hàn mở to hai mắt, quả thực không thể tưởng thượng được Nhậm Cực có lúc vô lại như thế, đôi môi run rẩy nửa ngày không nói lên một chữ, chỉ muốn quyết tâu dùng toàn lực thoát khỏi gông cùm xiềng xích này, hai chân giãy dụa muốn hợp lại.

Y vừa động, Nhậm Cực lập tức hít một ngụm kh1i lạnh, khí quan đã muốn vừa cứng vừa nhiệt bởi vì kích thích mà càng thêm kích động, kêu gào muốn được giải phóng.

"Ngươi còn muốn động? !" Là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.

Động tác Mạc Kỉ Hàn phút chốc dạm dừng lại, hai má khô nóng đến mức trước đây chưa từng có, không ai có thể so với y cảm nhận rõ ràng loại uy hiếp đáng sợ này. Hung khí của hắn đang tản phát ra nhiệt độ cực nóng khiến kẻ khác sợ hãi, cho dù trang phục mùa đông rất dày, vẫn khiến người gần như bị phỏng.

Y đã hoàn toàn không dám đối diện với đôi mắt thâm trầm tràn ngập dày đặc dục vọng của Nhậm Cực, chỉ có thể chuyển nhẹ mái tóc cùng thanh âm run rẩy nói: "Buông ra!" Cho dù không muốn yếu thế, chính mình cũng vô pháp không chế buộc vào thế hạ phong.

Trán Nhậm Cực đầy mồ hôi, lý trí đã muốn chạy thoát đâu mất, hắn đang cực lực lệnh cho bản thân mình bứt ra, không nghĩ thanh âm Mạc Kỉ Hàn run rẩy ngay phút đó vọt vào màng nhĩ, gian tóc mai giật mình dựng đứng.

Hắn không ngeh rõ Mạc Kỉ Hàn nói gì, chỉ cảm thấy thứ thanh âm đè nén run rẩy này tựa hồ mang chút nức nở trực tiếp đánh sâu vào linh hồn hắn, mà lý trí của hắn, cũng đã tan thành từng mảnh nhỏ.

Bắt lấy tay trái Mạc Kỉ Hàn càng dùng lực ức chế phản kháng của y, Nhậm Cực mơ hồ thì thào một câu: "Muộn rồi." Tay phải hướng đến kéo lớp áo đang vô cùng chướng mắt kia rớt ra, cúi đầu cắn lên làn da vùng xương quai xanh trơn bóng mơ ước đã lâu.

Môi lưỡi chạy trên vùng da thịt mang chút cảm giác ẩm ướt nhiệt nóng cùng lạnh lẽo kèm theo tiếng vang rất nhỏ khiến Mạc Kỉ Hàn suýt chút nữa hít thở không thông, xấu hổ lẫn quẫn sau đó là phẫn nộ cực hạn, không chút suy nghĩ, nâng gối trái nhắm vào nơi yếu hại của Nhậm Cực.

Y vừa tung chiêu, môi Nhậm Cực liền rời khỏi xương quai xanh, vừa chuẩn vừa nhanh áp tới, vài cái trở mình thành công cướp đi tất cả không khí, khiến khí lực Mạc Kỉ Hàn mới tích tụ được lập tức hóa thành hư ảo.

Cảm giác thân thể dưới thân dần nhuyễn xuống, Nhậm Cực mới hơi cách ra, lấy một khoảng cách gần thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng của Mạc Kỉ Hàn, nghiêng đầu ghé vào tai y nói nhỏ: "Thỉnh thoảng có chút thú vị thật không tệ nhỉ."

Ngay sau đó cúi đầu, lấy răng thay tay, đem áo Mạc Kỉ Hàn kéo xuống bả vai.

Theo động tác này, khí huyết Mạc Kỉ Hàn trong nháy mắt hướng tâm trí "OANH" một tiếng khiến y muốn bất tỉnh, cái gì phản kháng đều vứt hết, Nhậm Cực nhân cơ hội giở trò.

