Bóng ma từ quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn mờ ảo của quán cà phê nhỏ soi rọi những hạt bụi lơ lửng trong không khí, tạo nên một không gian yên tĩnh, phù hợp để thảo luận về những vụ án khó khăn. John Blake ngồi dựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm cà phê nóng. Vết thương từ vụ án trước đó vẫn còn đau, nhưng không thể ngăn cản tinh thần của anh. Peter Robinson, người trợ lý đáng tin cậy, ngồi đối diện, với nụ cười tươi rói sau mỗi câu chuyện đùa.

"Anh nghĩ sao nếu chúng ta thử điều tra một vụ án kỳ bí hơn, John?" Peter hỏi, ánh mắt rực sáng với sự hứng thú.

Trước khi John kịp trả lời, một người phục vụ bước tới, đưa cho anh một phong bì dày cộm. "Ông Blake, có thư gửi cho ông."

John mở phong bì, và bên trong là một bức thư viết tay cũ kỹ, nét chữ run rẩy nhưng rõ ràng:

"John Blake,

Tôi là 'Người Sống Sót'. Hãy đến thị trấn Havenbrook. Bóng ma quá khứ của anh đang chờ đợi.

- Người Sống Sót"

Peter đọc lướt qua thư và nhìn John, nửa đùa nửa thật, "Anh có fan hâm mộ từ quá khứ à?"

John cười khẽ, nhưng sâu thẳm trong mắt anh là nỗi lo lắng. "Có vẻ như chúng ta có một vụ án mới, Peter. Havenbrook... nghe nói nơi đó có nhiều câu chuyện kinh dị."

Họ nhanh chóng thu xếp hành lý và lên đường đến Havenbrook. Chuyến đi dài và mệt mỏi, nhưng sự tò mò và cảm giác nguy hiểm đã lấn át mệt mỏi. Thị trấn nhỏ nằm ở giữa một khu rừng rậm rạp, với những ngôi nhà gỗ cũ kỹ và con đường nhỏ quanh co. Không khí nơi đây nặng nề và u ám, như chứa đựng một bí mật đen tối.

Tại Havenbrook, họ gặp một người phụ nữ trung niên, bà Mary, người duy nhất dám tiếp đón họ. "Các ông đến điều tra vụ mất tích gần đây à?" bà hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Chính xác, bà Mary. Chúng tôi nhận được một lá thư từ 'Người Sống Sót'. Bà có biết gì về chuyện này không?" John hỏi.

Bà Mary khẽ rùng mình, nhìn quanh như sợ hãi. "Có lẽ các ông muốn gặp vị linh mục ở nhà thờ bỏ hoang. Ông ấy biết nhiều về những điều bí ẩn ở đây. Nhưng hãy cẩn thận, nhà thờ đó bị ám."

Peter nhíu mày, giọng đầy hài hước, "Ám? Chúng ta sẽ gặp ma sao, John?"

John chỉ mỉm cười, nhưng sâu thẳm anh biết rằng đây không chỉ là một vụ án bình thường. Những bóng ma từ quá khứ của anh đang trở lại, và lần này, anh phải đối mặt với chúng để tìm ra sự thật.

Đêm xuống, họ tiến đến nhà thờ bỏ hoang, ánh đèn pin lướt qua những tấm kính vỡ và bàn ghế phủ bụi. Tiếng gió rít qua các khe cửa tạo nên âm thanh rùng rợn. Peter đứng sát bên John, cảm giác bất an bao trùm.

"Anh cảm thấy gì không, John?" Peter thì thầm, mắt nhìn quanh quất.

"Chỉ là gió thôi, Peter," John trả lời, nhưng anh không thể phủ nhận cảm giác rợn người đang lan tỏa.

Họ tiến sâu vào nhà thờ, và đột nhiên, một bóng đen thoáng qua. John lập tức đưa đèn pin soi theo, nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối.

"Chúng ta không đơn độc ở đây," John nói khẽ, và cảm nhận sự căng thẳng từ Peter.

Tiến đến bàn thờ chính, họ tìm thấy một quyển sách cũ và một bức tranh vẽ những biểu tượng lạ. Khi John chạm vào bức tranh, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cuốn sách lật mở, để lộ những trang giấy đầy ký tự kỳ quái.

"Đây là...?" Peter hỏi, mắt mở to vì ngạc nhiên.

"Đây là câu đố chúng ta cần giải mã," John đáp, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. "Bóng ma từ quá khứ đã trở lại, và chúng ta phải tìm ra sự thật trước khi quá muộn."

Sau đó, John và Peter quay lại nhà trọ của bà Mary, quyết định nghỉ ngơi và xem xét kỹ hơn các tài liệu đã tìm thấy. Căn phòng tối tăm chỉ được chiếu sáng bởi ngọn đèn dầu nhỏ. John ngồi xuống bàn, lật mở quyển sách cũ, mắt chăm chú vào những ký tự khó hiểu.

