Ngày đăng quan và bữa tiệc ăn mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng buổi sáng, ấm áp và dịu dàng, xuyên qua rèm cửa sổ bệnh viện, như một lời chào mừng hiền hòa sau những cơn bão táp của đêm trước. John Blake nằm trên giường bệnh, cảm nhận sự hồi phục từ những vết thương nặng nề. Mặc dù chưa hoàn toàn bình phục, anh đã được bác sĩ thông báo rằng anh có thể rời bệnh viện hôm nay. Cảm giác vui mừng dâng trào trong anh, như ánh sáng ban mai tan đi màn đêm u ám.

Khi John chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Peter, trợ lý của anh, đứng chờ bên ngoài cửa phòng với vẻ mặt hào hứng và đầy năng lượng. Đã bao lâu rồi họ không có một dịp để ăn mừng, và ngày hôm nay chính là cơ hội tuyệt vời. “Chúc mừng, John!” Peter nói, vẫy tay một cách phấn khích. “Đã đến lúc chúng ta tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho việc bạn đã sống sót sau cuộc chiến này!”

John cười nhẹ, cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của Peter. “Tôi nghĩ mình xứng đáng được ăn một bữa no nê và không phải lo lắng về calo trong hôm nay.”

Họ di chuyển đến một quán ăn nổi tiếng với món pizza tuyệt vời trong thành phố, nơi đã trở thành một phần quan trọng trong những kỷ niệm của họ. Khi vừa bước vào quán, Peter ngay lập tức quyết định làm cho bữa ăn này trở nên đáng nhớ.

“Chào các bạn!” nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón. “Có thể tôi giúp gì cho các bạn hôm nay?”

Peter nháy mắt, “Chúng tôi cần một bàn lớn nhất mà các bạn có và một số lượng pizza khổng lồ. Hôm nay chúng tôi ăn mừng việc thoát khỏi lưỡi hái tử thần!”

John không thể không cười trước sự nhiệt tình của Peter. “Có vẻ như chúng ta đang chuẩn bị cho một cuộc thi ăn pizza khổng lồ, phải không?”

Khi thực đơn được mang ra, John gần như bị choáng ngợp trước đĩa pizza khổng lồ và các món ăn kèm. Peter không bỏ lỡ cơ hội để đùa cợt.

“Anh biết không, John,” Peter nói, “Tôi đã đặt cược với nhân viên quán rằng bạn sẽ ăn ít nhất một chiếc pizza mà không bị nghẹn. Nếu anh làm được, tôi sẽ cho họ xem đoạn video mà anh quay khi nằm viện, nơi anh đã giả vờ là một siêu nhân chiến đấu với virus!”

John cười lớn, cảm giác nhẹ nhõm khi những nụ cười và tiếng cười xung quanh khiến anh quên đi mọi cơn đau. “Vậy là tôi cần phải ăn nhiều pizza hơn để tránh bị phơi bày video đó!”

Họ bắt đầu ăn uống, trò chuyện, và tiếng cười không ngừng vang lên. Peter không ngừng đưa ra những trò đùa, kể những câu chuyện hài hước về thời gian anh phải tự chăm sóc bản thân khi John nằm viện. Một câu chuyện đáng nhớ là lần anh đã cố gắng nấu ăn và tạo ra một món ăn bị cháy đen.

“Đúng vậy, John,” Peter nói, “Có lần tôi nướng một chiếc bánh pizza đến nỗi nó trông như một mảnh gỗ nướng. Tôi đã phải mời cả hàng xóm đến ăn để không phải đổ món đó vào thùng rác!”

John cười nắc nẻ, cảm nhận sự thư giãn tuyệt vời. Sau bữa ăn, Peter quyết định thực hiện một trò đùa cuối cùng. Anh đưa cho John một miếng tiramisu và khi John đang nhắm mắt thưởng thức, Peter nhẹ nhàng đẩy bột cacao lên mặt anh.

“Bây giờ thì anh đã trở thành một siêu anh hùng bánh ngọt!” Peter cười rộ lên khi thấy John mở mắt và phát hiện ra bột cacao trên mặt mình.

Sau bữa ăn, họ đi dạo trong công viên, nơi ánh hoàng hôn nhuộm vàng mọi con phố, tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp. Peter, không thể cưỡng lại cám dỗ, thách John tham gia một cuộc thi vớt bóng tennis bằng tay không.

“Được rồi, John,” Peter cười toe toét, “Đây là cuộc thi vớt bóng tennis! Ai thắng sẽ được miễn phí một bữa ăn ở quán ăn này lần sau!”

John nhướng mày, “Vậy là chúng ta đang chuyển từ cuộc thi ăn pizza sang cuộc thi vớt bóng tennis?”

Họ chạy quanh công viên, với tiếng cười và sự tranh giành bóng tennis không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù vết thương và mệt mỏi vẫn hiện diện, John cảm thấy vui vẻ và thư giãn. Những tiếng cười của họ vang vọng trong không khí, như một lời khẳng định rằng cuộc sống vẫn tiếp tục với niềm vui và sự hài hước.

Khi màn đêm buông xuống, John và Peter đứng trên cầu, nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh đèn từ những chiếc thuyền trôi lờ đờ. John cảm nhận được sự mãn nguyện và hạnh phúc tràn ngập trong lòng.

“Cảm ơn vì ngày hôm nay, Peter. Đây là một cách tuyệt vời để kết thúc mọi chuyện,” John nói với nụ cười chân thành.

Peter vỗ vai John, “Và cảm ơn anh vì đã cho tôi một lý do để ăn mừng. Chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn và giờ đây, có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.”

Khi họ cùng nhau trở về nhà, John cảm nhận sự nhẹ nhõm và vui vẻ. Ngày hôm đó khép lại với tiếng cười và sự mãn nguyện, và John cùng Peter tiếp tục cuộc hành trình của mình, sẵn sàng đối mặt với bất cứ thử thách nào trong tương lai. Họ biết rằng, dù cuộc sống có đưa ra những thử thách gì, họ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với nó cùng nhau, với sự vui vẻ và sự hài hước không bao giờ thiếu vắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#johnblake