Nhậm Cực tất nhiên không khách khí, một tấc một tấc mút xuống dưới, vô cùng thỏa mãn vì Mạc Kỉ Hàn không phản kháng, lập tức nắm chặt thời cơ, dứt khoát đem kiện áo kia kéo xuống.

Bên trong xe tuy có chậu đốt sưởi ấm, đột nhiên quần áo thoát ly khiến Mạc Kỉ Hàn không tự giác rùng mình, y xưa nay không thích ăn mặc rườm rà, thật không ngờ như thế lại quá tiện nghi cho Nhậm Cực.

Khí lạnh kích thích khiến y tỉnh táo hơn, cơ hồ ngay lập tức, liền dùng eo cố sức xoay người, đồng thời chân phải hướng mắt cá chân của Nhậm Cực, muốn hắn mất đi cân bằng.

Phản ứng của y do không có nội lực tương trợ, cuối cùng vẫn không thể đạt đến như mong muốn, Nhậm Cực nhận thấy ý đồ của y, lập tức tương kế tựu kế, thân trên ép cuống chế trụ y xoay người, chân phải lại cố ý không tránh chút nào, sau đó liền nhu nguyện thiếp lên trên người Mạc Kỉ Hàn, phù hợp đến mức không chút khe hở.

Một sức nặng của nam nhân trưởng thành đột nhiên áp chế lên, mặc dù đổi lại là ai thì lập tức sẽ chịu không nổi, Mạc Kỉ Hàn đột nhiên phun ra một cỗ khí lạnh, không khí trong phổi toàn bộ bị bức ép ra, tim đập như búa tạ, màng nhĩ thình thịch vang lên.

Giọng Nhậm Cực đã muốn vừa trầm vừa khàn: "Ta đã làm chuyện ngươi yêu cầu, theo thảo thuận, bây giờ người nên thỏa mãn yêu cầu của ta."

Nói rõ cùng ám chỉ khiến Mạc Kỉ Hàn trong nháy mắt mặt như nóng bừng lên dọa người, sau một lúc mới cắn răng hung hăng nói: "Muốn gì cứ lấy!"

Việc đã đến mức này, y không cách nào khác hướng Nhậm Cực khuất phục, muốn y nói cầu xin cùng khép nép xin hắn buông tha mình, y làm không được. Tất nhiên, càng không thể đón ý hùa theo.

Cho nên y chỉ có thể căng cứng cơ thể, chờ đợi sự thoát ly cuối cùng sẽ đến.

Nhậm Cực cùng ánh mặt cuối cùng của y mãnh liệt giao nhau, không để cho trốn tránh gắt gao nhìn chằm chằm: "Mạc Kỉ Hàn, ngươi trước kia hẳn đã nghe rất rõ ràng, ta muốn ngươi, không phải trong một thời một khắc, mà là cả đời của ngươi!"

"Con đường cùng bức tường cung kia, từ nay về sau là nơi ngươi nên ở, thế giới bên ngoài cùng ngươi đã không còn quan hệ gì hết, thê tử của ngươi cũng đã không còn quan hệ gì với ngươi, khoảng khắc này từ nay về sau, trong mắt ngươi nhìn thấy, trong lòng nghĩ đến, cũng chỉ có thể là ta —- Nhậm Cực!"

Mạc Kỉ Hàn bị Nhậm Cực nhìn thì kinh hãi, lời hắn nói lại khiến trong lòng y nhấc lên dông bão sóng lớn, người này quả thức điên rồi. Lời phản bác đã tràn đến bên môi, nhưng nói ra thì sao chứ, y chỉ có thể lệnh bản thân nhắm mắt lại không cần suy nghĩ gì nữa.

Nhậm Cực nhìn hắn mặc nhiên nhắm mắt không lên tiếng, trong nháy mắt hắn thật muốn hung hăng kháp lên chiếc cổ màu đồng lưu đường cong xinh đẹp kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy không tin tưởng vào chính mình, nếu cuối cùng vẫn không thể khiến nam nhân này chân chính đem mình tiến vào trong mắt, vậy chẳng bằng hiện tại giết hắn đi, có lẽ, về sau sẽ không phải hối hận.

"Ngươi không trả lời, ta sẽ coi như ngươi cam chịu!"