"Anh có thấy quen không?" Peter hỏi, đứng cạnh John, mắt nhìn qua vai anh vào những trang sách.

"Những ký tự này... giống như những gì chúng ta đã thấy ở vụ án trước," John nói, ngón tay lướt qua những dòng chữ mờ nhạt. "Có thể đây là manh mối quan trọng."

Khi họ tiếp tục đọc, họ phát hiện ra rằng quyển sách này không chỉ chứa những ký tự lạ, mà còn mô tả chi tiết về một nghi lễ cổ xưa, liên quan đến việc gọi hồn và kiểm soát linh hồn. Điều này làm họ nhớ đến những gì đã xảy ra ở York.

"Chúng ta cần tìm ra ai là 'Người Sống Sót' và lý do tại sao họ lại gửi chúng ta đến đây," John nói, ánh mắt đầy lo âu. "Có thể người này biết nhiều hơn về những gì đang xảy ra."

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Peter ra mở cửa, và trước mặt anh là một người đàn ông gầy gò, mặt mày hốc hác, đôi mắt sâu thẳm và đầy sợ hãi.

"Ông là John Blake?" người đàn ông hỏi, giọng run rẩy.

"Đúng vậy, ông là ai?" John đứng dậy, tiến về phía cửa.

"Tôi là 'Người Sống Sót'. Tôi cần sự giúp đỡ của các ông," người đàn ông nói, ánh mắt cầu xin.

John và Peter mời ông ta vào phòng. Khi ngồi xuống, người đàn ông bắt đầu kể về những gì đã xảy ra. Ông ta từng là một thành viên của một hội kín, và đã thoát khỏi khi nhận ra những việc kinh khủng mà họ đang làm. Bây giờ, hội kín đang truy lùng ông ta để bịt miệng.

"Chúng đang lên kế hoạch cho một nghi lễ lớn tại Havenbrook," ông ta nói, giọng đầy hoảng loạn. "Nếu chúng thành công, hậu quả sẽ không thể lường trước."

"Chúng tôi sẽ giúp ông," John nói, ánh mắt quyết tâm. "Chúng ta phải ngăn chặn chúng trước khi quá muộn."

Đêm đó, John và Peter lên kế hoạch cho ngày hôm sau. Họ sẽ quay lại nhà thờ bỏ hoang để tìm thêm manh mối và cố gắng ngăn chặn hội kín trước khi nghi lễ diễn ra.

Sáng hôm sau, họ đến nhà thờ bỏ hoang, chuẩn bị đối mặt với những gì sắp tới. Không khí lạnh lẽo và u ám bao trùm, nhưng John và Peter biết rằng họ phải tiếp tục. Khi bước vào nhà thờ, họ cảm nhận được sự hiện diện của điều gì đó không tự nhiên.

Họ tiến sâu vào bên trong, và lần này, họ phát hiện ra một lối đi bí mật dẫn xuống tầng hầm. Tầng hầm tối tăm và lạnh lẽo, những bức tường đá cũ kỹ và ẩm ướt tạo nên một khung cảnh rùng rợn.

"Anh chắc về chuyện này chứ, John?" Peter hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Chúng ta không có lựa chọn nào khác, Peter," John đáp. "Chúng ta phải tìm ra sự thật."

Họ tiếp tục tiến sâu vào tầng hầm, và cuối cùng, họ đến một căn phòng lớn, nơi ánh sáng từ những ngọn nến lập lòe chiếu lên những bức tường đá. Trong phòng, họ thấy một bàn thờ lớn, với những biểu tượng quen thuộc và những dụng cụ cho nghi lễ.

"Chúng ta đến đúng nơi rồi," John nói khẽ. "Nhưng chúng ta phải cẩn thận."

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ phía sau họ. John và Peter quay lại, và thấy một nhóm người mặc áo choàng đen tiến vào phòng. Đứng đầu là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt lạnh lùng.

"Chào mừng các ông đến bữa tiệc," người đàn ông nói, giọng đầy mỉa mai.

John và Peter biết rằng họ đã rơi vào bẫy. Người đàn ông cao lớn bước tới gần hơn, ánh mắt sắc lạnh như dao cắt qua không khí.

"Chúng ta không có thời gian để lãng phí," John thì thầm với Peter, tay siết chặt khẩu súng.

Peter gật đầu, đôi mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta phải ngăn chặn nghi lễ này bằng mọi giá."

Người đàn ông ra hiệu, và các thành viên của hội kín nhanh chóng bao vây John và Peter. Không có đường lui, John và Peter phải đối mặt với kẻ thù.