Rốt cuộc, hắn cũng không thể hạ thủ, nếu có thể giết, thì trước đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, y vẫn không chết trên tay mình, khiến chính mình bây giờ lại bị hãm vào thế bị động như thế này.

"Tê lạp" vang lên, quần áo trên người Mạc Kỉ Hàn đã thoát ly khỏi thân thể, thân hình tráng kiện như tác phẩm nghệ thuật hiện ra, mang theo chút run rẩy.

Ánh mắt Nhậm Cực có chút đỏ lên, không biết đối với tác phẩm nghệ thuật này là nên quý trọng hay nên đem nó đánh nát.

Nhưng hắn vẫn không do dự lâu, dùng lực xả đai thắt lưng, để quần áo mình tản ra, cúi xuống thân thể, dùng hơi thở của chính mình bao phủ hoàn toàn y.

Hôn kế tiếp ngay từ đầu là nhỏ vụn đầy cẩn thận, mang theo chút bất an không muốn y phát hiện ra, rất nhanh sau, liền trở nên nóng rực điên cuồng, muốn đem người này ăn nhập vào bụng.

Mạc Kỉ Hàn nằm bị động chờ hôn, đầu y loạn muốn nổ tung, loạn đến mức không biết phản ứng thể nào với những nụ hôn của Nhậm Cực, thẳng đến khi phía dưới truyền đến nhiệt độ không thuộc về chính mình.

Phản xạ tính giãy dụa, mới phát hiện hai tay mình đã bị trói buộc, tay Nhậm cực đang ở sau thắt lưng y, đột nhiên dùng sức ở xương hông ấn hạ chế trụ chân y: "Đứng lộn xộn, bằng không ngươi ta đều không dễ chịu gì."

Trong mắt Mạc Kỉ Hàn đã muốn xuất huyết ti, Nhậm Cực đã muốn ngăn chặn y, nghiêng một bên sờ sờ khóe mắt y: "Bây giờ ngươi vẫn muốn đổi ý?"

Mạc Kỉ Hàn đột nhiên trừng hắn, môi giật giật như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đến cuối vẫn đem môi cắn chặt, cái gì cũng không nói ra.

Nhưng ngón tay Nhậm Cực cũng không cho phép y trốn tránh, cường ngạnh mở ra đưa ngón tay tham nhậo vào, cúi đầu ở bên môi y không ngừng liếm hôn: "Không được dùng sức."

Hai nắm tay bên người vừa buông lỏng vừa xiết chặt, suy sụp buông dần, Mạc Kỉ Hàn lần nữa nhắm mắt buộc mình thả lỏng cơ thể cứng ngắc, việc đã đến nước này, có giãy dụa cũng vô vị.

Ngón tay Nhậm Cực dừng lại, trong mắt xẹt lên tia thương cảm, rất nhanh lại bị tia sắc bén thay thế, đã đến bước này, hắn tuyệt đối không thể buông tay.

Rất nhanh sau đó, ngón tay lại lần nữa trong khoang miệng ẩm nóng chậm rãi trừu động, lại thêm một ngón, một chút sau, khóe miệng không thể ngậm lại có một sợi chỉ bạc tinh tế trượt dần xuống.

Lần theo dấu vết đó, cuốn hút khiến da thịt ấm áp bóng loáng hiện lên, khiến hắn quyến luyến nhìn chằm chằm khao khát, trong lòng Nhậm Cực cúi đầu hít một hơi.

Thân thể dưới thân vẫn vừa căng vừa chặt, Nhậm Cực hôn thật sự rất nhẹ, như lông chim phất qua mà hôn dần đến cổ, rồi sau đó đến xương quai xanh từ từ lặng lẹ đi xuống.

Tay kia kia đã sớm buông cổ tay của y ra, dọc theo những nơi hôn xuống là một đường vuốt ve phủ lên, ở khuôn ngực rắn chắc no đủ không ngừng lưu luyến một lúc lâu, đi tới thắt lưng cứng ngắc.

Bên tai nghe được hơi thở y hổn hển có chút khẩn trương, bụng cũng kéo căng, Nhậm Cực đưa ngón tay từ miệng y rút ra, "Hư" một tiếng nhẹ: "Chờ chút nữa không cần phát ra tiếng quá lớn."

Mạc Kỉ Hàn ngẩn người, đột nhiên suy nghĩ xoẹt qua, trong đầu chỉ cảm thấy khí huyết bốc lên cuồn cuộn, nhịn không được muốn mở miệng, Nhậm Cực lập tức bắt lấy thời cơ cúi đầu phủ lên, không chút khách khí thân lưỡi tùy ý công lược.

Người này thật sự kỹ thuật vẫn cứng nhắc lại trục trặc như trước kia, ngơ ngác không hiểu cách đáp lại thì thôi, lại còn tính toán cắn hắn! Nhậm Cực ngay lúc y cắn xuốn cực nhanh rút lại đầu lưỡi, trái lại ở bên môi dưới y hung hăng cắn một ngụm.

Mạc Kỉ Hàn khớp hàm hợp lại cắn vào khoảng không, "LẠc" một tiếng khớp hàm chua xót, không kịp nghĩ lập tức một trận đau đớn từ dưới thân truyền đến, nhịn không được kêu lên một tiếng đau.

Chính trong lúc phân tán lực chú ý, Nhậm Cực liền nhân cơ hội đem chân hắn nâng lên mở rộng ra, trầm thắt lưng khiến chính mình hoàn toàn khảm vào, tay bám chặt vào sau thắt lưng của y, tại nơi đó mập mờ muốn giữ chặt chân y không cho chạy.

Loại động tác ám chỉ rõ ràng như vậy khiến Mạc Kỉ Hàn xấu hổ và giận dữ đến bốc khói, Nhậm Cực còn cố tình ở bên tai y nói: "Không cần khẩn trương như vậy, lập tức sẽ thực thoải mái."

"Ngươi. . . . . . A!"

Cái gì cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng, hạ thể liền truyền đến độ ấm cùng tấn xuất phóng túng cực kỳ mờ mịt lại kỳ quái, kích thích khiến y kêu lên sợ hãi, ngay cả nhìn xuống liếc mắt một cái cũng không có dũng khí.

Tay Nhậm Cực đã muốn ở trong khố y, cách tầng khố mỏng cầm khí quan mềm mại, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới.

Mạc Kỉ Hàn xấu hổ và giận dữ đến cả người phát run, kiên quyết muốn giãy dụa: "Ngươi làm gì?!"

Nhậm Cực nhe răng cười, một tay đặt ngay trên khuôn ngực của Mạc Kỉ Hàn: "Làm chuyện khiến ngươi thoải mái."

Hai chữ "thoải mải" kia hắn phát ra thật sự nhấn mạnh, nhấn mạnh đến mức Mạc Kỉ Hàn muốn nôn ra máu, mà bàn tay đặt tại nơi yếu hại của mình càng lúc càng không kiêng nể gì, hô hấp nóng như lửa cũng bắt đầu phun lên ngực mình, lẩn quẩn gần xương quai xanh.

Mạc Kỉ Hàn đã không thể nói gì, tất cả tinh thần của y đều cực lực khống chế thân thể mình, buộc nó cứng ngắc lên không phản ứng lại bất cứ động tác nào, thế nhưng, kiên trì như vậy rất nhanh chóng càng lúc càng yếu dần.

Nhậm Cực mút hai bên xương quai xanh của y rồi dần chuyển xuống ngực, say mê với xúc cảm tiếp xúc da thịt đầy co dãn, sau đó, bị hai khóa châu nâu nhạt nhỏ đang phập phồng trước mắt hấp dẫn.

Trên làn da mật ông, vốn chúng cũng không hấp dẫn người khác chú ý, nhưng lúc này đây, lại giống như có ma lực hấp dẫn chặt chẽ ánh mắt của Nhậm Cực, cùng... bờ môi của y.

Khi bờ môi của hắn tiếp xúc lên ngực Mạc Kỉ Hàn, quả thực y hy vọng bản thân mình ngay lúc đó chết được thì tốt hơn, cảm giác này đánh mạnh vào tâm khiến y vô cùng bất mãn, cơ hờ muốn nôn ra.