Một trận chiến dữ dội diễn ra, những cú đấm và cú đá vang lên khắp căn phòng. John hạ gục một trong những kẻ tấn công bằng một cú đá mạnh vào ngực, trong khi Peter sử dụng kỹ năng võ thuật của mình để giữ đối thủ ở khoảng cách an toàn.

Nhưng kẻ thù đông và hung hãn, và John sớm nhận ra rằng họ không thể chiến đấu mãi. Anh thấy một lối thoát ở phía cuối căn phòng, nhưng trước tiên họ cần phải vượt qua người đàn ông cao lớn kia.

"Chúng ta phải làm gì đây, John?" Peter hỏi, hơi thở dồn dập.

"Chúng ta phải tách ra," John nói, quyết định nhanh chóng. "Peter, cậu hãy tìm cách phá hủy bàn thờ và những dụng cụ nghi lễ. Tôi sẽ lo việc giữ chân bọn chúng."

Peter gật đầu và lao về phía bàn thờ. John tiến lên đối mặt với người đàn ông cao lớn, chuẩn bị cho cuộc đối đầu quyết định.

"Anh nghĩ rằng mình có thể ngăn chặn chúng ta sao?" người đàn ông hỏi, giọng đầy chế nhạo.

"Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ những người vô tội," John đáp, đôi mắt không rời khỏi kẻ thù.

Cuộc chiến giữa John và người đàn ông cao lớn diễn ra căng thẳng, với mỗi cú đánh đều mang theo sự quyết tâm và lòng căm phẫn. John cảm nhận được sức mạnh của kẻ thù, nhưng anh không cho phép mình lùi bước. Với mỗi cú đấm và cú đá, anh nhận ra rằng đây không chỉ là một trận chiến thể xác mà còn là trận chiến tinh thần.

Trong khi đó, Peter tìm cách phá hủy bàn thờ và các dụng cụ nghi lễ. Anh ném những ngọn nến và làm đổ các bình chứa chất lỏng kỳ lạ, tạo ra một cảnh hỗn loạn. Nhưng một trong những kẻ tấn công đã phát hiện ra anh và lao tới. Peter phải dùng mọi kỹ năng của mình để giữ cho kẻ địch không tiếp cận được.

Bất chấp sự kháng cự dữ dội, Peter cuối cùng cũng thành công trong việc phá hủy bàn thờ, làm nghi lễ bị gián đoạn. Ngọn lửa từ các ngọn nến bùng lên, tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn và nguy hiểm.

Nhìn thấy thành công của Peter, John biết rằng họ đã có cơ hội. Anh dùng tất cả sức lực còn lại để hạ gục người đàn ông cao lớn bằng một cú đấm mạnh vào hàm, làm hắn ngã quỵ xuống sàn. Các thành viên còn lại của hội kín, thấy lãnh đạo của mình bị đánh bại, bắt đầu hoảng loạn và bỏ chạy.

John và Peter nhìn quanh căn phòng, giờ đây ngập tràn trong khói và lửa. Họ biết rằng họ phải rời khỏi đây ngay lập tức.

"Hãy ra khỏi đây trước khi quá muộn," John nói, giúp Peter đứng dậy.

Cả hai chạy nhanh ra khỏi nhà thờ bỏ hoang, và ngay khi họ bước ra, một tiếng nổ lớn vang lên từ bên trong, làm mái nhà thờ sập xuống. Họ nhìn lại, thở dốc nhưng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã ngăn chặn được mối đe dọa lớn.

"Chúng ta đã làm được, John," Peter nói, cười mệt mỏi.

"Đúng vậy," John đáp, đặt tay lên vai Peter. "Nhưng chúng ta biết rằng vẫn còn nhiều bí ẩn phải giải quyết."

Sáng hôm sau, sau khi đã nghỉ ngơi và hồi phục, John và Peter quyết định quay trở lại thành phố để ăn mừng chiến thắng. Họ chọn một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng, nơi cả hai có thể thưởng thức bữa ăn ngon lành và thư giãn.

"Kể từ khi gặp anh, tôi chưa bao giờ có một vụ án nào nhàm chán," Peter nói, nháy mắt với John.

"Chúng ta là đội hoàn hảo," John đáp, nhấp một ngụm cà phê. "Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta xứng đáng có một kỳ nghỉ ngắn sau tất cả những gì đã trải qua."

Peter cười lớn, giơ ly nước lên. "Đồng ý! Chúng ta sẽ nghỉ ngơi và chuẩn bị cho những thách thức mới. Cheers!"

Cả hai cùng cười, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi trong cuộc sống đầy mạo hiểm của họ. Nhưng trong lòng, John biết rằng cuộc phiêu lưu chưa bao giờ thực sự kết thúc. Những bóng ma từ quá khứ vẫn có thể trở lại, và họ luôn phải sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#johnblake