Nhưng y không thể ở trước mặt Nhậm Cực nôn được.

Nhậm Cực vẫn chú ý nét mặt của y, hắn vô cùng yêu thích sự ẩn nhẫn của y, bộ dạng quật cường gắt gao cắn chặt môi cùng hai mắt nhắm lại, thật sự là hấp dẫn chết người. Nhưng đồng thời, nhìn đôi mày nhíu chặt của y, y còn có xúc động dùng hai tay mình tránh thoát hắn.

Hắn biết y còn bất mãn muốn kháng cự, thế nhưng hắn không có buông ra được. Từ thân cận trên thân thể y để chậm rãi chạm đến tình cảm của y, là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến.

Đương nhiên, hắn cũng biết biện pháp này là cực kỳ nguy hiểm, bởi vì hắn thực sự sẽ đem người này đẩy xuống vực sâu, đồng thời cũng khiến bản thân vạn kiếp bất phục, thế nhưng, hắn không thể cứ chờ đợi.

Không thể cứ chờ đợi dẫn y từng bước từng bước đến khi nguyện ý bên hắn, bởi vì hắn biết mình không thế chờ. Dục vọng trong cơ thể đã sớm hóa thánh dã thú, lý trí cũng không thể quản được nữa rồi, chỉ cần nghĩ người này đang bên người mình, hắn đã nhịn không được, nhịn không được muốn lao đến, đem người này xé nát ăn vào bụng, từ nay về sau hòa hợp thành một thể, không cần phải nhìn y luôn né tránh mình.

Dục vọng như vậy, mãnh liệt đến mức ngay cả chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Đầu lưỡi chạm vào điểm nhỏ đang bắt đầu hơi hơi dựng thẳng lên, Nhậm Cực nhẹ giọng nói: "Thả lỏng một chút." Muốn tâm lý y sẽ không bài xích chuyện này, cũng không phải chuyện đơn giản.

Nhưng dù sao so với đạt được tâm người này thì không phải đơn giản hơn sao? Hắn trước tiên vẫn hảo hảo công phu ở phương diện này vậy.

Biết Mạc Kỉ Hàn không thể vì câu nói kia của mình mà trầm tĩnh lại, Nhậm Cực chỉ lén hít sâu, lực đạo trên tay tăng thêm mấy phần, đầu lưỡi bắt đầu vòng quanh viên khóa châu đang ngạnh lên, cố gắng khiến nó sung huyết, đảo quanh điểm nhỏ đó.

Hắn rất khẩn trương.

Kế hoạch của hắn đang đi những bước đầu tiên, nên không thể xảy ra chút sai lầm nào.

Cũng không biết qua bao lâu, nghe từ miệng Mạc Kỉ Hàn tràn ra một tiếng rên, ngâm, thực rất nhẹ, âm khóc như có như không, nghe xong khiến lòng hắn run lên.

Khí quan phía dưới có độ ấm hơn so với bình thường, còn không tự giác run rẩy, có chút động. Nam nhân này, xem ra đã có cảm giác bởi chính mình.

Nhậm Cực thở một hơi, thẳng đến sau đó hắn mới phát hiện ra tim mình đập mau như thế nào, quả thật giống như đây mới là lần đầu tiên của hắn, muốn tận tâm tận lực lấy lòng nam nhân dưới thân này.

Hắn quả thật muốn lấy lòng y, chỉ có hắn mới biết những hành vi của mình trước kia như bóng ma đáng sợ luôn bao phủ lẩn quẩn trong lòng nam nhân này.

Muốn y không bài xinh mình, tiến đến lại tiếp cận mình, phải xông pha vào khiến bóng ma này biến đi, hắn phải cho y biết, làm tình, kỳ thật là chuyện tốt đẹp tuyệt vời nhất.

Nghĩ như vậy, nên động tác tay cũng bắt đầu nhanh hơn, mắt cũng không kịp chớp nhìn chằm chằm thân thể cương cứng ưu mỹ đang càng lúc càng run rẩy kịch liệt, làm da màu mật ong dần nhuộm màu đỏ ửng, cùng khóe miệng luôn ngay không được tiếng rên rỉ đứt quãng, bức hắn một thân đầy mồ hôi.

Nhận Cực lại phủ lên, có chút vội vàng xao động cắn lên điểm nhỏ đang trướng lớn và sung huyết trước ngực kia, trải qua một hồi ma sát cuối cùng cũng buông ra, ngẫu nhiên một đường đi xuống, trên khoang ngực bằng phẳng phập phồng kịch liệt kia lưu lại vô số hồng ngân. Chạm vòa làn da nóng bỏng kia, mới khiến nôn nóng trong lòng hắn thoáng giảm bớt.

Nhẫn nại, quả thực là chuyện thống khổ nhất.

Hành thể trong tay đã bắt đầu ngẩng đầu, từ từ ngạnh biến lớn, ngón trỏ lướt qua xoa phần đỉnh, chỉ mới ma sát vài cái đã có chất lỏng màu trắng ướt át dính trên rảnh tay.

Nhậm Cực thở hổn hển, đầu gối tiến lên phía trước tách hai đùi Mạc Kỉ Hàn ra hai bên, hắn gấp đến mức không thể chờ mà dán chặt lên, tuy còn một tầng vải vóc, nhưng đã có thể thỏa mãn hắn một chút.

Mạc Kỉ Hàn cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên đến muốn thiêu cháy chính mình, thân thể đã muốn không còn thuộc về y nữa, bởi vì y hoàn toàn khống chế không được nữa, không chế không được thân thể đang kêu gào muốn dựa theo bản năng truy đuổi khoái cảm.

Thân thể càng trở nên cuồng nhiệt, nỗi sợ hãi trong lòng y càng sâu nặng, y so85 mình sẽ không còn là mình nữa.

Hơi thở nóng rực lại phà lên mặt, môi lưỡi Nhậm Cực lại liếm mí mắt y, lướt qua cánh mũi. Tay kia thì liên tục trấn an xoa nhẹ sau lưng y, để y có thể thả lỏng.

Nhưng sau khi y không tự giác mà thả lòng, thì bàn tay giảo hoạt đó không chút chằn chừ lại hướng xuống phía sau thắt lưng, sờ lên đôi gò mượt mà co giãn kia.

Mạc Kỉ Hàn rõ ràng bị động tác của hắn kích thích, đôi mắt cho chết cũng không mở kia đột nhiên mở to: "Ngươi... ngươi... lấy tay ra!"

Nhậm Cực hung hăn cắn trên cổ y một cái: "Không buông!" Tự nhiên nói hắn buông tay , hắn cũng đã bức đến muốn sắp điên, chỉ một chút va chạm này không đủ giải nổi cơ khát của hắn.

Hai tay bị trói lại bắt đầu sống chết giãy dụa, Nhậm Cực nâng mắt cá chân của Mạc Kỉ Hàn lên trên bả vai, hơn nữa sức nặng của cả người hắn, khiến Mạc Kỉ Hàn không thể động đậy, tất cả giãy dụa đến phí công.

Vết chai trên bàn tay trải qua nhiều năm tập võ đã chuyển đến nơi đang khép kín, ma sát hơi thô ráp khiến nơi đó càng thêm khẩn trương mà khép chặt, cho dù đầu ngón tay đã muốn ẩm ướt cũng không có thể vào một nửa.

Nhậm Cực nhíu mày, hắn rất nóng tính.

TRên xe này tuy rằng không gian đủ rộng nhưng vật cần thiết để chuẩn bị cho chuyện này lại không có, nhất là cao bôi trơn, nửa bình cũng không thấy.

Nhưng tình hình bây giờ đã không thể vãn hồi được nửa, Nhậm Cực khẽ thở dài trong đáy lòng.

Bàn tay đang vỗ về chơi đùa hành thể cũng bắt đầu tăng tần suất cùng độ mạnh yếu, Mạc Kỉ Hàn thở dốc vì kinh ngạc, hô hấp thế nào cũng quên mất.

Chưa từng có ai khiến y kích thích mãnh liệt đến thế, thân thể Mạc Kỉ Hàn kéo căng càng lúc càng vận sức như cung đã lên dây, sau đó một khắc, cung đã bắn.

Tiết trên tay Nhậm Cực là chuyện khiến y hổ thẹn nhất, nhưng đồng thời đáy lòng cũng chợt thả lỏng, ít nhất, y không còn phải chịu tra tấn nữa.

Nhưng tâm trạng thả lỏng kia liên nhanh chóng biến mất, vì bàn tay còn dính dịch của mình thế nhưng đang bắt đầu tham tiến vào hậu huyệt.

Mệt mỏi sau cao trào là chuyện không lẻ nào có thể tránh khỏi, cho dù y muốn chống cự, thân thể cũng không còn chút khí lực, chỉ có thể vô lực cảm nhận ngón tay đang bắt đầu đảo quanh nơi đó.

Lúc này Nhậm Cự lại biểu hiện vô cùng kiên nhẫn, dục vọng của hắn khiến hắn đau đớn kho nhịn, hắn lại kiên trì dùng từng ngón từng ngón đưa vào cơ thể Mạc Kỉ Hàn để y có thể chậm rãu thích ứng.

Hậu huyệt nhắm chặt tuyệt đối, sau đó dần mở ra tiến nhận, một ngón, hai rồi đến ba ngón đã có thể tự do ra vào, hắn mới yên tâm giải trừ trói buộc của bản thân.

Hậu huyệt vốn khép kín đã có thể thích ứng ngoại vật, ánh nắng mơ hồ chiếu xuống hạ thể còn lưu dịch trơn bóng phát ra từng trận hấp dẫn, Nhậm Cực như một người hành hương đem thân thể mình hoàn toàn thiếp phủ lên, bám vào người y nói: "Ngươi thật sự... rất đẹp." Nhưng lúc này, Mạc Kỉ Hàn đã không có cách nào nghe rõ lời hắn nói.

Ngay cả quá trình đẩy vào cũng vô cùng thong thả và thành kính, cho dù Mạc Kỉ Hàn không có chút kinh nghiệm phong tình cũng mơ hồ cảm thấy thật rất cẩn thận. Đó, hoàn toàn khác với cảm giác đau đớn bạo ngược trước kia.

Đến khi hoàn toàn bị nhiệt tình nóng ẩm gắt gao bao quanh, Nhậm Cực mới thở nhẹ ghé vào tay y nói: "Kỳ thật có lẽ không đau một chút nào cả.".

Bởi vì câu nói này, mặt Mạc Kỉ Hàn lạnh lùng "Oanh" một tiếng lại bốc cháy lên, "Câm miệng!"

Y không phải nữ nhân, thì cần gì phải nói thứ quỷ này! Nếu đã không thể phản kháng, thì chỉ có thể nhắm mắt trôi qua, dù sao rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Nhưng, lần này y nghĩ sai rồi.

Trong cơ thể y, vật ma sát bên trong hoàn toàn không biết mệt mỏi, ngược lại càng lúc càng trướng lớn cứng ngắc hơn, khi tìm được nhược điểm của hắn thì không ngừng công kích, không hề buông tha.

Thân thể y run rẩy như một chiếc thuyền lá nhỏ giữa muôn ngàn sóng to gió lớn, chỉ có thể thuận theo động tác của Nhậm Cực mà xóc nảy lên xuống, mà suy nghĩ của y, càng lúc càng theo động tác kịch liệt mà càng trở nên trống rỗng.

Còn lại, chỉ là chiếc thuyền tan nát hoàn toàn bị sóng gió chôn vùi, thống trị tất cả của y.

Không biết thời gian càng quên mình đang ở đâu, bản năng thân thể chỉ tìm sung sướng, chống đẩy cùng đón ý hùa theo càng lúc càng mơ hồ, bị kéo vào vòng lốc xoáy không thoát ra được.

Khi hoảng hốt tỉnh dậy, y đã không còn trong xe ngựa nữa, mà là nằm trên long sàng thoải mái rộng lớn.

========== Hết chương 1 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro